Ngồi bên cạnh cửa sổ, Hạ Thanh Thanh tay chống cằm nhìn lên bầu trời, trong đầu quanh quẩn từng ý nghĩ vẩn vơ. Thật không ngờ kể từ đó nàng không cách nào quên đi lấy hắn, nam nhân kia thật sâu để lại cho nàng ấn tượng, đôi khi nhìn lại nàng có cảm giác ghen tị với Hạ Nhu Nhi có thể thành thành thật thật ở bên cạnh hắn.
" Ngươi là như thế nào, sao ta lại không thể quên được ngươi… "
Hạ Thanh Thanh ánh mắt u buồn, kể từ khi Hỏa Vân Thần Quốc phải di dời, mất đi căn cơ, thực lực của Hỏa Vân Thần Quốc giảm mạnh, chỉ có thể xem là Bát Cấp thế lực. Mặc dù xem như không tệ nhưng không còn phong quang như trước, thái độ của một số thế gia cũng vì vậy mà thay đổi.
Được coi như vị công chúa có thiên phú xuất sắc nhất, nàng phải mang trên vai gánh nặng quốc nhục, khôi phục lại Thần Quốc vinh quang như trước. Hạ Thanh Thanh từ trước đến giờ chưa có đến áp lực, hoàng huynh Hạ Kiêu của nàng dù tham vọng dã tâm có đủ nhưng tài năng không kịp, chỉ sợ sớm muộn Thần Quốc sẽ bị diệt trong tay hắn.
Dù sao nàng vẫn là nữ nhân, vẫn cảm giác cần có một nam nhân làm chỗ dựa, mà trong ánh mắt của nàng, nhìn xung quanh thiên kiêu vô số nhưng chỉ có Dạ Khinh Ưu là làm nàng cảm thấy rung động. Cảm nhận của nữ nhân nhạy bén cho nàng biết được hắn chính là nam nhân lợi hại nhất.
" Ta như vậy có phải quá mất mặt không… "
Hạ Thanh Thanh vỗ vỗ hai má, ép mình tỉnh táo, nàng không cần nam nhân nào cả, tự thân nàng cũng có thể. Nghĩ lại kỹ càng, nàng quyết tâm chuyên môn tu luyện, mặc kệ mọi tạp niệm. Chẳng qua nàng vừa đóng cửa sổ lại, quay đầu qua nhìn đã bắt gặp hình bóng của nam nhân.
Nam nhân kia ngồi dựa trên giường, ánh mắt tựa cười như không cười, tuấn mỹ dung nhan giống y đúc người nàng hay nghĩ tới. Hạ Thanh Thanh còn tưởng rằng mình do nghĩ nhiều sinh ra ảo giác, cho nên không bận tâm bước tới giường. Nào ngờ bàn tay nam nhân đã kéo ngã nàng ra giường, dương cương khí tức nam nhân phả vào mũi nàng khiến nàng choáng váng.
" Ngươi… ngươi là thật… "
Hạ Thanh Thanh hoảng hốt kêu lên, Dạ Khinh Ưu nằm bên trên, hai tay cầm chặt hai bên cổ tay của nàng, mỉm cười, thản nhiên đáp.
" Ngươi nghĩ thế nào thì là thế đó… "
" Chẳng lẽ do ta nghĩ quá nhiều nên sinh ra tâm ma? "
Hạ Thanh Thanh kinh hãi, bàn tay vươn lên chạm mặt hắn, cảm thấy hết sức chân thật, còn có mùi hương của hắn hết sức giống như lúc trước khi ngồi cạnh nàng. Dạ Khinh Ưu mặc cho mỹ nhân sờ mó, hắn ngắm nhìn phượng nhan của nàng, hết sức hân thưởng.
Mỹ nữ có làn da trắng như bạch ngọc, mái tóc lam nhạt, thân hình hấp dẫn mê người, chỗ cong cần cong, ngực nở eo thon. Đặc biệt nàng tỏa ra khí khái của bậc đế vương, điều mà các hoàng huynh tỷ muội của nàng phải thua kém rất nhiều.
