Chương 232: Thỏa thuận

Dạ Khinh Ưu tâm trạng vốn bình tĩnh, nghe xong mỹ nhân nói liền giật mình, ánh mắt khó tin nhìn xuống mỹ nữ, mới đó không lâu thái độ của nàng đối với hắn còn không tốt, như thế nào lại biến thành như vậy rồi.

Đàm Tuyết Hạ vẫn ôm chặt cánh tay hắn, đầu chôn sâu trong lòng nam tử, giấu đi vẻ xấu hổ trên mặt, giọng điệu trở nên êm dịu như thiếu nữ ngại ngùng.

" Ta… thiếp là Đàm Tuyết Hạ, còn chàng… "

" Dạ Khinh Ưu. "

Tuy rằng khó theo kịp, hắn vẫn nghiêm túc trả lời, chỉ cảm thấy nữ tử trong lòng vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng một lúc lâu không nói gì. Nàng đang tự lẩm nhẩm tên hắn, đột nhiên lại mỉm cười vui vẻ, ngước đầu nhìn hắn, hai má đỏ hồng, tuyệt kiều dung lệ khẽ cười.

" Dạ lang… "

Bộ dáng này của nàng, quả thật là mê chết người, Dạ Khinh Ưu đứng hình vài giây, theo phản xạ gật đầu, hắn cởi ra ngoại bào choàng lên người Đàm Tuyết Hạ, vẫn giữ vẻ bình thản, quay lưng đi, bước ra ngoài cửa, giọng điệu đã nhu hòa đi một ít.

" Thay y phục đi… "

Đàm Tuyết Hạ mải nhìn bóng lưng hắn đi ra khỏi cửa, tỉnh hồn lại, cúi đầu, hai tay xoa xoa má, ngượng chín mặt, nàng cũng không ngờ bản thân có thể bạo gan được như vậy. Đàm Tuyết Hạ giữ chặt trường bào của nam nhân, cười vui vẻ, sau đó hì hục lấy từ trong nhẫn trữ vật một bộ y phục khác thay vào.

Đợi qua một lúc, Đàm Tuyết Hạ bước ra ngoài, nàng bây giờ đã đổi một bộ ngoại sam trắng tinh, tơ lụa mềm mại, lúc này trông thiếu nữ không khác nào tiên nữ giáng trần, tỏa ra phong vận mê người, so với lúc trước tăng thêm vài phần mị ý, thiếu nữ dịu dàng biểu hiện.

" Dạ lang… "

Đàm Tuyết Hạ không biết như thế nào lại dần trở nên u mê nam tử trước mặt, lúc trước nam nhân biểu lộ ra tàn nhẫn, lúc này nàng nghĩ lại chỉ thấy hắn bá đạo, tà dị mê người. Quả nhiên thiếu nữ khi lâm vào bùa mê, thì suy nghĩ và cách cư xử đều khác. Dạ Khinh Ưu không có nghĩ nữ tử thay đổi nhanh như vậy, hắn vẫn thản nhiên nhìn nàng, thở ra một hơi, âm trầm nói.

" Đừng gọi ta như vậy, ngươi cũng không cần phải làm như vậy. "

" Ta… chẳng lẽ ta không được… "

Nam nhân biểu lộ lại khiến Đàm Tuyết Hạ có chút thương tâm, mắt rưng rưng muốn khóc, Dạ Khinh Ưu xoa trán, cảm thấy chuyện nữ nhân quá rắc rối, đành ôn tồn đáp.

" Được rồi, chẳng qua hiện ta không có tâm trạng… Ta còn có việc, về sau có cơ hội sẽ gặp lại. "

Dạ Khinh Ưu như muốn chạy trốn, nói xong liền phi thân biến mất, Đàm Tuyết Hạ chỉ biết ngơ mắt đứng nhìn, nàng đứng im một hồi lâu, trong tay áo choàng của nam nhân được nàng xếp gọn, chợt ôm chặt nó vào lòng, cắn lấy bờ môi anh đào nói.

