Chương 11: Tỷ muội gặp lại

Lâm Thiên mơ hồ tỉnh lại cũng là lúc trời tối, hắn vỗ vỗ đầu đau nhức, tay xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, theo thói quen thường lệ gọi Hàn Tuyết Kỳ, nhưng hắn lại không nhận được bất cứ sự phản hồi nào. Hắn rất khó hiểu, nhưng nghĩ tới nàng liên tục xuất hiện giúp hắn có lẽ đã ẩn đi hồi phục rồi, nếu vậy có lẽ không nên tiếp tục làm phiền nàng, thậm chí hắn còn đang yy tự nghĩ lúc bản thân trúng mị độc có lẽ xảy ra xuân sắc cùng vị mỹ nữ nào đó, thật chờ mong a.

Thấy trời đã tối, Lâm Thiên mới chợt nhớ phải quay về Bạch Vân Tông, nếu không tiểu sư muội sẽ lại thương tâm.

Thiếu niên lang thế nào cũng sẽ không nghĩ tới cuộc đời hắn sau này bắt đầu sẽ trở nên bế tắc, vận khí đại suy, tuột dốc không phanh.

Dạ Khinh Ưu vô cùng nhàn nhã quay trở lại chỗ xe ngựa, mà mắt của hắn lại nhận ra chỗ này nhiều thêm mấy người, tất cả đều từ trong Cực Hoang Mạc Địa chạy ra đang dựng lều đốt lửa, không nghĩ tới đám người này lại tụ họp cùng huynh muội Dạ Thiên Hành.

Ở đây có nhiều thêm mấy người đều thuộc dạng lưu manh, tán tu, ánh mắt thủy chung đều dán vào đám đệ tử Cung Di Thiến.

Lúc nhìn thấy Dạ Khinh Ưu, thân thể nhỏ nhắn của Dạ Thiên Tuyết liền linh động, mất đi vẻ lạnh lùng vô cảm mà thay vào bộ mặt khả ái hạnh phúc làm một đám nam nhân nhìn vào không dứt.

"Công tử, người về rồi."

Dạ Khinh Ưu gật đầu ôm thân thể mềm mại không xương của Dạ Thiên Tuyết vào lòng, mắt không thèm để tâm bất cứ người nào cùng nàng quay trở về xe ngựa, Dạ Thiên Hành vừa nhìn thấy hắn, vô cùng kính cẩn.

"Công tử."

Một đám người thế mà không ngờ hai huynh muội lãnh đạm này lại cúi đầu trước một thiếu niên, bọn họ đã sớm nhận được giáo huấn, biết bản lĩnh của hai huynh muội đều là cường giả Đạo Hoàng. Mà hai Đạo Hoàng trẻ tuổi lại như người hầu của một thiếu niên, đặc biệt thiếu niên này thật sự cực hạn tuấn mỹ, đôi mắt sâu dài như nhìn thấu nhân tâm, mái tóc dài màu đen chỉ xả dài mà ngay thẳng, một thân tà khí hấp dẫn đến cực điểm.

Dù sao nhìn một cái nam nhân đẹp bọn họ chỉ có thể nảy sinh lòng ghen tị, cũng không thể hai mắt dính chặt như đám nữ nhân Cung Di Thiến được.

Mà ở một bên Hạ Nhu Nhi đang ngồi cùng đám người Hạ gia, nghe tới sự chú ý liền dời lên trên người Dạ Khinh Ưu, vẻ mặt liền lập tức vui mừng, muốn tiến đến cùng trau dồi tình cảm với hắn, nhưng nàng lại bị lão giả bên cạnh kéo lại.

"Tiểu thư, người đó không đơn giản. Tốt nhất không nên quá thân cận."

"Ta không tin. Hắn chỉ hơi lạnh lùng một chút thôi, nhưng ta chắc chắn hắn là người tốt."

