Tiếng la thấu trời vang vọng, Mộ Dung Khuynh Thành và Mộc Băng chứng kiến Mộc Lăng Thiên trước đó còn đối với các nàng bá khí uy phong, hiện tại lại biến thành bộ dạng vô cùng thê thảm.
Rắc rắc…
Âm thanh xương cốt Mộc Lăng Thiên từng cái bị bẻ gãy, máu tươi chảy ròng từ đỉnh đầu đến chân nhỏ giọt xuống mặt đất. Dạ Khinh Ưu ngồi khoanh chân, thản nhiên nhìn từng cái huyết nhân bẻ gãy từng khúc xương của Mộc Lăng Thiên, đôi mắt bình thản giống như tuỳ ý làm một việc nhỏ.
Mộc Lăng Thiên đau đến chết đi sống lại, ruột gan của hắn bị huyết nhân moi móc từ trong ra ngoài, xương cốt từng cái bị kéo rút ra. Mà độc ác nhất, dù là cơ thể của hắn có bị tàn phá bao nhiêu vẫn khôi phục như cũ, liên tiếp chịu đựng. Dù cho tâm cảnh của hắn có vững chắc thế nào cũng chịu không thấu loại tra tấn này, giọng điệu khàn khàn van xin.
" Làm ơn, tha cho ta… "
Dạ Khinh Ưu đi đến trước mặt Mộc Lăng Thiên, huyết nhân biến mất, cơ thể Mộc Lăng Thiên như bãi bùn nhão rơi trên mặt đất, máu thịt rơi xuống, toàn thân quái dị không thành hình, cái đầu lộ ra gương mặt sợ hãi nhìn Dạ Khinh Ưu, vẫn cố gắng van nài.
" Đối nghịch ta, đều có kết quả không tốt. Yên tâm, sư phụ ngươi sẽ sớm theo ngươi. "
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn xuống, bàn tay vung ra, cơ thể Mộc Lăng Thiên liền hóa thành đống thịt văng tung tóe, hóa thành bãi máu tươi, linh hồn cũng bị nghiền nát không thể siêu sinh. Giết một cái Mộc Lăng Thiên không làm tâm tình Dạ Khinh Ưu tốt hơn, hắn nhìn sang hai sư đồ mỹ nữ, đi đến.
Mộ Dung Khuynh Thành sợ hãi, nàng mặc dù đối với cái chết của Mộc Lăng Thiên cảm thấy thoải mái, nhưng lại không nghĩ nam nhân này tốt hơn bao nhiêu, thậm chí càng thêm đáng sợ. Mộc Băng lại dường như không có sợ hãi Dạ Khinh Ưu, bởi đối phương tạo cho nàng một cảm giác quen thuộc, tuy vậy nàng vẫn nhích người lên, tránh cho đối phương thật sự có ý đồ hại sư phụ nàng.
" Bảo khố Tuyết Tiên Phủ của các ngươi ở đâu? "
Dạ Khinh Ưu không thèm quan tâm hai nàng nghĩ gì, hắn chỉ muốn sớm lấy Băng Phách Chu Thiềm, tránh có thêm phiền phức. Nghe hắn hỏi vậy, hai nàng ngơ ngác, thở ra một hơi, cảm giác nếu như mục đích của đối phương là bảo vật thì có thể dễ nói chuyện, Mộc Băng nhìn hắn, cẩn thận đáp lại.
" Ta biết, ta có thể dẫn ngươi đi… "
" Không cần, ta là người duy nhất có chìa khóa đi vào Tuyết Tiên Bảo Khố. Để ta. "
Mộ Dung Khuynh Thành đem Mộc Băng cản lại, chủ động nói. Theo nàng thấy, mặc dù nói mục tiêu của Dạ Khinh Ưu không phải là Tuyết Tiên Thánh Địa, nhưng ai biết liệu có dễ dàng buông tha hai nàng. Mộc Băng thấy vậy, hoảng sợ định nói gì đó, nhưng thấy sư phụ nhìn nàng ra hiệu, làm nàng không thể nói gì thêm, cắn môi im lặng. Nhìn Dạ Khinh Ưu, cảm thấy đối phương đáng tin hơn Mộc Lăng Thiên, thế là gật đầu chấp thuận.