" Dạ lang, dù thế nào ta cũng là người của chàng… "

Dạ Khinh Ưu mệt mỏi thoát khỏi rắc rối với nữ nhân, cảm giác cứ dính dáng đến nữ nhân hắn không có tính quyết đoán như thường, xem ra còn rất mềm mỏng. Thở hắt một hơi, hắn bước chân đến bậc thang vị thứ một trăm bốn mươi mốt, xuất hiện tại một mảng hoang vực, xung quanh toàn là cát và cát, như một sa mạc vô biên bất tận. Dừng ở đây nghỉ chân một chút, hắn nhìn xung quanh, cẩn thận tìm một chỗ để chuẩn bị luyện hóa Kim Ấn.

" Này, ngươi làm gì mà để thiếu nữ nhà người ta thương tâm như vậy? "

Đúng lúc hắn mới thả lỏng, bên tai lại vang lên âm thanh non trẻ, dễ chịu, vừa quay qua lại thấy Bách Chi dùng loại ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Dạ Khinh Ưu điên cả đầu, làm một cái mặt dữ, hung hăng trợn mắt.

" Ngươi còn đi theo ta!! "

" Dĩ nhiên phải theo rồi, là ngươi giải thoát cho ta mà. Còn nữa, ta giúp ngươi một lần, thì ngươi cũng nên có nghĩa vụ giúp lại ta. "

Bách Chi bộ dáng la lỵ đáng yêu, lém lỉnh cười khúc khích, làm cho hắn dù tức cũng không làm được gì, cái nữ nhân này chỉ sợ là không hề đơn giản, hắn bình tĩnh lại, nhíu chặt mày hỏi.

" Ngươi là ai? "

" Còn hỏi là ai, ngươi hẳn đã rõ nhất rồi chứ. Bổn thần tự nhiên là tổ sư sáng lập Bách Hoa Tiên Môn. "

Bách Chi hiện ra nụ cười ẩn ý, dáng vẻ không còn chút nào đùa cợt, ánh mắt của nàng sắc bén như lưỡi dao vô hình, chỉ cần một chút buông lỏng cũng có thể dễ dàng bị nàng ảnh hưởng. Dạ Khinh Ưu không dám coi thường, ngưng thần đề phòng, tránh cùng nàng giao phong, nghe tới mấy lời của nàng, khó chịu nói.

" Ngươi giúp ta lúc nào, ta cũng không có nghĩa vụ giúp ngươi… "

" Thật vậy sao, một đám mỹ nữ như hoa như ngọc, đặc biệt là cái nữ nhân kia, dù là dung mạo hay khí chất đều không chút nào kém ta lúc trước. Ta chả phải tạo cơ hội cho ngươi nắm được nhiều người ngọc vậy sao. "

Bách Chi càng nói càng làm Dạ Khinh Ưu tâm đau như cắt, hắn cũng không muốn nhớ lại cái đoạn thời gian đó, rõ ràng suýt chút bị một đám mỹ nữ ép khô, may rằng thể chất của hắn còn có thể chịu được. Dạ Khinh Ưu lười tranh cãi cùng nữ nhân, hắn biết cãi cũng không có thắng, làm việc phí công rước bực vào người.

" Được rồi, tốt nhất ngươi không nên nhắc lại. Nói thử đi, muốn ta giúp cái gì? "

" Ta biết ngươi không phục, cho nên chỉ cần ngươi giúp ta lấy một thứ. Thành công ta cũng sẽ giúp ngươi được lợi ích không nhỏ. "

Bách Chi không hổ là cường giả đỉnh phong, biết nhắc tới chuyện trước đó không có mấy tác dụng, làm cho nam nhân này để tâm, liền đưa ra dụ hoặc khác. Mà điều này lại khiến Dạ Khinh Ưu sinh ra chút hứng thú, nhìn nàng hỏi.

