Hải Vô Quy thật không ngờ vô tình nhặt một cái nhẫn lại có cất giấu linh hồn của một lão già, mà lão già này còn tự xưng mình là Bát Tiên Chân Nhân, từng là một vị Tiên Vương của Tiên Giới nào đó. Nghe lời lão giải thích, dường như Tiên Giới đã sụp đổ, Đạo Môn thay thế trở thành con đường tu luyện chính tông hiện tại.
Bát Tiên Chân Nhân chính là trước khi Tiên Giới diệt vong đã đem linh hồn trú ngụ vào trong Dưỡng Hồn Nhẫn, may mắn kéo dài linh hồn trăm vạn năm đến giờ. Vốn Quang Chi Lâm chính là người nhặt được Dưỡng Hồn Nhẫn nhưng chẳng hề biết gì, lại không có Tiên Duyên đánh thức lão. Cho đến khi Hải Vô Quy tiếp xúc, mới làm linh hồn lão tỉnh lại.
" Nói như tiền bối, vậy ta còn có khả năng tu luyện lại sao? "
" Tất nhiên, thậm chí so với Đạo Thống mà các ngươi tu luyện còn lợi hại hơn vô số lần. "
Bát Tiên Chân Nhân giọng trầm thấp kiêu ngạo, lời nói hết sức tự tin, lập tức làm cho Hải Vô Quy vô cùng vui mừng, liền không có chần chừ mà quỳ xuống, dập đầu bái sư. Bát Tiên Chân Nhân nhìn thấy hết sức hài lòng, coi như nhân phẩm của Hải Vô Quy này cũng không tệ, chợt nét mặt lão nghiêm túc, nói.
" Nếu như ngươi đã bái sư ta dĩ nhiên không ích kỷ, sẽ đem toàn bộ chân truyền dạy cho ngươi. Nhưng theo lời ngươi nói thì kẻ thù của ngươi có lẽ sẽ sớm phát hiện ra chúng ta. Để cẩn thận, vẫn là ngươi nên sớm rời khỏi cái tinh cầu này, đi tìm một cái tinh cầu khác tu luyện lại từ đầu. "
" Sư phụ, đồ nhi hiểu rồi. May mắn ở đây ta có một cái 'Phá Giới Phù' có thể đi xuyên Vạn Vực, chúng ta có thể tức thì di chuyển đến một nơi mới. "
Hải Vô Quy vội vàng cầm 'Phá Giới Phù' trong tay, lời của hắn vừa dứt, Bát Tiên Chân Nhân liền cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức kinh động. Lão không còn thời gian để nhắc nhở Hải Vô Quy cái gì, liền từ trong tay đoạt lấy 'Phá Giới Phù', thay hắn phát động Phù Chú.
Ánh sáng tràn đầy khí tức thần thánh lóe lên, tỏa ra nhàn nhạt kim quang chói mắt, một vòng xoáy không gian mở ra, cuốn lấy thân ảnh thiếu niên vào bên trong, tức thì liền biến mất.
Ngay tại vị trí Hải Vô Quy vừa đứng, Dạ Khinh Ưu xuất hiện tại đó, nhíu mày lẩm bẩm.
" Vậy mà chạy ra một cái linh hồn Tiên Nhân, có ý tứ. Xem ra lại là một nguồn Khí Vận mới. "
Dạ Khinh Ưu cảm ứng được Khí Vận phát sinh, không ngờ lại có Khí Vận Chi Tử mới xuất hiện. Lập tức hắn liền nhìn thấy một màn như hồi nãy, cũng không có ý định can thiệp, chỉ nhẹ nhàng đem 'Thiên Đạo Ấn Ký' đánh dấu lên người Hải Vô Quy. Đối phương Khí Vận chỉ vừa nhập thể, còn chưa có đủ hấp dẫn cho hắn đến cướp đoạt, đợi thêm một thời gian vỗ béo liền có thể.
" Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng. "
Dạ Khinh Ưu cười nhạt, động lấy ý niệm, thân ảnh liền biến mất.
