Chương 47: Trốn Chạy

Đang hồi tưởng giữa chừng thì có giọng nói cắt,

"Ngân ơi! Bà làm gì mà đơ người ra đó thế." - Kim Anh đi tới.

"Ồ là bà! Chỉ là tôi nghĩ tới một số chuyện thôi."

"Có chuyện gì vậy?" - Anh trở nên lo lắng nhìn hết người Ngân.

Ngân phủ tay từ chối. - "À không có gì đâu! Chỉ là nghĩ tới chuyện buồn thôi."

"Chuyện buồn sao? Có chuyện gì xảy ra với bà à?" - Anh nhìn với ánh mắt dò xét.

"À không phải, chỉ là tớ mới nghe được một câu chuyện buồn thôi." - Ngân gãi đầu cười ngại.

"Vậy sao? Mà nó là về chuyện gì thế? Kể tớ nghe với." - Anh háo hức ngồi vào ghế lắng nghe.

...

Buổi tối hôm đó, Việt đi ngang qua phòng đứa em gái mình thì thấy có hai người lính đứng trực. Khi thấy cậu tới, bọn họ cũng đứng nghiêm chào đó.

"Chào đại nhân."

"Các ngươi lui đi, ta muốn đi vào trong xem tình hình của hai tên kia."

"Dạ... Nhưng mà." - Một tên lính ngập ngừng đáp, vì họ có lệnh chỉ nghe theo trưởng lão.

Thấy vậy, Việt liền lấy ra hai quan tiền đưa cho hai tên lính. Đám đó thấy vậy thì nhìn ngóng xung quanh để xem có ai không, xong nhận hai quan đó mà cúi mặt rời đi. Tuy tỏ ra uy nghiêm là thế nhưng trong lòng chúng đầy hớn hở cũng như có phần láo cá, còn Việt thì thở dài khi cậu đã tốn nhiều thời gian chỉ để cố leo lên chức trưởng tộc chỉ để điều hành gia tộc đã nát tận gốc. Nhưng giờ không phải là lúc quan tâm điều đó, cậu mở cửa tiến vào bên trong thì thấy Nguyên và Diệp đang hôn nhau nồng thắm.

"Hai người..." - Việt nói với vẻ có chút tức giận, khi đang bị giam mà hai người vẫn có thể yêu đương được.

Hai người kia sau khi nghe thấy tiếng của Việt, liền vội đứng tách ra, mặt đỏ lên vì xẩu hổ. Còn Việt có chút tức giận khi mới sáng còn trêu chọc Nguyên vì ngại ngùng mà không đụng tới em gái của cậu. Giờ thì hôn luôn con gái người ta, nhưng mà cậu sẽ bỏ qua điều này vì dù gì tức giận cũng không ra hệ thống gì, cũng như có khi là lần cuối cậu gặp lại người em gái này.

"Hầy! Đã tối rồi sao các ngươi còn chưa đi?"

Nguyên cười ngại nói. - "Thật ra trong phòng tối quá nên tụi ta không để ý đến thời gian."

Nghe vậy, Việt đánh vào trán mình tỏ vẻ có chút thất vọng.

"Sao hai người không đi cho ta nhờ đi."

"Ca ca! Sao ca cứ muốn đuổi muội đi vậy?" - Diệp tỏ vẻ hờn dỗi. - "Ca luôn muốn gánh vác mọi thứ để muội không chịu khổ, giờ khi muội lớn rồi thì là muốn đuổi muội đi."

"Tình hình không như muội nghĩ đâu. Lát giờ Tý, hai người hãy rời đi."

"Tình hình sao mà huynh đuổi muội đi. Không lẽ nó rất nguy hiểm sao?"

Việt ngập ngừng không nói gì, chỉ tiếng lại ôm lấy Diệp.

"Không sao đâu! Mọi thứ sẽ ổn thôi." - Nói rồi Việt liền đánh vào gáy của Diệp khiến cho cô ngất đi rồi dìu cho cô ấy nằm xuống, từ trong người lại lấy ra hai cục đá và nói với Nguyên. - "Lần này không được trễ nữa, ta không muốn nghe thêm một lý do nào nữa. Đợi ta đi một lúc rồi hãy đốt cháy nơi này."

"Đốt cháy? Ngươi không lẽ muốn phá đi sản nghiệp của dòng họ?"

"Ta đang chấn chỉnh gia tộc lại, không phải phá hủy sản nghiệp." - Nói rồi Việt rời khỏi phòng. - "Khi rời đi, hãy làm theo bức thư thứ hai của ta thì hai người sẽ có một cuộc sống yên bình."

Nghe vậy, Nguyên có chút khó hiểu trước lời nói của Việt. Một người học chữ lại giấu đi nhiều thông điệp trong từ câu chữ khiến cho cậu trở nên bối rối cũng như phần nào thêm ác cảm với Việt. Nhưng những việc cậu ấy làm suy cho cùng cũng chỉ muốn tốt cho em gái cậu ấy. Giờ nghĩ cũng chẳng được gì, nên cứ bắt tay vào việc tạo ra đốm lửa đã.

Một lúc sau, đã có một đống lửa nhỏ trên sàn, Nguyên móc ra con dao Việt đưa từ trước và chém đứt hết những tấm màn che cửa sổ, sau đó bế Diệp nằm lên lưng mình mà nhảy ra khỏi cửa sổ trốn thoát. Ngọn lửa sau đó cũng bắt đầu lan rộng mà cháy to hơn, đám lính bên ngoài sau khi ăn chơi xong quay lại thì hốt hoảng, cả tòa nhà đang bốc cháy dữ dội. Một số người trẻ trong gia tộc khi ngửi thấy mùi khói thì liền chạy ra truy hô dập lửa, mấy ông trưởng tộc nghe vậy cũng bừng tỉnh mà cố chạy thoát, nhưng không hiểu sao cánh cửa lại không mở được. Việt ngồi ở gian phòng của mình đọc văn thư một cách chậm rãi, ngọn lửa dần làn tới phía của cậu, những bức tường xung quanh đều đã bắt đầu cháy lớn hơn. Việt chỉ đứng dậy mà chậm rãi đi ra khỏi văn phòng của mình, phía sau cậu hàng loạt khúc gỗ trụ nhà cháy mà rơi xuống.

Ở phía khác, Nguyên đã trốn thoát trong lúc mọi người đang hoảng loạn, cậu ôm đằng sau lưng mà chạy thật nhanh. Diệp phía sau cũng dần tỉnh lại, cô nhòm ngó xung quanh thì nghe tiếng la hét ở phía sau, khi quay lại mới ngỡ ngàng khi biệt phủ của dòng họ đang cháy lớn.

"Chuyện gì xảy ra vậy! Ca ca!" - Diệp cố vùng vẫy để thoát ra nhưng Nguyên vẫn giữ chặt cô ấy lại.

"Đây là điều ca muội muốn. Đừng qua lại kẽo lại bị bắt đấy!"

"Muội không muốn như thế này!" - Diệp vẫn gắng sức vùng vẫy nhưng không thể nào so được với sức của Nguyên, nên chỉ có thể giơ tay ra cố vớ tới biệt phủ cháy phía xa mà hét.

"Ca ca!"