" Lợi ích gì? Thực sự có ích sao? "

" Dĩ nhiên có ích, ngươi có lẽ còn không có nhớ… Mà thôi, chỉ cần biết thứ này đối với ngươi có lợi, chỉ cần đạt được, tu vi của ngươi không chỉ tăng nhanh còn có thể có một số tác dụng khác. "

Bách Chi thần thần bí bí dụ hoặc, làm cho Dạ Khinh Ưu trầm tư suy nghĩ, hắn tự nhiên biết nữ nhân này không hề đơn giản như bề ngoài, thứ kia chắc chắn sẽ không đơn giản, quả nếu có ích như lời nàng nói, thì hắn bỏ qua thì mất cơ hội. Không có quá nhiều chần chừ, hắn lập tức gật đầu hỏi.

" Được, nói xem thứ ngươi muốn tìm là gì? "

" Tốt, vật ta muốn ngươi giúp ta tìm chính là 'Tân Sinh Lãnh Hỏa'... Ta cần nó để trọng tố lại lực lượng linh hồn, lấy lại thân thể… "

Dạ Khinh Ưu nhíu chặt mày, hơi ngoài ý muốn, 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' là thiên địa dị nguyên tượng, nghe nói có hai loại thuộc tính hỏa và mộc, vốn tương khắc nhưng không ngờ lại cộng hưởng tạo ra một loại hỏa diễm đáng sợ.

Tân Sinh Lãnh Hỏa vừa có tính khai sinh vừa có tính hủy diệt, việc nó có thể khôi phục linh hồn bị tổn nát hoàn toàn có thể, thậm chí còn giúp cải tổ thân thể trở nên hoàn mỹ. Tuy nhiên việc nắm giữ nó không cần nói khó hay không, chỉ việc biết được tung tích của nó đã là một vấn đề.

Biết được nghi hoặc trong lòng hắn, Bách Chi mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

" Yên tâm, ta tự nhiên biết nó ở đâu… Nếu không đã không cần ngươi giúp lúc này, không dài dòng nữa… Cụ thể ta cũng không cần giấu, 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' chính là nằm trong 'Địa Đàng' này. Có thể coi là kiện bảo vật giá trị nhất nơi này. "

Khóe môi Bách Chi cong lên, rõ ràng nàng chỉ để ý đến duy nhất một thứ là 'Tân Sinh Lãnh Hỏa', còn lại đều không đáng được chú ý. Dạ Khinh Ưu không ngờ lại có chuyện này, hắn vốn tưởng đồ tốt đều bị Nhạc Phong nhận được hết rồi, hóa ra còn có dị nguyên đệ tứ Dị Nguyên Bảng. Mặc dù biết rõ, Dạ Khinh Ưu cũng không cho rằng việc này đơn giản như vậy.

" Thế rốt cuộc 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' ở vị trí nào? "

Nghe đến câu hỏi của hắn, Bách Chi nét mặt xịu xuống, khó khăn đáp.

" Ta không biết… "

" Không biết? Mà ta cũng biết trước ngươi sẽ nói vậy. Vẫn là để sau đi, trước tiên ta cần phải tập trung khôi phục thực lực đã. "

Dạ Khinh Ưu không quá bất ngờ, biết được 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' ở trong 'Địa Đàng' đã không đơn giản rồi, ít ra rút ngắn được phạm vi lớn. Hắn cũng không hi vọng nàng biết chính xác, hắn chỉ cần khôi phục lại tu vi như cũ, việc tìm 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' nhiều nhất cũng chỉ tốn một chút thời gian. Dù sao hứng thú của hắn với 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' cũng không quá lớn, chỉ là quan tâm đến thứ mà Bách Chi nhắc đến thôi.

Bách Chi nghe lấy hắn, không có lời phản đối, thấy Dạ Khinh Ưu thản nhiên bước vào trong bão cát liền đuổi theo.

Dưới bầu trời nóng rát, hắn tìm được một cái tường đá, hắn đục một cái đường hầm đủ to, đặt kết giới bên ngoài, sau đó an tâm bước vào bên trong chọn chỗ sâu nhất ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu dung luyện Kim Ấn…

Bách Chi nhàm chán nhìn, không có hứng thú, liền đi ra ngoài, vừa vào dạng hồn thể, mong muốn tìm hiểu được một chút tin tức về 'Tân Sinh Lãnh Hỏa'.