" Nhìn đủ chưa… Ta thì đủ rồi. "
Dạ Khinh Ưu lên tiếng, hắn càng nhìn càng bị kích thích, không kịp để Hạ Thanh Thanh phản kháng đã cúi đầu hôn lên môi nàng, ngậm lấy miệng thơm, tận tình cạy mở khóe miệng của nàng, hút lấy quỳnh tương ngọc dịch. Hạ Thanh Thanh bị tập kích bất ngờ, có chút bối rối, nàng là lần đầu tiên tiếp xúc nam tử gần như vậy, còn bị tước đoạt nụ hôn đầu. Cảm giác này làm nàng mê mẩn, cũng nhận ra nó hết sức chân thật, kinh hãi hai tay đẩy nhẹ ngực hắn như phản kháng.
" Ngươi sao lại… Ưm… chụt… chụt… đừng… ưm… "
Không để nàng có cơ hội phản kháng, Dạ Khinh Ưu bá đạo mãnh liệt cuốn lấy lưỡi nàng, hôn lấy hôn để. Hạ Thanh Thanh không chút kinh nghiệm dễ dàng bị hắn khống chế, môi miệng mở ra, lưỡi thơm tùy ý hắn nhấm nháp, thậm chí bàn tay nam nhân từng chút sờ mó trên thân thể của nàng một cách tùy ý.
" Đừng, ta không muốn… "
Hạ Thanh Thanh kêu lên, nàng còn chưa kịp tỉnh táo nhận ra điều gì thì đã bị hắn tập kích không ngừng, làm cho thân thể nàng nóng lên, cơ thể như suy kiệt không thể dâng lên chút phản kháng. Dạ Khinh Ưu thành thục cởi thắt lưng của nàng, đem cổ phục của nàng rộng mở, thiếp thân áo lót đều bị ném sang một góc.
Bộ ngực nảy nở tròn trịa nổi cộm hai đỉnh mân côi màu hồng đào xinh đẹp hết sức mê người, làn da trắng bạch lốm đốm mồ hôi. Ngắm nhìn Hạ Thanh Thanh nằm đó, mái tóc tán loạn, hơi thở loạn nhịp, ánh mắt long lanh mê ly nhìn lấy hắn, có thể làm thú tính của bất cứ người nam nhân nào sục sôi. Dạ Khinh Ưu cúi đầu, ngậm lấy núm vú của nàng, hai tay bóp lấy đôi đào tiên trắng trẻo.
" Ưm… ngươi dừng lại, ta không muốn… ưm… đừng ngậm… núm vú của ta… "
Hạ Thanh Thanh mím môi, nàng ngắm nhìn nam nhân đối diện, xác nhận mọi chuyện không phải là giả, hoàn toàn cảm thấy không chân thật. Không hiểu như thế nào, nàng lại mặc cho nam nhân bày bố. Toàn thân trên dưới của nàng bị hắn nhanh chóng lột sạch, cứ như cừu non trước sói đói. Phía bên dưới âm huyệt nhỏ hẹp của nàng, cảm giác như có một thanh hỏa côn vừa nóng lại vừa cứng chọc vào khiến nàng theo bản năng sợ hãi.
" Đừng… không nên… "
Hạ Thanh Thanh vừa muốn phản kháng thì đã bị nam nhân chế trụ, hắn nhìn nàng trìu mến, mang theo nụ cười mê hoặc làm nàng ngây người, đỏ mặt quay đầu đi.
" Thanh Thanh, nếu nàng không muốn thì ta sẽ dừng lại… "
Dạ Khinh Ưu bàn tay vuốt lấy mái tóc mai của nàng, thủ thỉ từng lời nói bên tai, làm cho Hạ Thanh Thanh vành tai đỏ hồng, quay mặt nhìn hắn, nói nhỏ đến mức không người bình thường nào nghe thấy.