Hạ Nhu Nhi rất không cam tâm ngồi xuống, nàng cũng vì sợ lão giả bên cạnh nói chuyện nàng lêu lỏng bên ngoài cho phụ thân thì tiêu, lão giả này làm người cũng đã mấy đời người thường, kinh nghiệm nhân sinh vô cùng phong phú, liếc mắt liền nhận ra Dạ Khinh Ưu vô cùng không đơn giản, ít nhất lão biết hiện không nên có quan hệ với thiếu niên này. Chí ít như vậy cũng có thể bảo toàn số ít tộc nhân còn lại quay về, mà khi lão quay qua nhìn số tộc nhân còn lại cũng chỉ biết thở dài, xem ra Hạ gia không thể lấy được vật kia rồi.

Một bên đệ tử Bạch Vân Tông cùng Cung Di Thiến tụ lại thành một khối cũng chú ý tới Dạ Khinh Ưu, mấy đệ tử Cung Di Thiến vừa thấy hắn liền vui vẻ, có nữ tử muốn tới cảm tạ ơn trước đó nhưng thấy hắn đã vào xe ngựa, thậm chí nhìn Dạ Thiên Hành lạnh lẽo ngồi canh bên ngoài mà sợ hãi không ai dám tiến.

"Loan sư muội, chẳng phải muội nói hắn đi cứu tên Lâm Thiên cùng Liễu sư muội sao. Thế nào bây giờ chỉ có mình hắn quay lại."

"Điều này, có lẽ sư muội còn có chút việc."

Vị Loan Hàn sư tỷ rất khó khăn nói ra, đối với câu trả lời của Hà Thiết Tường liền rất ôn nhu, không khó nhìn ra nàng ta đối với tên sư huynh đến từ Bạch Vân Tông này có ý. Hà Thiết Tường có chút thất vọng, bất quá nghĩ tới có khả năng Lâm Thiên chết rồi thì liền cảm thấy lòng hưng phấn.

Dạ Khinh Ưu mắt nhìn qua đám người Bạch Vân Tông, khóe miệng hơi giương, bàn tay đang vuốt ve thân thể thiếu nữ hoài xuân Dạ Thiên Tuyết chợt dừng lại, nhìn qua thiếu nữ để nàng kêu ca ca nàng vào.

Hắn đợi đến lúc hai huynh muội nghiêm trang ngồi yên chờ đợi mới nói.

"Ta vốn muốn để các ngươi đi Bạch Vân Tông một chuyến, giúp ta vài việc."

"Công tử cứ việc căn dặn."

Dạ Thiên Hành vô cùng trung thành chờ đợi, mà Dạ Thiên Tuyết dù rất không muốn rời xa công tử nhưng cũng chỉ biết im lặng cúi đầu, Dạ Khinh Ưu vuốt ve mái tóc nàng rồi cười.

"Đừng lo, sau khi xong việc ta sẽ tìm hai ngươi."

"Nếu vậy công tử cứ việc sai bảo. Tuyết Nhi sẽ cố gắng."

Nghe hắn nói sẽ tìm lại nàng, Dạ Thiên Tuyết vô cùng chân tâm nói ra, vì nàng nghĩ công tử chưa bao giờ nói dối, Dạ Thiên Hành chỉ nhìn muội muội đành lắc đầu thở dài, bản thân cũng dần chấp nhận tình cảm si tâm của nàng.

Dạ Khinh Ưu rất bình tĩnh giản thuật, hai người vừa nghe lại cực kỳ thấy rung động với những gì chưa hiểu, chăm chú không bỏ sót một chữ.

Dù Huyết Vũ đại lục chỉ là trung vực nhưng vẫn có tư cách tham gia Vạn Tộc Tỉ Đài, chỉ có tham gia mới có cơ hội ghi tên trên Thiên Long bảng, Đại Thần bảng và Thiên Đạo bảng.

Thiên Long bảng đề tự các đệ tử kiệt suất, thiên tài trước 1 giáp tuổi (nhỏ hớn 100 tuổi) chọn lọc từ 3 giới Ma, Nhân, Thiên. Chỉ cần được đề tên trên bảng thì không chỉ được tỉ tỉ người ngưỡng vọng, mà còn có cơ hội tiến vào Thánh Vực tu luyện, có thể nói là một bước lên trời.