…
Tà Vực nằm ngay giữa vùng trung Dị Giới Nguyên, xung quanh có vô số Phong Bạo Không Gian, vô ý va chạm một chút liền có thể bị xé thành nhiều mảnh. Ngoài ra có hằng hà sa số vẫn thạch lao đi với tốc độ khủng bố, có thể trong nháy mắt xé toạc thân thể của một Chí Tôn cường giả, còn có cả rất nhiều loài Dị Thú quái dị nhăm nhe trực chờ ăn thịt kẻ xấu số.
Kể từ một lần bị Dạ Khinh Ưu làm cho tan hoang, Tà Vực đã nhanh chóng được khôi phục, độ lớn có thể so sánh gấp ngàn lần Thượng Vực tại Hạ Giới. Lực lượng so với trước còn mạnh mẽ, lần này chủ nhân Tà Vực còn trắng trợn thu nhận vô số thuộc hạ ác nhân, chủng tộc dị hình vào đội ngũ.
Tại Tà Vực chỉ có một cái Tà Thần Thành, nơi tập trung vô số thiên kiêu ác nhân loạn lạc khắp nơi, hơi không cẩn thận liền biến thành món mồi cho bọn chúng. Mà nắm giữ điều hành toàn bộ là Tà Thần Điện, hiện tại do Tà Thần thiếu chủ cầm quyền.
Ngồi gác chân trên ghế Điện Chủ, một thiếu niên làn da trắng nhợt nhạt, hết sức anh tuấn, tỏa ra một cỗ âm u khí tức khiến không gian xung quanh trở nên ớn lạnh. Hắn chính là Tà Thần thiếu chủ, tự coi bản thân là truyền nhân của Tà Thần. Hắn cũng lấy tên của Tiêu Tiểu Tà làm thành của mình, coi như nhập vào thân thể của Tiêu Tiểu Tà lâu như vậy cũng làm cho hắn có chút quen thuộc.
Sau khi bị Dạ Khinh Ưu liên tiếp đả kích, hắn liền tìm trợ giúp của Dạ Kiêu giúp hắn đột phá Tà Thần Cảnh Nhị Tầng, tương đương Thiên Mệnh Cảnh Nhị Tầng, đủ để so sánh cùng Tứ Thần Thánh Nhân của Thánh Vực.
Chỉ là bản thân Tiêu Tiểu Tà còn cảm thấy chưa đủ, vẫn tìm cách tiếp tục đột phá, mục tiêu chính là diệt cả Thánh Vực và nuốt trọn Hạ Giới. Quan trọng nhất là đem Dạ Khinh Ưu dẫm đạp, hành hạ tra tấn, đem trấn ngục để hắn ngày qua ngày giải tỏa cho thỏa mãn, tất nhiên là hắn không có sở thích quái dị nào đó như sẽ gầy. :))
" Có manh mối gì về Tà Thần di tích không? "
Tiêu Tiểu Tà chống cằm, hời hợt nhìn một thuộc hạ tu vi Hóa Đạo Cảnh, hỏi. Tên thuộc hạ trong lòng hoang mang lo sợ, lập tức bẩm báo.
" Bẩm thiếu chủ, hiện tại có chút manh mối. Chỉ cần thêm một thời gian nữa liền có thể tìm thấy. "
" Được, tăng tốc độ điều tra. Ngoài ra, ngươi giúp ta tìm ra những ai là Tà Thần truyền nhân, giết sạch không còn một ai. Chỉ có mình ta mới thật sự là truyền nhân của Tà Thần. "
Nói đến câu sau, giọng điệu Tiêu Tiểu Tà càng trở nên lạnh lẽo, bọn thuộc hạ mặc dù tính tình hung ác cũng cảm thấy sợ hãi, không dám cãi lệnh, lập tức xoay người rời đi. Tiêu Tiểu Tà day day trán, cảm giác bứt rứt không yên, thuộc hạ đắc lực của hắn, 'Thất Ma Chi Tội' quá nửa là bại dưới tay của Dạ Khinh Ưu, người thân cận có thể dùng cũng chẳng còn bao nhiêu.
