Chương 310: Chấn kinh

Càng làm cho bọn họ khiếp sợ hơn là thực lực của Dạ Khinh Ưu, viễn siêu cấp bậc, có thể dễ dàng đoạt mệnh Chí Tôn, nghĩ đến chỉ có khả năng, đối phương tu vi đã không còn nằm trong phạm trù nhận biết của bọn hắn. Lập tức toàn bộ đám người vẻ mặt tái mét, khí thế vừa có cũng lập tức xìu xuống, lẳng lặng muốn thoát đi.

Đương nhiên bọn chúng không dễ dàng đạt được ý đồ, Tứ Hải Thiên Vương nhanh chóng đem ai có ý định bỏ chạy chặn lại, dù cho chạy được cũng không cách nào thoát khỏi tay Dạ Khinh Ưu. Đại chiến uy thế cũng suy yếu một bên, không ai còn dám ra sát chiêu với người của nam tử kia, chỉ hận mình không thể nhanh chóng rời đi.

" Ngươi… ngươi muốn làm gì? Phụ thân ta là Nhân Đế, tông môn ta là Thiên Long Môn đệ nhất thiên hạ. Còn có Thánh Địa, ta cũng rất quen thuộc… "

Thiên Long Nhi run rẩy, cảm nhận ánh mắt Dạ Khinh Ưu quét tới lập tức làm hắn hối hận, còn nghĩ một chuyến này đi chơi thật vui nào ngờ dẫn đến sát tinh vào thân. Dạ Khinh Ưu vẻ mặt thản nhiên, bước từng bước tới, đem Thiên Long Nhi đá ra làm gã lăn lốc, bộ dáng thảm hại, xương cốt nứt gãy, đau đớn chỉ biết ho khan ôm ngực.

" Gia thế tốt nhỉ? Chỉ cần như vậy là nghĩ muốn làm gì thì làm. Ngây thơ thật đấy, kiếp sau làm người cho tốt vào. Mà, dù cho kiếp sau có gặp lại thì ta cũng sẽ giết ngươi vì thấy ngứa mắt thôi. "

Dạ Khinh Ưu vốn đang muốn đem Thiên Long Nhi phân thành vài mảnh thì một bóng hình xinh đẹp lướt tới, chặn ngay trước mặt Dạ Khinh Ưu, quỳ xuống.

" Dạ công tử, đừng ra tay. Hắn là đệ đệ của ta, là bọn ta không biết dạy dỗ… Nể tình ta, có thể tha cho hắn một mạng không? Ta hứa sau này hắn sẽ không tái phạm, sẽ đem hắn cấm túc không cho ra ngoài nữa. "

Nữ tử mái tóc đen rũ rượi, lam bào bó sát thân thể lộ ra dáng người nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp mang theo ý cầu tình nhìn vào hắn. Dạ Khinh Ưu có chút bất ngờ, không ngờ Thiên Long Nhi còn là đệ đệ của Thiên Linh Đình.

" Cút ra. "

Mặc dù Thiên Long Nhi là đệ đệ của Thiên Linh Đình, Dạ Khinh Ưu vẫn không chút nào để ý, lạnh lẽo nhìn nàng. Thiên Linh Đình run lên, cảm thấy hoảng sợ, không nghĩ đến đối phương còn không chút niệm tình đến nàng, trong lòng một mảnh xám trắng.

" Tỷ tỷ… "

Thiên Long Nhi nhìn tỷ tỷ vậy mà quỳ xuống trước mặt nam nhân kia làm cho hắn có phần bất ngờ, bình thường tỷ tỷ cao cao tại thượng chưa từng để chúng sinh vào mắt, nào có hạ mình quỳ trước mặt ai. Nay lại vì hắn mà quỳ trước mặt Dạ Khinh Ưu, làm cho hắn sâu kín hiểu ra bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn, tự cao tự đại cho rằng mình là trung tâm của tất cả.

" Tốt, ta để hắn chết cuối cùng. "

Dạ Khinh Ưu liếc qua nàng, không nói hai lời mà xoay lưng nhìn xung quanh toàn trường, sát ý cô đọng đến cực điểm, làm từng kẻ ở đây dù là cường giả danh chấn đều phải rùng mình. Thiết Diện Thư Sinh cấp tốc lóe lên, sau đó quyết đoán quay người bỏ chạy, lập tức nhiều người nhao nhao xoay lưng đều muốn bỏ chạy.

Dạ Khinh Ưu ung dung như không, thân hình nhẹ chuyển, từ tứ phương từng ba động nổ ra, không gian nứt vỡ, từng chút một có thân thể từ trên trời rơi xuống, toàn bộ hóa thành bạch cốt huyết thi, chấn động cả đại địa, từng mảnh địa phủ do các loại cường giả Thiên Tôn, Chí Tôn vẫn lạc mà tạo thành…

Thiết Diện Thư Sinh trước đó còn thể hiện tư thái tự tin, nhẹ nhàng lập tức hóa thành một đống bầy nhầy máu thịt văng tung tóe trước mặt đám người. Ngay cả ngoan độc như Độc Xà Bà Bà cũng phải hoảng sợ, từ trước đến giờ chưa từng có sợ hãi như vậy.

