Chương 314: Kẻ đánh lén

Trốn trong khe nứt không gian, bạch y lão giả nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, trong lòng do dự không biết có nên ra tay hay không. Lúc trước lão còn không hiểu vì sao thiếu chủ lại cẩn thận để một Tố Đạo Cảnh như lão ra tay với một tên phàm tu yếu ớt, bây giờ nhìn thấy tràng cảnh đối phương vượt qua Lôi Kiếp đáng sợ kia làm lão kinh hãi. Uy áp kia, ngay cả lão cũng khó mà cản được, vậy mà tên thiếu niên này lại có thể dùng thân thể để vượt qua, quá mức quái dị.

Mặc dù do dự, nhưng lão không dám cãi lời của Quang Chi Lâm, dù sao phụ thân của hắn là một trong Ngũ Thánh của Thánh Vực, thân phận viễn siêu vượt qua lão. Nếu lão thất bại quay về, chắc hẳn sẽ làm Quang Chi Lâm tức giận, nói không chừng lại ban ra lệnh tru sát lão.

Nghĩ kỹ, lại nhìn Dạ Khinh Ưu bộ dáng thụ thương, đoán hẳn trong thời gian ngắn sẽ không thể khôi phục ngay lập tức được, lão không thể để lỡ thời cơ tốt như vậy, phải hành động!

Một bạch quang lấp lánh trong tay lão hiện ra, tỏa ra quang năng thần thánh mà mạnh mẽ, từ từ tiếp cận Dạ Khinh Ưu, một kích toàn lực đâm xuống.

Dạ Khinh Ưu đang đả tọa hồi phục, bỗng bị một kích xuyên tim, khóe miệng trào ra máu tươi, ánh mắt mở to nhìn bạch y lão giả, tựa như không thể tưởng tượng được mình lại bị người khác ám hại trong giờ phút này. Thấy vậy, bạch y lão giả kích động đến mức làm cho toàn thân run rẩy, tâm trạng lập tức trở nên vui sướng không thôi.

" Thành công. "

Không ngờ dễ dàng như vậy mà đâm lén thành công đối phương, bạch y lão giả cũng thở ra một hơi, coi bản thân hình như quá coi trọng tên nam nhân này rồi.

Chỉ là, lão nhìn thấy đối phương vậy mà còn chưa có chết, bàn tay che lại miệng vết thương, xoay lưng quay người bỏ chạy, khiến trong lòng lão cười lạnh, lập tức đuổi theo, quyết tâm muốn diệt cỏ tận gốc.

" Chạy đi đâu, chết đi tiểu tử. Có trách thì trách ngươi đã đắc tội nhầm người. "

Mắt thấy Dạ Khinh Ưu đang chạy trốn, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hai bóng người làm cho bạch y lão giả cảm giác được nguy cơ. Dạ Khinh Ưu đau đớn ôm vết thương, nhìn trước mắt hai người xuất hiện, ánh mắt co rụt lại. Chỉ thấy đối phương một nam một nữ, thực lực sâu không lường được, thấy Dạ Khinh Ưu chật vật sắc mặt cũng thoáng qua nét hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức thay vào đó là vẻ vui mừng.

" Xem ra trời giúp Tà Vực chúng ta. "

Tả Mặc mỉm cười, bàn tay vung ra, từng cột trụ to lớn mọc lên bao vây tứ phía Dạ Khinh Ưu, hắc ám tỏa ra lập tức bao vây trói chặt thân hình hắn. Yêu Cơ Lộng Nguyệt không dám có chút chậm trễ nào, lập tức phong tỏa không gian tránh cho Dạ Khinh Ưu chạy trốn, thân hình phân thành hàng trăm ảo ảnh bao vây tứ phía.

" Không ngờ hôm nay lại có cơ hội tốt như vậy. Dạ đại ca à, ngươi cũng nên an nghỉ được rồi. "

Tả Mặc híp mắt mỉm cười, hắn thấy rõ ràng thương thế của Dạ Khinh Ưu không phải là giả, mặc dù có chút hoài nghi nhưng hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này nên liền hiện thân. Dạ Khinh Ưu thấy bản thân bị chế trụ, xung quanh những sợi xích đen tuyền siết chặt lấy bản thân, vẻ hoang mang trên mặt hắn chợt thay đổi, nở ra một nụ cười thản nhiên, ánh mắt chế giễu nhìn Tả Mặc.