Lôi Kinh Vũ, Tả Mặc bị giết, Lạc Tú Hồng cùng Nguyệt Cung Chi Túc không biết vì sao lại chủ động ngả vào lòng đối phương, Độc Thiên Địch thì bị phế đi. Chỉ còn hai người là Yêu Cơ Lộng Nguyệt thì bị thương nặng phải bế quan chữa thương và Huyết Cuồng Tà Đế thì có thể dùng được. Vốn dĩ bên trong Tà Vực còn nhiều cường giả lợi hại như Ma Băng Thần các loại. Tuy là vậy, đối phương lại không hiệu trung cho hắn dù khiến hắn tức giận nhưng cũng không dám làm gì tới đối phương.
Tà Vực hiện tại coi như bành trướng, cũng bị Dạ Kiêu chiếm dụng một phần, dường như để chuẩn bị cho kế hoạch nào đó. Điều làm Tiêu Tiểu Tà tức giận nhất chính là Dạ Kiêu vậy mà lại muốn kết thân với Thánh Vực, không rõ trong lòng đối phương đang toan tính điều gì.
Nhiều chuyện như vậy làm Tiêu Tiểu Tà dù đột phá nhưng lại không chút nào vui vẻ. Hắn suy nghĩ thêm lần nữa, cảm thấy không thể chờ đợi được, lập tức đứng dậy, tự mình hành động…
Cách đó xa trăm giới, Dạ Khinh Ưu nhìn xuống Tà Vực, hắn vì đi theo Yêu Cơ Lộng Nguyệt mà đến nơi này, không ngờ Tà Vực vậy mà xây mới, khí thế so với lần trước càng khủng bố. Trong lòng hắn dấy lên nguy cơ mãnh liệt, Dạ Khinh Ưu có cảm giác kẻ thù của bản thân dường như đang trở nên mạnh mẽ, tốc độ phát triển kinh khủng làm hắn nghi ngờ nhân sinh, bản thân hắn tu luyện chẳng lẽ còn chậm hơi cả đối phương hay sao?
" Không được, xem ra phải tìm cách đem 'Kim Thánh Tàn Cổ Giáp' hấp thu. Đem toàn bộ Kim Thiên thuộc tính trong đó biến thành lực lượng nâng cao tu vi. "
Vừa ra quyết định, Dạ Khinh Ưu liền không nói hai lời, trực tiếp xé rách không gian quay trở lại Phi Nguyệt Đăng, tiếp tục tu luyện.
Trong khoảng thời gian này, các phương thế lực đều rục rịch, vô số tranh đấu diễn ra, dù là thế lực lớn như Man Hoang Vực hay Thánh Vực đều có hành động. Mà các Cửu Cấp Thế Lực bên dưới cũng vì cái chết của nhiều cường giả Thiên Tôn, Chí Tôn mà xảy ra tranh chấp địa bàn, liên tiếp các thế lực lớn bị hủy diệt và sinh ra.
Tất cả chuyện này đều không chút nào liên quan đến Dạ Khinh Ưu, hắn lúc này đang tập trung thử luyện hóa 'Kim Thánh Tàn Cổ Giáp', vẫn cảm thấy không đủ lực, có lẽ Khí Vận của hắn còn chưa cho phép hắn đem Thánh Kim Dị Vật luyện hóa dùng cho mình.
Cho nên hắn trực tiếp không luyện nữa, tạm thời tìm đến đủ Khí Vận, hay luyện hóa xong 'Ngũ Hành Thần Vật' rồi tính sau.
Hắn vừa ra khỏi phòng, chợt nhìn thấy Nam Cung Tịch Lộ vẻ mặt hớt hải đến gặp hắn, thần sắc thập phần lo lắng, nước mắt lăn dài trên gò má, nức nở lắp bắp.
