Sáng hôm sau, Ngân lại đi tới trường bắt đầu ngày thứ hai học ở trường Bùi Thị Xuân. Vì tới sớm nên cô ngồi xuống phía cuối bàn hôm trước ngồi. Những lời tối hôm qua của Nguyên khiến cho Ngân có phần nào cảm thấy động lòng.
...
Quay lại buổi tối hôm trước,
Sau khi Ngân giải sự dày vò của Nguyên và để cậu ta kể lại, vì Thu giống vợ khi trước của cậu ấy cũng như em gái Việt. Nhưng đó không đủ chứng cứ thuyết phục Ngân, nên cô liền phản bác.
"Với vẻ ngoài giống nhau thì trên đời này cũng có nhiều mà."
Nguyên thở dài, có vẻ Ngân vẫn chưa hiểu quá nhiều về thế giới tâm linh. - "Vẻ ngoài đúng là cũng sẽ có người giống nhưng nó chỉ là thứ các ngươi thấy thôi. Còn linh hồn bọn ta nhìn thấy thứ khác."
"Thứ khác? Không phải các ngươi cũng thấy y chang như ta sao?"
"Ngoài cái đó ra thì bọn ta còn thấy được cả linh hồn tốt xấu, cũng như hình dạng của linh hồn và kiếp trước của nó nữa."
"Kiếp trước! Ngươi thấy được sao?" - Ngân ngỡ ngàng nhìn Nguyên.
"Chỉ có quan nhà trời mới làm được, vì bọn ta đã tiếp xúc qua sách sinh mệnh." - Nguyên vẫn ân cần giải thích. - "Những kẻ phục vụ nhà trời điều có khả năng này. Vì kiếp người đã được định trước kết cục nên xem linh hồn họ cũng như một cuốn sách."
"Kiếp người đã được định trước sao? Vậy nhân loại chừng nào diệt vong?"
"Không nói được. Nói ra sẽ phạm tội tày trời vì tiết lộ thiên cơ đấy."
"Chán thế!" - Ngân ủ rũ nằm úp mặt vào gối. - "Vậy ngươi có thấy được tương lai của ta không?"
Nhìn Ngân một lúc, Nguyên thở dài nhìn cô ấy. Có vẻ một điều gì đó sắp xảy ra rồi, suy cho cùng vẫn là do Ngân có huyết thú.
"Ta chỉ làm tướng quèn trên trời thôi." - Nói rồi chỉ về phía Việt. - "Hắn ta là quan văn nên được xem nhiều loại sách trên đó hơn mà biết được nhiều điều."
Tuy nói là thế nhưng vẫn không được tiết lộ thiên cơ cũng như không, Ngân bẻ cuộc đối thoại về lại vấn đề chính.
"Thôi quay về vấn đề chính! Tại sao ngươi lại đeo đuổi cô ấy trong kiếp này?" - Ngân dùng ánh mắt dò xét nhìn Nguyên.
Nguyên cũng không vòng vo mà kể lại chuyện xảy ra khi ấy.
Vào năm 1703, cậu được sinh ra ở Ninh Sóc hay còn gọi là Thái Sơn ngày nay. Cha mẹ cậu là những người nông dân chất phác, họ đang sinh ra bốn người anh em, trong đó cậu là con cả. Vì là đứa lớn nhất nên phải phụ giúp cha mẹ ở ngoài mương ruộng, mò cá, đốt củi nấu cơm, việc gì có thể giúp được là cậu đều ra ta. Nhưng cha mẹ không muốn cậu sống khổ sở như thế này mãi, nên đã dẫn cậu đi học chữ nghĩa để về sau làm quan. Mỗi tội là đầu óc cậu không đủ thông minh để có thể suy luận những lý luận, ý nghĩa cao siêu, bù lại được cơ thể phát triển tốt. Nên học được vài năm, cậu quyết định nhập ngũ đi làm lính ngoại binh.
Năm 1727, sau khi theo Thành Lý đánh bại Đèo Mỹ Ngọc, kèm với việc triều đình đang thiếu binh lính nên cậu được điều từ ngoại binh thành quân thường trực trong triều đình. Nguyên trở thành cấm vệ quân và được điều ra bảo vệ nhà họ Lâm. Cậu đứng trật trước cổng túc trực, thì thường thấy trong nhà ấy sau khi một vị quan rời đi, sẽ có một cô gái chạy ra ngoài cổng ngồi chờ. Tuy là con của quý tộc, nhưng cô ấy có phần nào không giống khí chất ấy, cứ như những đứa em của cậu mỗi khi cậu đi ra làm mương, một chữ chờ đợi hiện rõ trước mặt cô ấy.
Cậu mấy lần cũng khuyên cô ấy hãy vào trong, nhưng cô vẫn để mặc những lời đó ngoài tai mà cứ đứng ngoài chờ đợi tới chiều. Khi anh trai về, cô hớn hở mà ra đón tiếp, cũng đủ để thấy rõ tình anh em thân thiết, cứ như một chú cún đón chủ nhân vậy.
Một lần, trời mưa đổ xuống bất ngờ, nhưng cô ấy lại không có dù, người hầu trong nhà lại chẳng đi ra đón tiếp tiểu thư, mà cô ấy cũng chỉ ngồi chồm hổm nhìn những giọt mưa đang rơi. Không thấy ai nên cậu ngước nhìn vào phía cửa dẫn vào biệt phủ, cậu thấy những cây dù được đặt ở phía trước cửa, từ cổng đi vào ít nhất hơn ba chục mét, nên chạy vào kiểu gì cũng bị ướt. Nhưng cũng không thể để tiểu thư mãi ở ngoài đây nhìn mưa được, nên cậu nhìn xung quanh một lúc rồi rời khỏi vị trí của mình.
Còn cô gái ấy mặc kệ sự đời mà chờ đợi người anh trai của mình. Vì cô không muốn ở trong căn nhà cô đơn và lạnh lẽ đó nữa, những người cô gọi là người thân máu mủ thì luôn khinh miệt cô, một đứa con hoang của dòng tộc. Cô luôn bị đám trẻ trêu trọc, bắt nạt chỉ làm cô càng thêm chán nản gia đình này, cả đám nô tài và quân lính canh cũng bàn tán, nói xấu phía sau cô. Chỉ có người anh trưởng cùng cha khác mẹ là quan tâm tới cô, nên ở trong ngôi nhà lạnh lẽo và ngoài trời mưa này cũng chẳng khác nhau mấy.
Nhưng chẳng hiểu sau, những hạt mưa trước mặt đã người rơi, thay vào đó là cái bóng to lớn đã che đi những hạt mưa. Khi nhìn lên phía trên, cô thấy chàng lính canh cửa ướt nhẹp cả người cầm lấy dù che mưa, còn bản thân người đó đã ướt như con chuột luộc.