" Cuối cùng cũng chịu hiện thân, thật không uổng công ta đi lùa gà cả một lũ tới đây. "

Thấy Dạ Khinh Ưu vậy mà thản nhiên cười cợt, chợt một cỗ cảm giác bất an ập tới, làm Tả Mặc hoảng sợ quay sang nhìn Yêu Cơ Lộng Nguyệt nói.

" Mau… chạy… "

Lời nói còn chưa dứt, thì đằng sau lưng Tả Mặc, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm đã đâm xuyên thấu thân thể đối phương, mạnh mẽ thôn phệ đạo tức. Tả Mặc cắn răng há miệng, hai tay định kết thủ ấn lập tức bị một kiếm chặt đứt, mà phần đầu mang theo vẻ hoảng sợ cũng cùng chung một số phận, bị Dạ Khinh Ưu một kiếm chặt đứt đôi.

Dạ Khinh Ưu mạnh mẽ đem Tà Thần Lực tước đoạt, mặc dù không thể đem cho bản thân sử dụng nhưng về sau còn có tác dụng. Yêu Cơ Lộng Nguyệt sắc mặt hoảng sợ, nhìn Tả Mặc cứ đơn giản như vậy mà chết đi làm cho nàng không còn chút động lực chiến đấu, xoay lưng xé rách không gian bỏ chạy.

Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn theo nàng, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm vừa đem thân thể của Tả Mặc hóa thành hư vô, liền hướng về hư không một kiếm chém tới. Xung quanh, thân ảnh của Yêu Cơ Lộng Nguyệt toàn bộ hóa thành bọt máu bay tung tóe, mà bản thể của Yêu Cơ Lộng Nguyệt lại may mắn trốn thoát, nhưng đằng sau lưng bị Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm cắt một đường dài trên lưng, làm khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ hiện lên vẻ đau đớn.

Thấy đối phương chạy thoát, Dạ Khinh Ưu không có ý định truy đuổi, hắn đã sớm để lại 'Thiên Đạo Ấn Ký' trên thân thể của nàng, về sau có thể tuỳ thời tìm đến. Hôm nay kết quả diệt sát được Tả Mặc đã là thành công rồi.

Quay sang nhìn bạch y lão giả, lão đã sớm quay đầu chuồn mất, nhưng tốc độ so với Yêu Cơ Lộng Nguyệt thì quá mức chậm chạp. Lập tức Dạ Khinh Ưu lại thêm một kiếm chém ra, tạo ra một lỗ hổng không gian, liền chui vào trong đó.

Thời gian chỉ qua hai hơi thở, Dạ Khinh Ưu đã quay trở lại, máu trên Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm nhanh chóng biến mất. Giải quyết một tên Tố Đạo Cảnh không làm mất bao nhiêu thời gian của hắn.

Một ngày giải quyết hai người trong 'Thất Ma Chi Tội' làm tâm tình Dạ Khinh Ưu rất tốt. Nhắm ngay phương hướng mà Nhân Đế đang xem kịch vui phóng tới, lập tức nhìn thấy biểu hiện như bị dọa chết của Nhân Đế, nét mặt hắn hiện rõ vẻ khó tin, lại không cam lòng.

" Ngươi vậy mà không chết... "

" Thế nào? Thất vọng? Đã làm ngươi thất vọng như vậy, thì liền biến thành tuyệt vọng luôn đi. "

Dạ Khinh Ưu híp mắt cười, không cho Nhân Đế lại có cơ hội trở tay, Dạ Kiếm đơn giản hình thành nắm trong lòng bàn tay, một kiếm đâm ra lập tức đem tứ chi của Nhân Đế cắt vụn. Gương mặt Nhân Đế đau đớn đến mức vặn vẹo, hai mắt khóc ra máu, vẻ hiên ngang trước kia không thấy, chỉ thấy hiện ra là một bộ thê thảm chật vật vô cùng.

