Ý định còn chưa thành, đột nhiên có cánh tay chụp lấy cổ tay thon nhỏ của Bạch Liên Hoa, thiếu nữ giật mình nhìn lên, thấy vị sư tôn đang nhìn hai người, thản nhiên cười. Dọa cho Bạch Liên Hoa một trận sợ hãi, co rụt tay, cúi thấp đầu giọng ấp úng.
" Sư tổ, chuyện này… "
" Ài, tiểu nha đầu mê trai. Hắn nói gì cũng nghe sao, quả thật thất sách. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt đánh nhẹ lên trán Bạch Liên Hoa làm thiếu nữ run lên, ngước đầu hai mắt long lanh đọng nước, sụt sịt nói.
" Sư tổ, đồ tôn sai rồi… "
" Nha đầu ngốc còn phải học tập dài, thứ không đáng tin nhất trên đời chính là nam nhân, đặc biệt là cái tên tra nam này. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt một mặt dạy bảo tiểu bối, khiến cho Bạch Liên Hoa tỉnh ngộ liên tục gật đầu, thấy nữ đồ tôn này ngoan ngoãn đáng yêu, Hân Phong Tiểu Nguyệt hài lòng gật đầu xoa xoa mái tóc nàng.
" Được rồi, vào bên trong kia với sư tỷ đi. Giao hắn lại cho ta. "
" Vâng. "
Bạch Liên Hoa ngoan ngoãn gật đầu, giao lại Dạ Khinh Ưu cho Hân Phong Tiểu Nguyệt, sau đó không dám nhìn lại, cắm đầu chạy vào, Dạ Khinh Ưu nhìn nữ hài sợ hãi bỏ đi, trong lòng buồn bực. Suýt chút hắn có thể nhờ nha đầu này lấy ra Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm cắt đứt giới tỏa quanh thân, không ngờ Hân Phong Tiểu Nguyệt lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
" Chàng cũng thật gian xảo, dụ dỗ nữ đệ tử của thiếp. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt mắt híp lại như nguyệt nha, kéo mạnh dây trói, đem hắn lôi lại gần nàng, trông nàng có vẻ tức giận, dĩ nhiên không vui khi thấy nam nhân của mình đi thả thính đồ tôn của mình. Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, khẽ thở dài, hắn không e ngại, thân thể nhích tới gần, đối diện gần với gương mặt của tuyệt thế mỹ nữ, hương khí nam tử nóng hừng hực phả trên mặt nàng, giọng thanh trầm ấm cuốn hút vang bên tai nàng.
" Sao vậy, ghen sao? Tiểu Nguyệt, nàng hiện tại trông rất dễ thương. "
Dạ Khinh Ưu cứng không được, đã bắt đầu chuyển sang mềm, hắn thủ thỉ bên tai mỹ nữ, mỉm cười sau đó ngậm lấy vành tai nàng cắn nhẹ. Hân Phong Tiểu Nguyệt run lên, cảm thấy hô hấp dồn dập, như mất hết sức lực, cắn răng đẩy hắn ra, hai má anh đào tô điểm càng thêm mỹ lệ.
" Tướng công thật nguy hiểm, cứ như vậy làm ta suýt chút trầm luân… Nếu muốn chúng ta trở về tông môn, tổ chức hôn lễ hoành tráng chính thức thành thân. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt đột ngột dựa đầu vào lồng ngực hắn, bị hành động của hắn khiêu khích làm cho nàng cảm thấy rạo rực, nôn nóng muốn quay về tổ chức lễ thành hôn. Dạ Khinh Ưu giật mình, sắc mặt khó coi, nghĩ thế nào cũng không ngờ khiến cho Hân Phong Tiểu Nguyệt lại có ý nghĩ này.
Hắn mặt nhăn nhó, lần này bị bắt, chẳng lẽ lại một lần nữa giống như trước kia, nằm trong tay Phượng Cửu Cửu, ngày ngày bị trói trong phòng ngây ngốc. Chỉ là Hân Phong Tiểu Nguyệt sẽ không có nhẹ nhàng như Phượng Cửu Cửu, thế nào cũng sẽ trực tiếp đè hắn cường bạo cũng không chừng. Nghĩ tới đây, tiểu huynh đệ của hắn khẽ giật giật, như đang cảm thấy khó chịu cho tương lai sắp tới.