Khác biệt với Thiên Long bảng, Đại Thần Bảng lại đề tên những thiên kiêu không chỉ có thiên phú mà còn trí nhãn, ý chí, ngộ tính cùng vận khí. Tuổi tác chỉ cần không quá 5 giáp thiên (500 tuổi), chỉ cần được tề danh trên đây là đủ hiểu tương lai chắc chắn là thiên chủ của một đại vực hay thế lực khủng bố. Có điều Dạ Khinh Ưu không nói là hắn đã từng là đệ nhất nhân của Đại Thần Bảng, khi đó kẻ muốn giết hắn vực nào cũng có.

Còn nói về Thiên Đạo bảng dĩ lẽ ghi tên những lão quái, vương chủ mạnh mẽ nhất của Tam giới, trong đó có quyền được một lần vấn đạo Thánh Bia mỗi một ngàn năm. Sự ảnh hưởng của Thiên Đạo bảng là rõ rệt nhất, dựa vào nó mà các thế lực được hình thành phân bố độc tôn vô số giới vực.

Ngoài ra còn có Thần Binh Bảng đề danh Nhị Thập Thần Binh, Thánh Y Bảng đề danh Dược Thánh Y Sư, Bách Hoa Bảng đề danh mỹ nữ vạn thiên, Dị Nguyên Bảng đề danh dị chủng tâm hệ, Thánh Thư Bảng đề danh thiên hạ đại điển.

Tất cả các bảng đều được chính Thánh Bia ghi nhận cùng với sự công bố của các vị Trí Sư.

Mà Dạ Khinh Ưu muốn Dạ Thiên Hành gia nhập Bạch Vân Tông lớn nhất Huyết Vũ giới, đạt được sự công nhận của Bạch Vân Tông chiếm được một vị trí danh ngạnh tham gia Vạn Tộc Tỉ Đài.

Hắn còn muốn Dạ Thiên Tuyết thể hiện tuyệt đỉnh thiên phú để các thế lực tranh giành, như vậy nàng càng có nhiều tư nguyên mà đột phá, chỉ có các thế lực lớn mới có thể đáp ứng nổi loại thể chất như của Dạ Thiên Tuyết. Mặc dù hắn có thể giúp nàng tìm kiếm tư nguyên nhưng như vậy vô cùng mất thời gian.

Cả hai huynh muội biết ý tưởng của hắn đều không có nghi vấn gì, răm rắp nghe theo, lại nói đây cũng là mong muốn và mục tiêu trước kia của huynh muội bọn họ, có thể tu luyện mà tranh phong. Dạ Khinh Ưu cười nhạt không nói tiếp, chỉ có mình hắn biết thứ duy nhất hắn để tâm chỉ là đồ vật bên trong Bạch Vân Tông mà thôi, không nói cùng huynh muội Dạ Thiên Hành là vì không muốn hai người làm hỏng việc thôi.

Theo như chính kiến của Dạ Khinh Ưu, Dạ Thiên Hành bắt đầu xây dựng mối quan hệ với đám đệ tử Bạch Vân Tông, có thể nói Dạ Thiên Hành rất có kỹ năng giao thiệp dù rằng ít nói, có lẽ do gần 10 năm trả giá màn thầu mà xây dựng. Lại nói hắn có một khuôn mặt tuấn lãng thu hút, đối với phái nữ vô cùng có lực sát thương, mà đối với nam đệ tử thì cũng không gây ra chán ghét hay ghen tị như của Dạ Khinh Ưu. Mà Hà Thiết Tường thậm chí còn vô cùng khách khí thân mật với hắn, dĩ lẽ cũng đang sung sướng suy nghĩ hậu thưởng sau khi bản thân gã đem 2 đệ tử thiên thú về tông.