" Ma Đế!! Ngươi sẽ chết không yên thân đâu! Thiên Đạo sẽ không tha cho ngươi, thiên hạ chính nghĩa sẽ trảm sát ngươi!! "

" Sao nào? Đánh không lại nên đem lý tưởng chính nghĩa tất thắng ra dọa ta? Buồn cười... "

Dạ Khinh Ưu mặc dù không thể để Nhân Đế lập tức đi chết, nhưng vẫn có thể cho đối phương cảm nhận thống khổ đau đớn cùng cực. Hắn một cước liền đạp lên đầu Nhân Đế làm đối phương bị đá bay xuống mặt đất, va chạm với đại địa tạo ra một cái hố sâu hun hút, máu tươi bắn tung tóe trong không trung.

Dạ Khinh Ưu liếm môi, hạ xuống ngay trước thân thể tồi tàn của Nhân Đế, thấy đối phương dù thê thảm nhưng nét mặt lại không chút khuất phục, ngoan cố đến cực điểm. Thật làm Dạ Khinh Ưu có điểm khâm phục, liền nhấc chân đá một cái làm thân thể Nhân Đế lại bay vút đi xa, mãi đến khi chạm vào đỉnh của một đại sơn thì mới dừng lại.

Đây là lần đầu tiên Nhân Đế chịu nhục như vậy, từ trước đến giờ hắn tu luyện dù có thua nhưng đều làm đối phương phải chịu điểm thiệt thòi. Nhưng đứng trước mặt Dạ Khinh Ưu, hắn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có thể mặc người khác tùy ý chà đạp.

Dạ Khinh Ưu nhìn bộ dạng Nhân Đế dính chặt trong vách đá, thân thể rũ rượi nhìn không ra nhân hình, cảm thấy khá hài lòng. Hắn nhắm mắt, vui vẻ cười, không nghĩ đến đả kích vị Nhân Đế này cũng mang lại cho hắn điểm Khí Vận, mặc dù không bằng của Tiêu Hạo, nhưng cũng không kém nhiều, lập tức có thể bù đắp đủ Khí Vận trấn áp Tà Thần Lực đã cướp từ người Tả Mặc.

Hắn nhìn Nhân Đế thảm trạng, không biết nên xử lý thế nào, hiện cũng chưa thể giết được vì hắn không muốn Thiên Đạo Vô Tình lại giáng thêm một đợt Pháp Tắc Lôi. Dù sao hắn đã đem đối phương đánh thành cái dạng này rồi, tha mạng chắc chắn đối phương cũng sẽ không chút cảm kích, thậm chí sự thù hằn còn lớn hơn bây giờ.

Đúng lúc này, từ xa xa ba thân ảnh phóng tới, Dạ Khinh Ưu cảm nhận đều là khí tức của nữ tử, nhíu mày không biết lại có phải là kẻ địch đến hay không. Nhưng rất nhanh hắn nhìn thấy bên trong ba nữ tử xuất hiện thân ảnh của Thiên Linh Đình, nàng sắc mặt tái nhợt, mang theo vẻ sầu lo được Lam Hoàng Thiên Tiên ôm lấy hướng về phía hắn.

Còn một nữ tử bên cạnh, hắn hoàn toàn không nhận ra. Nàng có mái tóc rất dài, thân hình mềm mại uyển chuyển, dung mạo từ trước đến giờ hắn thấy là hoàn mỹ vô khuyết, duy chỉ một đôi mắt bị buộc bởi dải lụa trắng tinh.

" Dạ công tử… "

Lam Hoàng Thiên Tiên lướt tới trước người hắn, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dần chuyển sang nhìn Nhân Đế, khẽ nhíu mày, lập tức quay sang nhìn Trí Nữ Lãnh Thiền. Thiên Linh Đình thấy thảm trạng của phụ thân, sắc mặt tái mét, trong lòng lập tức hoảng sợ, liền mau chóng đến kiểm tra, nhìn thấy phụ thân vậy mà chân tay đứt gãy, xương cốt nát vụn, máu thịt be bét, nước mắt của nàng không kìm được tuôn rơi như mưa. Đem đan dược trị thương bỏ vào miệng của phụ thân, vội vàng trị thương cho hắn. Thiên Linh Đình quay sang nhìn Dạ Khinh Ưu, trong đôi mắt của nàng không hề có hận thù, chỉ có hoang mang, lo sợ.