" Được rồi, quyết định vậy đi. Để thiếp giải quyết cho xong, rồi nhanh chóng quay về. "
Mặt Hân Phong Tiểu Nguyệt lúc này cười như trăm hoa cùng nở, vạn điểu cùng ca, khiến cho lòng người mê say, chỉ có Dạ Khinh Ưu là đang nhăn nhó nghĩ đến cảnh tượng tương lai, chợt thấy bất lực.
" Bên trong Tiên Sơn, có truyền thừa của tiên môn còn xót lại. Trước kia thiếp nghe sư phụ nói, ở bên trong Địa Đàng có ẩn chứa truyền thừa lâu đời của tông môn. Chỉ là không có thời gian xác nhận, vừa hay biết tin nó mở ra thiếp liền dẫn đệ tử đi vào… "
Hân Phong Tiểu Nguyệt một tay ôm cánh tay hắn, một tay cầm xích tỏa điệp giới, song song cùng Dạ Khinh Ưu bước đi, vừa đi vừa nói. Có thể tưởng tượng tình cảnh được vị đệ nhất mỹ nữ chủ động âu yếm tình cảm là vinh hạnh bậc nào, chỉ có Dạ Khinh Ưu là không thoải mái, nhất là trong tình cảnh hiện tại.
" Vừa vào gặp được Tiêu Tiểu Tà, hắn hứa giúp ta phá bỏ phong ấn, còn giúp ta tìm vị trí của tiên môn. Đổi lại giúp hắn đối phó chàng, đương nhiên hắn không biết chuyện của chúng ta. Cho nên đạt thành hiệp nghị, ta cũng vừa hay khôi phục đỉnh tiêm thực lực. Trong lúc chờ đợi Tiêu Tiểu Tà liên lạc liền quay về tông môn một chuyến, cũng biết được tiên môn truyền thừa vậy mà có chút đặc biệt. "
" Đặc biệt thế nào? "
Dạ Khinh Ưu cũng hơi tò mò hỏi, Hân Phong Tiểu Nguyệt nhíu mày, lại không nói, dẫn hắn đi vào bên trong. Dọc đường đều là những tòa kiến trúc tinh mỹ, khắc họa bách hoa phượng mỹ, mang đậm kiểu kiến trúc của nữ tông lưu phái. Dạ Khinh Ưu chú ý ở ngay trước mặt, đệ tử Bách Hoa Tông xếp thành hàng dài, tách ra hai bên nhường đường cho hắn và Hân Phong Tiểu Nguyệt bước vào.
Cái truyền thừa mà Hân Phong Tiểu Nguyệt nói, không ngờ lại ngay ở chính điện, phía đằng sau chưởng vị môn tọa, xuất hiện một lối đi thẳng tắp. Ở bên trong được 'Dạ Minh Châu' soi sáng, cuối đường có một bức tượng lớn điêu khắc một mỹ nữ xinh đẹp kinh hãi thế tục, nhan sắc vậy mà không thua kém chút nào Hân Phong Tiểu Nguyệt, có lẽ đây chính là tổ sư bà bà sáng lập ra Bách Hoa Tiên Môn.
Dạ Khinh Ưu giật mình, nhìn bức tượng cảm thấy quái dị. Cũng không phải vì nó được giữ gìn không chút vết nứt, mà nguyên do chính là mỹ nhân trên bức tượng kia hoàn toàn trần truồng, hiển lộ toàn bộ vị trí tư mật ra ngoài. Rõ ràng Bách Hoa Tiên Môn trước kia chính là một chính phái tiên môn uy danh lẫy lừng, nổi tiếng nữ đệ tử trinh liệt, sáng trong như ngọc, sao lại có bức tượng hại mắt thế này?
Cái bức tượng này nếu đem ra ngoài đấu giá, không cần nhắc tới xuất thân, chỉ cái vỏ bọc này đủ làm cho mọi nam nhân đỏ mắt, chảy nước dãi mà điên cuồng tranh đoạt.