Dạ Thiên Tuyết thì không thèm quan tâm, chỉ suốt ngày ở trong xe cùng Dạ Khinh Ưu làm hàng loạt hành động bí mật.

Đường tới Bạch Vân Tông cũng chỉ có một lối cho nên đám người Dạ Khinh Ưu lại đi cùng với đệ tử Bạch Vân Tông cùng Cung Di Thiến, thậm chí đám người Hạ gia quay về cũng phải đi ngang qua Bạch Vân Tông nên một đoàn lớn không hiểu sao lại bắt đầu đi cùng nhau.

Đến ngày thứ 3 Liễu Vân Nguyệt đã quay trở lại khiến Hà Thiết Tường vô cùng cao hứng, mà đệ tử Cung Di Thiến cũng vô cùng vui vẻ trừ Loan Hàn biểu lộ có chút khó coi.

Liễu Vân Nguyệt biết Dạ Khinh Ưu ở bên trong xe biểu lộ vô cùng phức tạp, nàng muốn đi cảm tạ hắn nhưng lại thấy hắn không chủ động đi gặp nàng nên nàng cũng không muốn tự làm xấu mặt.

Hạ Nhu Nhi vô cùng buồn chán ngày ngày chống cằm nhìn vào xe ngựa của Dạ Khinh Ưu mà thất thần, nàng đang buồn tẻ vô cùng thì vừa thấy Liễu Vân Nguyệt, gương mặt liền trở nên phấn chấn, lao tới ôm chầm lấy Liễu Vân Nguyệt.

"Vân Nguyệt tỷ tỷ, tỷ sao lại ở chỗ này."

"Cung Di Thiến bọn tỷ cũng tiến vào Cực Hoang Mạc Địa mà, chẳng lẽ muội không biết."

Hạ Nhu Nhi vừa nghe liền có chút ngượng ngùng le đầu lưỡi, nàng sớm trốn khỏi đoàn người Hạ gia nên không biết cũng không tránh khỏi. Liễu Vân Nguyệt với nàng vốn chơi với nhau từ nhỏ, mà mẫu thân Liễu Vân Nguyệt vốn là người Hạ gia do phạm gia quy bị đuổi khỏi gia phủ.

Phụ thân Liễu Vân Nguyệt sau khi đón nhận mẫu nữ nàng liền xảy ra chuyện ngay sau đó, không lâu mẫu thân nàng cũng bệnh qua đời, may mắn nàng được một vị cung chủ Cung Di Thiến nhận làm đệ tử nếu không cũng chả biết số phận nàng đi đâu về đâu. Người quen của nàng có lẽ duy nhất chỉ có Hạ Nhu Nhi, còn có phụ thân của Hạ Nhu Nhi từng đối xử với mẫu nữ nàng rất tốt.

Cả hai dường như thân hơn tỷ muội ruột thịt, dần dà đoạn đường này thường xuyên ở cùng nhau.

"Vân Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng đi tắm đi."

"Ừm."

Đoàn người đi cũng hơn 5 ngày liền, chưa được tắm táp đàng hoàng khiến đám nữ có chút ngứa ngáy. Hôm này tìm ra gần đây có một hồ nước trong nên Liễu Vân Nguyệt rất đồng ý cùng Hạ Nhu Nhi, các nàng đợi tới đêm chờ đám nam nhân đã ngủ say mới kêu đám tỷ muội cùng nhau xuống tắm.

Mặt trăng sáng mờ ảo treo trên đỉnh đầu, mà ánh sáng huyền ảo rọi lên mặt nước trong veo càng thêm thơ mộng, hai tỷ muội Liễu Vân Nguyệt tìm được một chỗ rất hợp ý, định cởi y phục xuống thì Hạ Nhu Nhi liền la lên, không biết sao kéo nàng đi qua nấp một bên bụi cây.

Liễu Vân Nguyệt có chút mơ màng bị vị tiểu muội lôi kéo, khó hiểu nhìn theo ánh mắt mê luyến của Hạ Nhu Nhi, lập tức hai má đỏ hồng, tim đập nhanh.