Trí Nữ Lãnh Thiền giống như không thấy bộ dáng thảm hại của Nhân Đế, bước đến trước mặt Dạ Khinh Ưu, nho nhã thi lễ.

" Tiểu nữ Lãnh Thiền bái kiến Dạ công tử. "

" Ồ, ngươi biết ta sao? "

Dạ Khinh Ưu không hiểu vì sao khi nhìn thấy Lãnh Thiền lại cảm thấy không thoải mái, cứ như nữ tử này đằng sau che lấp một màn sương mù, nhìn không thấu. Lãnh Thiền nhẹ nhàng gật đầu, đáp.

" Tiểu nữ cùng Lam Hoàng muội muội có quen biết với nhau. Đã nghe qua nàng nói rất nhiều về công tử, cũng rất cảm kích lần trước đã giúp đỡ muội ấy. "

" Không cần dài dòng đâu. Ta tự nhiên biết ngươi đối với ta không có thiện cảm, có mục địch gì nói thẳng. Ta ghét dong dài, câu nệ và lôi thôi. "

Dạ Khinh Ưu không có vì đối phương là mỹ nữ hương trời mà khách sáo đáp lại, dù sao nàng ta khiến cho hắn khó chịu, hắn liền ít muốn nói cùng đối phương. Lãnh Thiền nhíu mày, từ trước tới giờ nàng đi tới đâu đều nhận được nam nhân truy sủng, đều hi vọng có thể nói nhiều cùng nàng một câu. Vậy mà nam nhân này lại không có chút khách sáo nào, thái độ dường như đối với nàng có phần ghét bỏ, thật làm nàng bị đả kích, nhưng mặt ngoài cũng tỏ ra không bận tâm, vẫn giữ lấy giọng điệu nhu hòa nói.

" Dạ công tử, ta biết công tử cùng Nhân Đế có khúc mắc. Nhưng Nhân Đế vai trò rất quan trọng, có thể giữ cho Nhân Giới bình an, nắm giữ chìa khóa không cho ngoại tộc xâm lấn. Ta biết mặc dù công tử lợi hại… "

Dạ Khinh Ưu trực tiếp khoác tay, ngắt lời của nàng, nhíu mày nói.

" Muốn ta tha cho hắn thì cứ nói thẳng. Đơn giản, ta cho ngươi một cơ hội. Tiếp một kiếm của ta, chịu được ta thả người. " (Không chịu được vẫn thả người :D)

Trong lòng bàn tay Dạ Khinh Ưu tụ lại một màn đêm vô tận, hình thành Dạ Kiếm, mục tiêu hướng về Lãnh Thiền chĩa ra. Lãnh Thiền nhíu mày, trong lòng như có điều suy nghĩ, chợt gật đầu.

" Tốt, hi vọng công tử giữ lấy lời mình nói. "

" Lãnh Thiền, ngươi không nên... "

Lam Hoàng Thiên Tiên thấy Lãnh Thiền đáp ứng, trong lòng có chút lo lắng, nàng không biết nhiều về tỷ muội của mình, nhưng tin tưởng thực lực của nàng không cách nào so sánh cùng Dạ Khinh Ưu, tiếp một kiếm của đối phương chỉ có thể là chịu chết.

" Yên tâm đi, tỷ nắm chắc. "

Lãnh Thiền gửi Lam Hoàng Thiên Tiên một cái dấu hiệu an tâm làm cho nàng cũng không thể nói gì thêm. Chỉ đành nhìn sang đưa ra ánh mắt ý bảo hắn nhẹ tay, Dạ Khinh Ưu mỉm cười nhìn nàng, khẽ gật đầu.