Chương 284: Tiêu Hạo

Thanh Hoa Học Viện, bên trong Nội Viện.

Tiêu Hạo ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nếu như để ý sẽ nhận ra xung quanh thân thể hắn từng lớp Linh Khí dày đặc bao phủ toàn thân. Bên trong thân thể Tiêu Hạo, từng luồng đạo khí xoay chuyển theo quy tắc, từng chút một làm cho tu vi của hắn tiến triển nhanh chóng.

Hai mắt mở ra, Tiêu Hạo vui mừng cười mỉm.

" Cuối cùng cũng đột phá Thiên Huyền Bát Giai, sắp tới con đường đạt đến Thánh Linh Cảnh sẽ không còn lâu… "

Vươn hai tay, nét mặt Tiêu Hạo tràn ngập sung sướng, hắn không chỉ đạt được đệ nhất danh hiệu Thiên Long Bảng, còn được học viện coi trọng bồi dưỡng. Cuộc sống hiện tại quả thật khác xa trước kia, tin tưởng chẳng bao lâu nữa Tiêu Hạo hắn sẽ đạt đến đỉnh phong, nắm giữ nhân sinh.

Tiêu Hạo ảo tưởng một ngày nào đó, xung quanh bản thân mỹ nữ như vân, oanh oanh yến yến, còn hắn đứng trên đỉnh phong nhìn xuống thế gian coi thường hết thảy, vừa nghĩ đến thôi mà trong lòng hắn đã hết sức vui vẻ. Nói đến, hắn có thể đạt được danh vọng như hiện tại cũng nhờ bên trong tinh thần ẩn chứa một quyển Thiên Thư, danh tự là 'Mộc Nhạc Tâm Sinh'.

'Mộc Nhạc Tâm Sinh' chính là Thiên Thư trong Thánh Thư Bảng, kể từ lúc bị người trong tộc gọi là phế vật hắn không cam tâm mà chạy lên núi hét lớn, nào ngờ sét đánh ngang đầu, bất tỉnh một lúc rồi sau đó nhận ra bên trong tinh thần liền nhiều hơn một quyển Thiên Thư.

" Mộc Nhạc Tâm Sinh: Thiên tựa phu, địa tựa mẫu, vạn vật hữu tình, sinh sinh bất diệt… "

Trong thân thể của Tiêu Hạo kể từ đó như một tụ đỉnh tự động hấp thu Thiên Địa Linh Khí, tu luyện không có bình trướng, tốc độ thổ nạp Linh Khí so với tuyệt đỉnh thiên tài còn khủng bố hơn. Chỉ cần tìm nơi nào có Linh Khí càng dồi dào, tốc độ tu luyện của hắn càng biến thái.

Ngoài ra, hắn còn nhặt được 'Kim Thánh Tàn Cổ Giáp', được coi là thiên hạ đệ nhất phòng ngự, cấp bậc còn vượt qua cả Thần Khí, còn có thể biến hóa thành bất cứ hình dạng trạng thái nào. Tiêu Hạo chính là hóa nó thành lớp áo lót mỏng tanh mặc bên trong người, nhờ có nó tại mà đã cứu lấy hắn mấy cái mạng nhỏ.

Bước ra khỏi phòng, hít thở không khí trong lành, Tiêu Hạo hết sức vui vẻ, hắn mở mắt ngắm nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy hai vị mỹ nữ đi ngang qua, hai mắt lóe sáng.

Cung Nguyệt Kha thần sắc trông không được tốt, nàng nhìn sang bên cạnh Thượng Quan Vân Ngọc nét mặt lạnh lùng, so với nàng càng âm lãnh vài phần.

" Vân Ngọc, chúng ta đi như vậy… liệu hắn có tức giận không? Huống chi chúng ta với hắn kiếp trước có lẽ là… "

" Cung tỷ đừng nói nữa, ta không tin đâu. Cái gì mà kiếp trước chứ, rõ ràng là hắn đang lừa chúng ta. Tưởng làm như vậy thì ta sẽ ngoan ngoãn cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của hắn sao? Nằm mơ đi!! "

Thượng Quan Vân Ngọc dậm chân, tỏ ra hết sức khó chịu. Nàng bản tính có phần tự cao, từ trước đến giờ toàn bộ chỉ thấy nam tử truy sủng nàng, chưa từng chịu như vậy ủy khuất. Từ sau khi Dạ Khinh Ưu cướp đi trinh trắng của nàng thì cũng bặt vô âm tín, thật sự không đến tìm nàng lần nào, khiến cho nàng hết sức khó chịu.