Dạ Khinh Ưu lười để ý hai nàng nghĩ gì, Mộ Dung Khuynh Thành đã nói vậy, hắn liền đem nàng nắm lấy, nói.
" Vậy chỉ đường đi. "
" Được. "
Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu đáp ứng, Dạ Khinh Ưu liền đem nàng bay vút đi, dựa theo phương hướng nàng chỉ mà bay đến. Mộc Băng nhìn theo tránh không khỏi lo lắng, cũng không phải lo lắng an nguy tính mạng của sư phụ, mà là một cảm giác kỳ quái không rõ phát sinh trong lòng.
Đúng lúc này, một đám trưởng lão xuất hiện, các nàng vì bảo đảm tính mạng cho đám người Quang Chi Tử mà chia ra bảo hộ, dẫn hết bọn họ xuống núi, tránh cho đắc tội các thế lực. Khi quay lại thấy cảnh tượng hoang tàn, đều lộ ra nghi vấn, Đại Trưởng Lão đi đến trước mặt Mộ Băng, nhìn xung quanh, nhíu mày hỏi.
" Tông Chủ đâu rồi? Còn có các vị công tử kia… "
" Ta không rõ. Nhưng sư phụ đã mang theo nam nhân mang mặt nạ rời đi, mục đích hướng Tuyết Tiên Bảo Khố. "
Mộc Băng lại cảm thấy không cần che giấu, thản nhiên nói. Lập tức làm cho đám trưởng lão hoảng loạn, nói.
" Cái gì!! Bọn họ hướng về bảo khố. Chẳng lẽ là nhắm đến bảo vật của tông môn? Như vậy sao được. "
" Không cần phí công, nam nhân kia chúng ta không có khả năng phản kháng. Nếu không kết quả chỉ có Tuyết Tiên Thánh Địa bị diệt vong. "
Mộc Băng sợ các trưởng lão lại đi đắc tội với Dạ Khinh Ưu, cẩn thận nói. Các trưởng lão nghe vậy, cảm thấy nàng nói có lý, lại nhìn tình cảnh Dạ Khinh Ưu thể hiện thực lực trước đó, các nàng im lặng liếc nhau, đều nhận ra vẻ ngưng trọng. Đại Trưởng Lão là nữ nhân tuổi tầm bố mươi, vẫn còn nhan sắc, tỏ ra nghiêm trọng nói.
" Lần này xem ra phải liên lạc với Tổ Sư, chỉ có người mới có thể giúp chúng ta giải quyết kẻ địch này. "
" Không cần làm phiền Tổ Sư, người này có lẽ không có ý xấu với Tuyết Tiên Thánh Địa, mục đích có lẽ chỉ muốn đồ vật của chúng ta. Cho hắn là được rồi. "
Mộc Băng lắc đầu, thản nhiên nói. Các trưởng lão nghe vậy cung kính gật đầu, mặc dù Mộc Băng bối phận nhỏ hơn nhưng là đệ tử chân truyền của Mộ Dung Khuynh Thành, tương lai là Tông Chủ, các nàng cũng chỉ có thể nghe nàng. Lập tức các nàng không có tiếp tục đề cập việc này, chỉ huy nữ đệ tử trong tông dọn dẹp lại đống đổ nát, xử lý bàn giao thi thể của mấy vị công tử kia…
Dạ Khinh Ưu mang theo Mộ Dung Khuynh Thành hướng theo vị trí bảo khố, hắn thấy nàng bị ngộ thương không nhẹ, liền đem đan dược nhét vào miệng nàng, tránh cho nàng lại chết dọc đường. Mộ Dung Khuynh Thành phục dụng đan dược, thương thế khôi phục nhanh chóng, tốc độ so với nàng tưởng tượng còn kinh khủng hơn, kinh ngạc nhìn hắn, không biết nam tử này có thân phận gì mà tùy tiện lại có thể đem ra đan dược quý báu như vậy.
" Chính là ở đây. "
Dừng lại trước một tòa băng sơn, nơi này bố trí tầng tầng cấm chế, hơi sơ sẩy liền bị vây trong Trận Pháp, không cách nào thoát ra. Mộ Dung Khuynh Thành thương thế đỡ hẳn, đã có thể đi lại bình thường, chủ động dẫn đường cho hắn. Nàng gỡ cây băng trâm trên đầu xuống, kết pháp quyết để Trận Pháp xung quanh vô hiệu, dẫn hai người tiến vào.