" Đừng giết… Ta đầu hàng, công tử. Tiểu nhân nguyện dâng hiến Bổn Mệnh Linh Hồn, mong công tử tha cho ta một mạng. "

Có người bên trong không chịu nổi, liền vội vã đi ra, hắn gọi là Xích Quỷ Thiên Tôn, đứng đầu một cái thế lực Ma Đạo Cửu Cấp Thế Lực. Bình thường âm ngoan độc địa, dẫn đầu Xích Huyết Tông trở thành bá chủ một phương, thống trị Hải Lam Đại Lục. Thật không nghĩ đến một ngày, Xích Quỷ lại biến thành bộ dáng sợ sệt, cam chịu biến thành nô lệ cho người khác.

" Muốn quy hàng? Như vậy xem ra cũng tốt. "

Dạ Khinh Ưu chắp tay nhìn, thức thần quét đến, nhận lấy Bổn Mệnh Linh Hồn của đối phương, trực tiếp biến hắn thành nô bộc tuỳ ý hắn sai khiến. Xích Quỷ không dám chống cự, ngoan ngoãn đem linh hồn dâng ra, sau đó ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, cung kính cúi đầu.

" Chủ nhân. "

" Tham sống sợ chết, thật là mất mặt Thiên Tôn cấp bậc cường giả… "

Đám người Thiên Tôn, Chí Tôn đối với việc làm của Xích Quỷ Thiên Tôn hết sức khinh bỉ, ra sức chửi mắng. Xích Quỷ lại cảm thấy bản thân không sai chút nào, hắn đương nhiên biết Dạ Khinh Ưu lợi hại, cho nên muốn sống chỉ có một lựa chọn mong manh là chủ động đầu nhập dưới trướng của đối phương, còn có thể may mắn giữ được một cái mạng. Dạ Khinh Ưu sau khi thu phục Xích Quỷ liền không chút nào để ý, lại nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy không cần thiết mất thời gian nữa.

Thấy ánh mắt Dạ Khinh Ưu quét tới, vậy mà làm cho một vài kẻ sợ hãi, chủ động bước ra. Giống hệt Xích Quỷ, hoàn toàn ngoan ngoãn dâng ra Bổn Mệnh Linh Hồn, trở thành nô bộc của hắn. Dạ Khinh Ưu không hề từ chối, dù đám này đối với hắn mà nói yếu đuối không đáng để ý, nhưng nằm trong Hạ Giới cũng là một cỗ lực lượng hùng hậu, về sau có thể giúp ích cho hắn.

" Khốn kiếp, đám người không có mặt mũi… lại cam tâm trở thành nô bộc của Ma Tộc. "

Hoa lão sắc mặt đỏ lên, không cam tâm mắng một tiếng. Vương Chí Tường giãy giụa nhìn đối diện, ngay cả Song Đầu Chí Tôn, Hải Ngạc Chí Tôn, Ám Ma Thiên Tôn toàn cường giả nổi danh, vậy mà lại chủ động đầu nhập vào dưới trướng Dạ Khinh Ưu. Thân phận bản thân của cả hai lão giả đều khiến cho chúng không dám bỏ qua mặt mũi mà quỳ dưới trướng Ma Tộc, làm như vậy thì còn đâu tôn nghiêm mà sống tiếp.

Dạ Khinh Ưu lại thu thêm bốn Chí Tôn, sáu Thiên Tôn dưới tay, còn từ Địa Tôn trở xuống hắn hoàn toàn không quan tâm, căn bản là chướng mắt.

" Dạ công tử thật lợi hại… "

Nam Cung Tịch Lộ hai mắt mê say nhìn Dạ Khinh Ưu dễ dàng đem cường giả đáng sợ như Song Đầu Chí Tôn cũng thu phục, hết sức sùng bái mà nhìn lấy hắn. Thượng Quan Vân Ngọc và Cung Nguyệt Kha nhìn nhau khẽ cười, trong lòng cảm giác tự hào lan tỏa, nam nhân kia chính là nam nhân của các nàng.

" Quá đáng, ngươi định biến toàn bộ Nhân Tộc thành địch nhân sao? "

Hoa lão run rẩy, hai mắt đỏ sậm, một bộ ta không sợ chết. Dạ Khinh Ưu nhìn lão, thản nhiên nói.

" Thích thì đến, ta không ngại. "

" Ngươi... "

Hoa lão cứng họng, định nói gì thì bị Dạ Khinh Ưu chặn họng cắt đứt.