Dù là trước kia ở cùng Nhạc Phong, nàng vẫn giữ thái độ như vậy, thậm chí còn chưa cùng Nhạc Phong nắm tay lần nào. Như vậy, thật không ngờ Dạ Khinh Ưu ăn sạch nàng từ đầu đến chân vậy mà không chút để ý, đáng lẽ sau đó phải càng yêu thương nàng mới đúng.

Về sau mới biết bên cạnh hắn mỹ nữ như mây, so sánh ai ai cũng vượt qua nàng, khiến Thượng Quan Vân Ngọc có phần bị đả kích, nghĩ rằng đối với hắn có nàng hay không cũng không quan trọng.

" Nếu ngươi không cần, thì ta cũng không thèm dây dưa. Thượng Quan Vân Ngọc ta không cần! "

Cung Nguyệt Kha nhìn bộ dáng giận dỗi của Thượng Quan Vân Ngọc đành chỉ biết lắc đầu, nàng so với Thượng Quan Vân Ngọc không có như vậy phức tạp. Dạ Khinh Ưu là nam nhân đầu tiên của nàng, cho nên hắn chính là nam nhân duy nhất của nàng, dù cho cái ký ức kiếp trước kia là thật hay là giả cũng không quan trọng.

Chẳng qua Thượng Quan Vân Ngọc là tỷ muội tốt đã quen biết từ lâu của nàng, nhìn thấy tỷ muội tốt rời đi, nàng cũng không thể bỏ mặc nàng ta được, đành phải đuổi theo.

Trong lúc cả hai đang bận tâm suy nghĩ của riêng mình, bỗng bất chợt đi đến trước mặt hai nàng là một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn khá thanh tú, mỉm cười vui vẻ. Cung Nguyệt Kha nhận ra thiếu niên kia hình như là người đạt quán quân trong 'Thiên Trung Hội' để lại cho hai nàng ấn tượng không nhẹ, bất quá cũng chỉ là ấn tượng không nhẹ mà thôi.

" Cung sư tỷ, Thượng Quan sư tỷ… "

Tiêu Hạo khẽ cười, đi đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng thi lễ. Nhìn bộ dáng của hắn, hai nàng kỳ quái không thể dâng lên một chút cảm giác bài xích nào, thậm chí còn cảm thấy thiếu niên này so với đám công tử thế gia kia còn thuận mắt hơn nhiều.

Thượng Quan Vân Ngọc mày ngài mắt ngọc khẽ chớp, trong ánh mắt lộ ra sự hứng thú, đến cả nàng cũng không biết vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy nhưng vẫn mỉm cười đáp.

" Ngươi là Tiêu Hạo phải không? Trước đó biểu hiện không tệ… "

" Đa tạ sư tỷ quá khen, sư đệ còn phải học tập nhiều, chưa dám tự cao. "

Tiêu Hạo nói ra lời khiêm tốn, làm gia tăng hảo cảm của Thượng Quan Vân Ngọc làm nàng hài lòng gật đầu. Trải qua chuyện của Nhạc Phong và Dạ Khinh Ưu làm nàng đối với nam nhân sinh ra tâm chán ghét, kỳ quái chính là không hiểu sao lại cảm giác thiếu niên Tiêu Hạo này rất thuận mắt.

" Như vậy, Tiêu Hạo xin cáo từ… ta còn phải đi tu luyện. "

Nói rồi, Tiêu Hạo không chút níu giữ rời đi, Thượng Quan Vân Ngọc khẽ nhìn theo, mỉm cười gật đầu, cảm thấy thiếu niên này tương lai rất có triển vọng. Cung Nguyệt Kha như nhận ra gì đó, nói nhỏ bên tai sư muội.

" Vân Ngọc, ngươi chẳng lẽ chú ý đến hắn? Đừng quên ngươi là người của Dạ lang. "

" Muội từ khi nào là người của hắn!? Cung tỷ đừng có gán ghép lung tung. Tỷ thích thì đi mà tìm hắn, còn muội mặc kệ… Nhìn tên Tiêu Hạo kia còn tốt hơn hắn gấp trăm lần, chắc chắn thiên phú còn ghê gớm hơn tên kia. "

" Dạ công tử ngay cả Nhạc lão tổ cũng đánh thắng, Tiêu Hạo hắn sao có thể… " Cung Nguyệt Kha lại thay Dạ Khinh Ưu nói lý.