" Nhẹ thôi đấy… "
Nhưng Dạ Khinh Ưu thính lực kinh người, dĩ nhiên nghe ra nàng đã buông bỏ chống cự, không chút khách sáo liền đem côn thịt đâm vào trong âm huyệt của nàng. Cửa huyệt của Hạ Thanh Thanh trơn tuột làm cho côn thịt của hắn dù lớn nhưng dễ dàng đi vào, mà bên trong từng mép thịt lại chật khít co lại.
" Đau… A… "
Bất chợt màng trinh bị xé rách, Hạ Thanh Thanh đau đến nước mắt chảy ra, mặc dù nàng đã nếm trải nhiều nỗi đau vượt xa thế này nhưng nỗi đau khi từ thiếu nữ biến thành nữ nhân chân chính vẫn khó mà làm quen được. Dạ Khinh Ưu đẩy nhanh tốc độ, hắn kinh nghiệm đã quá phong phú, biết càng để lâu thì nỗi đau sẽ càng kéo dài.
Dạ Khinh Ưu nắm lấy cặp chân thon dài của Hạ Thanh Thanh, sờ lấy cặp đùi mượt mà, bóng loáng của nàng cảm giác rất thích thú. Nhìn mỹ nữ lê hoa đái vũ bộ dáng hết sức đáng thương càng làm hắn bị kích thích mạnh mẽ, dần dần hắn đâm sâu hơn vào trong âm đạo của nàng, va đụng vào vách tử cung làm cho Hạ Thanh Thanh run lên như bị điện giật.
" Ưm… dừng lại… chậm chút… a… ah…. quá nhanh… "
Hạ Thanh Thanh hai tay bám víu chăn nệm, tùy ý cho hắn bày bố tư thế, toàn thân trên dưới bị nam nhân chiêm ngưỡng, chỉ thấy hắn nâng cao hông của nàng, từ bên trên như đóng cọc mà đâm xuống, từng chút va chạm hoa tâm làm cho nàng cảm giác hết sức quái lạ, càng ngày càng thoải mái, thậm chí còn có chút nghiện cảm giác này.
" A… sướng quá… đừng dừng lại… tiếp tục… a… như vậy… ta… sẽ… a… thành… nữ nhân… a… của ngươi… sao… "
Bên dưới âm huyệt của nàng chảy đầy nước, nàng sung sướng nhưng vẫn không quên liệu tùy tiện trao thân dễ dàng như vậy thì hắn có chấp nhận nàng? Dạ Khinh Ưu thay đổi tư thế, đem nàng quay người lại, quỳ tại trên giường, hai tay giữ chặt hai cánh tay nàng, từ phía sau dập mạnh côn thịt vào âm huyệt ẩm ướt, một bên ngậm lấy tai nàng.
" Dĩ nhiên… từ giờ nàng là nữ nhân của ta… đời này kiếp này khó thoát… "
" Ta là nữ nhân của chàng… a… đời này kiếp này chỉ có thể thuộc về chàng… ưm… "
Hạ Thanh Thanh hô hấp mất ổn định, nàng chợt cảm thấy điên cuồng, đạt đến cực đỉnh, bên trong thân thể như có gì đó đang trào ra, chạy dọc khe thịt phun trào rơi ướt cả mép giường.
" Thanh Thanh, đến đây nào… chúng ta tiếp tục… "
Dù nhận ra Hạ Thanh Thanh đã cao trào vài lần, nhưng Dạ Khinh Ưu hắn còn chưa có ra, hắn đem nàng ôm lấy, cả hai nằm nghiêng người, hé miệng hôn lấy nhau nhiệt liệt. Hạ Thanh Thanh hai mắt hiện lên hình trái tim, chan chứa tình ái, giọng điệu rên rỉ ngọt ngào.