Đi một đoạn, nàng nhíu mày, cảm giác có điểm không đúng, sắc mặt đại biến, kinh hãi kêu lên.
" Có kẻ khác đột nhập vào đây. Thậm chí còn vào sâu bên trong. "
Nghĩ đến nếu như vật bên trong bị mất, dẫn đến Dạ Khinh Ưu thịnh nộ, Tuyết Tiên Thánh Địa không cách nào hứng chịu được, nàng lại sợ hãi. Nhanh chóng phi mình tiến vào trong Tuyết Tiên Bảo Khố, lập tức nhìn thấy một tên thiếu niên đang vơ vét toàn bộ bảo khố bên trong, vừa cảm nhận thấy nàng tiến vào, hắn vẻ mặt hoảng hốt nhưng không loạn, trực tiếp quay người nhảy xuống băng hầm bên trong.
Mộ Dung Khuynh Thành lập tức nhận ra tên thiếu niên kia là Mục Viêm, bởi vì đối phương từng cứu giúp hai vị trưởng lão của tông môn mà đặc cách cho tiến vào Tuyết Tiên Phủ. Không ngờ đối phương dù được Tuyết Tiên Phủ đối xử không tệ, nhưng lại âm mưu nhắm tới bảo khố của tông môn, khiến cho nàng tức giận.
" Khốn kiếp, lại dám trộm bảo khố của tông ta. "
Mặc dù biết bên trong hầm băng có cạm bẫy do Tổ Sư thiết kế, ngay cả nàng cũng không rõ, nhưng đối phương cướp đoạt làm cho tông môn có nguy cơ bị Dạ Khinh Ưu ghi hận, khiến nàng tức giận không còn cách nào khác đành phải đuổi theo. Nhưng nàng vừa mới tiến được một bước lại bị Dạ Khinh Ưu kéo lại, hắn nhìn nàng thản nhiên nói.
" Không cần, hắn để cho ta. Ngươi ở đây dưỡng thương đi. "
Dứt lời, thân ảnh của hắn cũng biến mất, Mộ Dung Khuynh Thành dù không theo kịp tốc độ của hắn cũng hiểu hẳn là Dạ Khinh Ưu đuổi theo Mục Viêm, có lẽ giữa hai người này có chút mâu thuẫn. Nghĩ vậy, nàng cảm thấy yên lòng, tranh thủ ngồi xuống tĩnh tọa dưỡng thương, không dám rời đi nửa bước, sợ Dạ Khinh Ưu quay lại tai vạ lên Tuyết Tiên Thánh Địa.
Dạ Khinh Ưu đuổi theo Mục Viêm, hắn mục đích không chỉ vì đối phương dám phỗng tay trên của hắn, mà trên thân thể của đối phương có ẩn chứa Tà Thần Khí Vận. Thậm chí Tà Thần Khí Vận còn không mấy thua kém Tiêu Tiểu Tà, chân chính để cho hắn kinh ngạc.
" Chắc chắn tên này cũng là Khí Vận Chi Tử, nhưng lại được Tà Thần ưu ái lựa chọn làm truyền nhân đi? "
Hắn vốn nghĩ Khí Vận Chi Tử chính là đại diện cho chính khí, nhưng xem ra cũng hoàn toàn là không phải, loại Khí Vận Chi Tử bao trùm Tà Thần Khí Vận này sẽ không quan tâm thương sinh tồn vong, mục đích duy nhất cũng giống hắn, đứng trên đỉnh nhân sinh. Tiếc rằng hắn không thể hấp thu Tà Thần Khí Vận của đối phương, chỉ có thể đem kẻ thù áp chế mà thôi.
Mục Viêm chạy trối chết vào bên trong, hàn khí lạnh thấu xương tủy làm da thịt hắn tê cóng, làn da thậm chí bị bỏng lạnh, nhưng hắn không chút bận tâm nào. Đau đớn da thịt đã quen thuộc, hắn lúc này chỉ muốn giữ mạng, mặc dù nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Thành làm hắn kinh ngạc, nhưng còn không quá hoảng sợ, chỉ là khi thấy Dạ Khinh Ưu bên cạnh chợt khiến hắn rùng mình bất an, bất chấp tất cả mà chạy sâu vào bên trong cấm địa.