" Chẳng qua là do hắn tuổi tác vượt xa thôi, nếu cho thời gian chắc chắn Nhạc Phong, Tiêu Hạo đều có thể vượt mặt… "

Không hiểu sao vừa nhắc đến Dạ Khinh Ưu, Thượng Quan Vân Ngọc liền nổi đóa, nét mặt âm trầm, lập tức liền lướt đi, phi hành biến mất. Cung Nguyệt Kha không kịp đuổi theo chỉ biết lắc đầu, than nhẹ.

Cung Nguyệt Kha quay trở lại phòng, trong lòng tâm trạng rối bời, nàng quả thật đối với Dạ Khinh Ưu không có bao nhiêu tình cảm, chẳng qua tư tưởng bên trong Cung Di Hoa truyền dạy in sâu trong tâm trí, thâm căn cố đế. Nếu như có nam nhân lấy đi lần đầu của nàng dù nam nhân kia có chết thì nàng cũng chỉ duy nhất một mình nam nhân đó cho đến khi nàng chết.

Thậm chí bên trong trí nhớ của nàng, còn một đoạn tình duyên với nam nhân, càng chắc chắn ý nghĩ của bản thân.

Tuy nhiên, nàng lại có cảm giác không vui, dù thế nào đi nữa nàng đã chịu ủy thân cho hắn, liệu nam nhân kia có quan tâm đến mình? Càng nghĩ nàng càng tủi thân, ngả người nằm trên giường, nhớ lại lần đầu của mình, không hiểu sao cơ thể liền nóng lên, bàn tay lần mò giữa ngực, dần dần chuyển xuống giữa đôi chân thon dài như ngọc, rên rỉ nỉ non.

" Dạ lang… "

" Gọi ta sao… "

Bỗng bên cạnh vang lên tiếng nói nam nhân làm Cung Nguyệt Kha giật mình, nhanh chóng ngồi dậy, cảnh giác nhìn sang, bất ngờ bắt gặp khuôn mặt Dạ Khinh Ưu đang nhìn mình. Hai má nàng đỏ ửng lên, giọng thủ thỉ đáp.

" Dạ công tử… "

" Nguyệt Kha, nhớ ta sao? "

Tuấn mỹ dung nhan mang theo trìu mến nhìn vào nàng, mang theo nhu tình chưa từng bắt gặp trên người hắn trước kia. Cung Nguyệt Kha trái tim đập mạnh, gò má đỏ hồng cả lên, không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu.

" Ân, Nguyệt Kha nhớ công tử… "

" Ta cũng nhớ nàng, cho nên khi nghe tin nàng vừa đi ta liền đến tìm. Trước đó là do ta không tốt, không chú ý đến nàng, nàng sẽ không trách ta chứ? "

Dạ Khinh Ưu bàn tay vuốt ve khuôn mặt Cung Nguyệt Kha, có thể cảm nhận được hơi ấm truyền vào lòng bàn tay, Cung Nguyệt Kha như si như dại nhìn vào hắn, như bị mê hoặc ngắm nhìn lấy hắn. Nam nhân này dù là dung mạo hay khí chất đều không có nam nhân nào có thể so sánh, Tiêu Hạo kia làm sao có cửa chứ?

" Không có, thiếp thân chẳng qua nghĩ công tử không còn cần ta nữa… "

" Sao lại nghĩ như vậy, nàng là nữ nhân của ta thì suốt đời suốt kiếp là người của ta. Dù là ai cũng không thể thay đổi. "

Dạ Khinh Ưu bá đạo nói, làm Cung Nguyệt Kha vui vẻ nép vào lòng hắn, chỉ vài câu là đủ, như vậy đủ để nàng hiểu kiếp này lại không thể rời xa khỏi hắn. Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại của mỹ nữ, tựa hồ muốn an ủi cho thân thể bé nhỏ của nàng.

Cả hai duy trì như vậy một lúc, làm cho Cung Nguyệt Kha như chìm vào bể tình, ngẩng đầu lại nhìn hắn, cứ như nhìn không chán vậy.

Dạ Khinh Ưu khẽ cười, bàn tay vươn nhẹ, nâng cao cằm mỹ nữ, cúi đầu hôn xuống, mỹ nữ ngoan ngoãn hé mở miệng thơm, cùng nam nhân cháo lưỡi quấn quít.

Dần dần, trên mặt đất rơi vãi ra từng mảnh quần áo, trong căn phòng nhỏ phát ra từng âm thanh rên rỉ mê người, hình bóng đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau không rời.