" Dạ lang, mẫu thân ta… mẫu thân… "
" Mẫu thân nàng có chuyện gì? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, không kịp để Nam Cung Tịch Lộ nói chuyện, liền kéo nàng đi tới phòng của nàng. Nhìn thấy mẫu thân Nam Cung Tịch Lộ đầu chảy nhiều máu, sinh mệnh thoi thóp, dường như sắp chết.
Sắc mặt hắn không tốt, liền cho gọi đến Phượng Thiên Nhã, để nàng dùng Phượng Hoàng Thánh Huyết giúp mẫu thân Nam Cung Tịch Lộ khôi phục. Phượng Thiên Nhã không có hỏi nhiều, trích lấy Phượng Huyết tạo ra một giọt máu tỏa ra sức nóng mãnh liệt, có âm thanh phượng hót lanh lảnh. Nét mặt Phượng Thiên Nhã trắng không còn chút máu, không có cảm thấy tiếc nuối mà đem nhỏ vào miệng của mẫu thân Nam Cung Tịch Lộ.
" Phượng tỷ tỷ, cảm ơn tỷ. "
Nam Cung Tịch Lộ dù không rõ ràng, nhưng nhận thấy Phượng Thiên Nhã có thể trích ra giọt máu huyết kia cũng phải trả giá không nhỏ. Phượng Thiên Nhã mỉm cười, không có để tâm nói.
" Chủ mẫu đừng lo. Chỉ là mất chút máu, về sau có thể từ từ khôi phục. "
Dù Phượng Thiên Nhã nói vậy nhưng Nam Cung Tịch Lộ vẫn ghi nhớ rõ trong lòng, hi vọng một ngày có thể trả ơn cho nàng.
Mẫu thân Nam Cung Tịch Lộ sau đó tỉnh dậy, lại không chút nào vui mừng, mà là hét toáng lên, định đâm đầu vào tường tự sát. Dạ Khinh Ưu nhanh tay đem nàng cho đánh ngất, đem đặt lại trên giường, nhíu mày nhìn Nam Cung Tịch Lộ, hỏi.
" Chuyện gì đã xảy ra? "
" Có lẽ do mẫu thân vẫn còn ám ảnh chuyện ở Nam Cung thế gia, trước đó nàng bị đả kích còn không có tỉnh táo. Nay tỉnh dậy, sau khi nhớ ra mọi chuyện, không ngờ lại muốn tự sát. "
Nam Cung Tịch Lộ bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào da chảy cả máu, nàng trong lòng hận ý với Nam Cung thế gia vẫn còn chưa thể xóa hết, nhất là khi thấy mẫu thân biến thành như vậy. Dạ Khinh Ưu ôm nàng vào lòng, vỗ về, làm tâm tình Nam Cung Tịch Lộ cảm nhận chút ấm áp, nép vào lồng ngực hắn.
Theo Dạ Khinh Ưu xem xét, vẫn cảm thấy nên xóa đi ký ức của mẫu thân Nam Cung Tịch Lộ, để nàng an ổn về sau cũng tốt. Cũng không phải ai cũng có đạo tâm đủ mạnh mẽ để chèo chống nhiều đả kích, với tình hình của mẫu thân Nam Cung Tịch Lộ, xóa đi ký ức chính là cách tốt nhất.
" Ân, nếu vậy thì nhờ chàng. "
Nam Cung Tịch Lộ không có phản đối, lập tức đồng ý. Dạ Khinh Ưu được nàng chấp thuận lập tức đặt tay lên trán mỹ phụ, dùng Tinh Thần Lực đem khoảng thời gian nàng bị đả kích mà xóa sạch, thay vào một khoảng ký ức mới.
Hắn đọc ký ức của nàng mà cũng phải nhíu mày, xem ra bản thân hắn còn đánh giá thấp độ tàn bạo và biến thái của đám Nam Cung thế gia. Xem ra phải cho toàn bộ bọn chúng nếm trải đủ rồi mới giết.