" Khốn kiếp, kẻ đó là ai? Lại làm ta ớn lạnh toàn thân, hắn sao cũng tiến vào bảo khố chứ? "
Mục Viêm cảm thấy bản thân lần này quá xui xẻo rồi, khi không lại đụng trúng ngay kẻ khủng bố nhất, Dạ Khinh Ưu khiến cho hắn hoang mang lo sợ, cảm giác thậm chí so với Mộc Lăng Thiên còn mãnh liệt hơn nhiều.
" Biết vậy liền sớm rời đi. "
Mục Viêm hối hận, trách mình tham lam không nhân cơ hội bỏ trốn đi xa, lại để bản thân gặp mặt Dạ Khinh Ưu. Hắn cắn răng tiến vào bên trong, bẫy rập bố trí dù hung hiểm nhưng với tài trí của hắn vẫn dễ dàng vượt qua, tiến vào sâu hơn, nhưng cuối con đường lại là một cánh cửa bằng băng, với thực lực của hắn lại không cách nào xê dịch dù chỉ một chút.
" Tại sao lại không mở? "
Thấy dùng mọi cách mà cánh cửa băng không có chút động tĩnh, làm Mục Viêm lòng nóng như lửa đốt, cẩn thận quay đầu lại nhìn, hi vọng Dạ Khinh Ưu còn không có đuổi tới. Nào ngờ hắn vừa quay đầu đã thấy Dạ Khinh Ưu thản nhiên đứng đó từ khi nào.
" Ngươi… "
Mục Viêm giật mình nhảy lùi lại, không dám cùng Dạ Khinh Ưu chính diện giao phong. Hắn khôn khéo nghĩ đối sách, biết bản thân đánh không thắng, chỉ chọn cách câu giờ tìm biện pháp thoát thân. Chợt khuôn mặt Mục Viêm trở nên tươi cười, hai tay dâng lên Nhẫn Trữ Vật, nói.
" Vị huynh đài này, mục đích cũng vì bảo khố Tuyết Tiên Thánh Địa mà đến sao? Nếu vậy cứ tự nhiên cầm lấy, chừa ta mấy món là được. "
Dạ Khinh Ưu không có từ chối, đem Nhẫn Trữ Vật của Mục Viêm cầm lấy, Thần Thức quét vào, không thèm để ý mấy thứ khác, chỉ tập trung tìm kiếm Băng Phách Chu Thiềm. Sau một lúc tìm không thấy, hắn nhíu mày quay sang nhìn Mục Viêm làm hắn rùng mình, bàn tay luồn ra sau lưng còn chưa có kết xong Trận Pháp, cố cười nhìn Dạ Khinh Ưu.
" Đây toàn bộ là Nhẫn Trữ Vật có trên người ta. Huynh đệ không cần nhìn ta như vậy. "
" Thật sự sao? "
Dạ Khinh Ưu híp mắt cười, không để Mục Viêm nói câu tiếp theo, bàn tay hướng tới chộp lấy cổ Mục Viêm. Chẳng qua thân thể vừa đứng trước mặt, dưới mặt đất không biết từ bao giờ có Trận Pháp được đặt sẵn, nổ tung thiêu rụi toàn thân Dạ Khinh Ưu. Mục Viêm theo đó thoát thân quay đầu ngược lại định chạy, nhưng bàn tay Dạ Khinh Ưu vẫn tóm được hắn, trực tiếp đem một cánh tay đối phương giật đứt.
" Aaaa… "
Mục Viêm đau đớn hét lên, nhưng không có hoảng loạn mà tức giận nhìn hắn, há miệng, bên trong có một cái Nhẫn Trữ Vật giấu dưới lưỡi hắn, từ bên trong tuôn ra một đống dược vật bị hắn nhai nuốt. Da thịt Mục Viêm đỏ lên, bành trướng, trở nên hết sức quái dị, hai mắt đỏ lòm, hắn nén cơn đau rát xé toạc cổ họng, ý chí điên cuồng giữ cho bản thân tỉnh táo.
" Không thèm bận tâm gom đủ hay không dược liệu, lần này đúc Âm Ti Địa Thể… thành cho ta!! "
*
Hết chương :D