" Dạ lang, đến đi… lấp đầy ta… ta muốn hài tử của chàng… mau bơm đầy tinh dịch lấp đầy tử cung của ta… ahh… "
" Tốt… nàng mau nhận lấy. "
Dạ Khinh Ưu dương căn như bành trướng, tinh dịch bắn ra trực tiếp phun xối xả vào tử cung Hạ Thanh Thanh làm cho bụng nhỏ của nàng vốn bằng phẳng trở nên căng phồng.
" Nóng quá… ân… thiếp lại ra… a… "
Hạ Thanh Thanh cắn môi, dường như không còn chút kìm chế nào, dâm thủy cuồng phún, bắn ra ướt cả giường hoa. Cả hai sau đó ôm lấy nhau, Hạ Thanh Thanh vùi đầu vào ngực hắn, bên dưới hạ thể hai người vẫn kết hợp chặt chẽ không rời. Hạ Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào, lộ ra bộ mặt trước nay chưa từng có, cười nói.
" Dạ lang, thiếp còn nghĩ chàng chưa từng để ý đến thiếp… "
" Sao nàng lại nghĩ như vậy? "
Dạ Khinh Ưu ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, vuốt ve từng tấc da trơn bóng, Hạ Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn lại, xác nhận đây hoàn toàn là sự thật, liền nói.
" Tại chàng chưa từng có ý tiếp xúc ta… Mặc dù ta so với Nhu Nhi muội không chút thua kém nhưng chàng lại chỉ giữ nàng ta ở lại. "
Nói đến đây, trong lời Hạ Thanh Thanh có chút ghen tuông, dĩ nhiên là do nàng kìm nén quá lâu tình cảm trong lòng, lại nhìn thấy nam nhân mình thích ở bên cạnh nữ nhân khác, còn là tỷ muội của mình, dĩ nhiên không hề dễ chịu. Dạ Khinh Ưu mỉm cười, hắn tự nhiên biết Hạ Thanh Thanh có tình ý với hắn, chẳng qua trước đó hắn còn không có quan tâm vì còn chưa có thấy nàng chủ động.
Nhưng khi hắn nhận ra nữ tử này chính là loại không thích biểu hiện ra ngoài làm hắn phải thay đổi sách lược, đặc biệt là khi nhận thấy nàng vậy mà có Vận Khí quấn thân, có lẽ ít nhiều có liên quan đến Khí Vận Tử cho nên không còn chần chừ mà quyết định mau chóng 'thịt' nàng.
" Dạ lang, hứa với thiếp… từ giờ đừng bao giờ bỏ rơi thiếp, bây giờ thiếp cảm thấy rất hạnh phúc, giờ chỉ cần chàng là đủ rồi. Thiếp chưa từng muốn làm thiên chi kiều nữ gì cả, chỉ muốn được ở bên cạnh nam nhân mà mình thích. "
" Được, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng. "
Dạ Khinh Ưu tất nhiên thuận ý đáp ứng, hắn không ngờ nữ nhân này lại nhanh chóng lụy tình như vậy, cũng hơi ngoài ý muốn, đúng kiểu ngoài lạnh trong nóng. Hạ Thanh Thanh nghe hắn nói vậy hết sức vui vẻ, ngồi bật dậy nằm đè lên người hắn, hướng gương mặt xinh đẹp nhìn hắn chằm chằm.
" Nếu vậy chúng ta cùng nhau tìm một nơi sinh con đẻ cái, cùng nhau sống hết kiếp, chỉ hai chúng ta thôi. Mặc kệ hết thảy, chỉ cần chàng muốn ta sẽ làm tất cả vì chàng. "
Hạ Thanh Thanh vừa dứt lời, đã đem nam nhân ôm thật chặt, chủ động dâng lên bờ môi định hôn lấy hắn thì lại bị Dạ Khinh Ưu ngăn lại. Hắn nhìn lấy nàng, giọng lạnh nhạt đáp.
" Không có khả năng… "