" Quả thật đặc biệt, nhìn cũng không tệ. "
Dạ Khinh Ưu nhìn chằm chằm vào bức tượng, thản nhiên bình phẩm, khiến cho mấy nữ đệ tử bên trong nhìn hắn, lại nghĩ vị công tử kia ánh mắt sáng trong không chút tạp niệm, quả nhiên là chính nhân quân tử. Các nàng nhìn thấy bức tượng đã đỏ mặt, da nóng, không dám nhìn lại, không cách nào bình thản như hắn.
" Hừ, cũng chỉ là lão yêu bà mà thôi. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt bĩu môi nói, nàng vậy mà không ngờ còn nổi máu ghen với cả tổ sư lập phái của mình. Dạ Khinh Ưu nhìn một hồi cũng chán, chuyển sang quan sát xung quanh, để ý ở chính giữa căn phòng có một đàn điện, bên trên có mười vị trí thủ tọa. Dù không có đạo nguyên hỗ trợ, nhưng ánh mắt hắn sắc bén liền nhận ra tế đàn kia chính là nơi 'tẩy thân', toái cốt cho đệ tử trong tông môn. Ở bên trên đã có mười vị nữ đệ tử Bách Hoa Tông tĩnh tọa, tam nữ Bách Hoa Bảng cũng chính là đang ở phía trên.
" Tủy Tâm Tiên Đài, nghe nói chính là nơi trước kia đệ tử trong tiên môn dùng để cải cách mệnh thể, vượt tâm ma, nâng cao tư chất. Còn có cơ hội lĩnh ngộ được đại đạo con đường riêng của bản thân. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt cũng chú ý mắt nhìn lên, thản nhiên đáp. Dạ Khinh Ưu không mấy quan tâm, di dời mắt, chợt chú ý nhìn qua bức tượng nữ tôn sáng lập Bách Hoa Tiên Môn, có cảm giác hình như nó đang sống, mơ hồ không hiểu.
" Tướng công, đừng nhìn nữa. Chỉ là cái tượng đá, về sau chúng ta thành thân, chàng muốn nhìn bao nhiêu mà chả được. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt bĩu môi, hai tay kẹp má hắn, đối diện cùng khuôn mặt nàng, giọng điệu mang theo dụ dỗ, tình tứ. Dạ Khinh Ưu trợn mắt, than nhẹ, cũng không có nhìn nữa, tập trung nghĩ đến biện pháp rời đi.
" Ở bên trong còn có một cái tọa đài, chính là cần có chàng giúp. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt khóe môi cười ngọt ngào, nói xong liền kéo hắn đi vào bên trong, đằng sau vị trí mười liên đài mấy đệ tử Bách Hoa Tông tu luyện, còn có một cái nằm ở cao hơn. Nhìn giống như một cái đài sen tinh diệu, tỏa ra cảm giác thanh tịnh, sảng khoái. Tuy nhiên nhìn kỹ thì bên trên giống như một cái giường, đặt ngay chính giữa đài sen chính là một quyển trục, có mấy chữ 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp'.
Dạ Khinh Ưu lần đầu nghe danh cũng không hiểu gì, Hân Phong Tiểu Nguyệt kéo hắn đến gần, sau đó đem giở ra quyển trục, mở ra bên trong có ghi pháp tự, nội dung đọc một mạch làm cho Dạ Khinh Ưu giật mình, quái dị.
" Không ngờ công pháp của Bách Hoa Tiên Môn cũng có loại này. "
Bên trong, 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp' có nói, công pháp tu luyện chính tông của Bách Hoa Tiên Môn, 'Thanh Diễn Bách Hoa Công' cần phải vượt qua thất tình, lục dục, thai nghén đại đạo một lối do tổ sư sáng lập ra. Mà nội dung bên trong có nhắc, ngoài tổ sư sáng lập, chưa có ai luyện 'Thanh Diễn Bách Hoa Công' đến trình độ đại thừa, nguyên nhân chính là vì thiếu đi 'Nhạc Hoa Thanh Tu Pháp' này...