" Nói nhảm thật nhiều, giờ thì đi chết hết đi. "

Dứt lời, Dạ Khinh Ưu trong tay Dạ Kiếm thành hình, đường kiếm dài đến cả trượng, một cỗ âm u đáng sợ khí tức lan tỏa mà ra, làm cho đám Thiên Tôn, Chí Tôn còn lại lạnh cả sống lưng. Một kiếm nhẹ nhàng chém tới, như xẻ đôi không gian, nhật nguyệt biến mất, không gian lạnh lẽo đến cực điểm, toàn bộ không khí như cô đặc lại.

Thiên Linh Đình ngẩng cao đầu nhìn nam nhân, trong ánh mắt lập lòe, lại không chút nào sợ hãi, trái lại hoàn toàn như bị thu hút. Nàng đem mình cảnh tỉnh, nhìn bên cạnh đệ đệ bộ dáng thảm hại, thở ra một hơi. Đệ đệ ngu xuẩn của nàng chọc ai không chọc lại đi chọc nam nhân đáng sợ kia, thật hận bản thân mình không thể một tát đánh chết hắn.

" Được rồi, đi mau. "

Mặc dù tức giận đệ đệ, nhưng hắn là em trai của mình, nàng không thể không bận tâm, Thiên Linh Đình đem Thiên Long Nhi lôi dậy, nhanh chóng dùng 'Phá Không Phù' rời đi một đoạn. Thiên Long Nhi ngoan ngoãn không dám cãi lời, nén đau đớn chạy đi cùng tỷ tỷ.

Xuất hiện một thoáng từ Bắc Uyên Đại Lục dịch chuyển đến Lạc Uyên Đại Lục, Thiên Long Nhi mới thở ra một hơi, coi như nam nhân kia không đuổi kịp, liền hướng Thiên Linh Đình cúi gằm mặt, nói.

" Tỷ tỷ, đệ xin lỗi. "

" Hừ, ta đã nói ở bên ngoài hãy bớt tự cao tự đại. Giờ thì ngươi thấy hậu quả chưa? Chọc vào hắn thì dù ta có muốn cứu cũng bất lực. "

Thiên Linh Đình vẻ mặt không hề vui vẻ, kìm nén tức giận trong lòng, nhìn xung quanh thấy Dạ Khinh Ưu vẫn chưa có đuổi tới, ôm hi vọng lại tiếp tục đem đệ đệ kéo chạy đi.

" Tỷ tỷ, đi xa như vậy. Hắn dù thông thiên cũng không cách nào tìm được chúng ta đi. "

" Câm miệng, đến tận bây giờ ngươi còn giữ cái thái độ đó sao. "

Thiên Linh Đình trừng mắt tức giận, làm Thiên Long Nhi ngoan ngoãn cúi đầu im lặng, trong lòng ủy khuất đến cực điểm. Lúc này thân thể hắn đau đến chết đi sống lại, nhưng phải nhẫn nhịn mà bỏ chạy, vì đâu mà thiếu tông chủ của Thiên Long Môn lại chịu khuất nhục như vậy chứ.

" Tỷ tỷ, hình như ta cảm nhận được khí tức của phụ thân. "

Thiên Linh Đình mày khẽ nhíu, chợt dừng lại, ánh mắt hướng về vị trí cũ trước đó, một cảm giác bất an nổi lên trong lòng nàng.

" Tốt quá, phụ thân xuất hiện. Sẽ dạy dỗ cho tên đó một trận, dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không cách nào đánh thắng phụ thân. "

Thiên Long Nhi kinh hỉ kêu lên, hắn đối với phụ thân của mình tôn sùng rõ ràng có căn cứ, trước đó hắn đã từng nhìn thấy phụ thân một chiêu miểu sát Chí Tôn, nghe nói đối phương so với sư phụ hắn danh vọng cũng không kém. Nam nhân kia mặc dù biến thái nhưng chưa chắc có thể cùng phụ thân hắn so sánh.

" Tỷ tỷ, mau quay lại. Ta muốn xem phụ thân thu thập tên kia. "

Thiên Long Nhi thúc giục tỷ tỷ của mình. Trái lại với hắn, Thiên Linh Đình không chút nào vui sướng, nét mặt biến ảo, một tát đánh lên mặt Thiên Long Nhi, tức giận nói.

" Câm miệng, còn không biết điều. "

" Tỷ tỷ, ta… "

Thiên Long Nhi hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, không hiểu sao đáng lẽ nên vui mừng mà tỷ tỷ lại tát hắn mạnh như vậy. Thiên Linh Đình bất lực nhìn đệ đệ của nàng, cắn răng đem ra một tấm phù chú tỏa ra lôi quang lập lòe dán lên người Thiên Long Nhi, không để vị đệ đệ nói một câu liền đem 'Phá Giới Phù' kích hoạt, đem hắn ném đi.

Thiên Long Nhi chỉ biết câm nín, bản thân liền bị ném vào lỗ hổng không gian liền biến mất. Thiên Linh Đình lập tức xoay người, mau chóng quay trở lại, nét mặt lo lắng, trong lòng âm thầm cầu nguyện.