Chương 24: Tranh Đấu Văn Võ Phần Hai

Khi nắm được chân của Việt, Nguyên liền vung nó lên cao rồi đập xuống đất. Việt bị kéo theo nên cả người đập xuống theo. Xong ông ta lại đập thêm vài lần nữa, như thể Việt là món đồ chơi của của ông ta.

Nguyên giơ chân Việt lên cao rồi cười khinh bỉ mà nói.

"Ngươi đừng có mà chọc cười ta nữa! Lại đi dùng võ thuật đánh với ta."

Nghe vậy Việt chỉ cười một điệu cười man rợ rồi giơ một cánh tay về phía bụng Nguyên mà nói.

"Vì thế nên ta mới dùng mưu mẹo."

Nói rồi từ lòng bàn tay của cậu ta, một quả cầu ánh sáng rực lên khiến cho Nguyên bất ngờ thả cậu ta xuống để cố né ra. Nhưng ông ta đã ăn nguyên quả cầu ánh sáng vào bụng, một vụ nổ xảy ra ngay sau đó khiến cho Nguyên văng ra.

Việt liền đứng dậy và bắn thêm hàng loạt quả cầu về phía ông Nguyên bay ra làm cho cả khu vực ấy đầy khói bụi. Việt nở một nụ cười vì đã phản công thành công, cậu ta bước chầm chậm tới phía khói bụi ấy để kiểm tra. Nhìn đống khói, Việt nói.

"Đừng có trốn nữa! Lại đây mà chiến đấu như một người đàn ông đi."

"Như ngươi muốn!" - Giọng Nguyên xuất hiện từ trên cao.

Khi Việt nhìn lên thì đã thấy Nguyên từ trên cao vung cây kích mình xuống. Việt dùng cẳng tay mình che lại cú đánh trực diện. Trước sức ép quá lớn, mặt đất dưới chân Việt bắt đầu vỡ vụn, Nguyên dùng sức ép vùi Việt xuống lòng đất.

Việt lại kích hoạt kỹ năng của mình và phát nổ những thứ xung quanh, Nguyên cố lùi lại thì bị khựng lại khi Việt đã nắm lấy cây kích. Cậu ta bắt đầu đấm vào người Nguyên, nhưng ông ta không đứng đó chịu trận mà đấm trả lại bằng tay còn lại.

...

Ở một bên khác,

Ông Tân đang ngồi trong một góc bệnh viện mà ấn lá bùa mình xuống dưới đất. Người đầy vết thương nhưng tay vẫn cố ấn một lá bùa xuống dưới đất, ông thở hồng hộc vì mệt mỏi. Nhưng vẫn phải ráng giữ lá bùa này để ngăn trận pháp bị phá vỡ.

Vì cái bát quái đầu tiên bị phá nên một số con quái đã thoát ra được. Ông Tân đã phải dán một lá bùa xuống như một biện pháp tạm thời thay thế bát quái trận đã mất.

Tay sau một hồi ấn mạnh bùa dưới đất, nó bắt đầu rung lên vì mệt mỏi. Cho dù là vậy, ông vẫn cố ấn mạnh thêm một chút nữa, ngay sau đó xuất hiện những đường màu đen chạy đi. Thấy vậy ông ấy mới ngả người vào tường mà thở. Trong đầu thầm nói.

"Cuối cùng! Cũng cản được đám quỷ này rồi." - Ông vừa độc thoại, vừa thở hồng hộc.

Xong rồi ông mới nhìn lại bản thân mình, áo đã ngả màu máu, chân thì rẽ nhiều hướng như thể sắp gãy vụng rồi. Nhưng chưa tới lúc để ngừng lại, ông Tân kiểm tra trong người còn đồ gì để phòng thân.

Tay ông lấy ta được sấp bùa đã ngấm máu nên đống đó trở nên vô dụng, nhưng sau đó những tiếng rốn lên khiến ông phải bịt miệng lại. Một con quỷ hình người bò bằng bốn chân như một con thằn lằn mà di leo trèo trên những bức tường.

Ông bắt đầu bò bên dưới chầm chậm cố thoát khỏi nơi đây, xung quanh có vẻ dần xuất hiện nhiều loại ma quỷ hơn rồi. Từ những cô gái áo trắng, tóc che phủ khuôn mặt, ở giữa hai chân đã nhuốm một màu đỏ. Ngoài ra còn có những linh nhi lơ lửng trên không trung chưa được sinh ra đã bị phá đi, những oán niệm tích lâu dần trở thành quỷ.

Bò được một lúc ông ngồi lại nghỉ vì đã quá mệt mỏi, phía trên của ông là một cái cửa sổ, bên trong hình dáng một bóng đen chồm người ra ngoài. Nó nhìn xung quanh rồi bước ra và dần đi khuất vào trong bóng tối, mỗi lần gặp vậy, ông Tân lúc nào cũng phải bịt mũi mình tránh thở mạnh.

Khi thấy nó đi khuất, ông mới thở dài một hơi, cơ thể ông bắt đầu cảm thấy choáng, có vẻ ông đã mất quá nhiều máu. Nhìn về đoạn đường mình bò thì ông nhận ra mới được vài mét thôi. Ông thở dài vì biết được kết cục của mình, thầm nghĩ.

"Thật là sai lầm! Nếu không phải ta ngu dốt mà bước vào có lẽ không phải chịu cảnh này. Nếu không phải người tạo trận thì cũng chẳng phải..." - Trong lúc đang trách móc thì đầu ông liền nảy ra một ý tưởng.

Nhưng chưa để ông hành động thì một giọng nói run rẩy thì thầm bên tai ông Tân.

"Tìm... Thấy... Ông... Rồi..."

Nhìn về hướng đó, đầu con chó hiện ra trước mặt, nó nở một nụ cười ma mị, mắt đỏ ngầu một màu máu. Nó giơ cây gậy lên cao và đập xuống thật mạnh để chấm dứt ông Tân, khói bụi theo đó bay lên mù mịt. Nhưng khi làn khói tan đi, không có máu me gì hay ông Tân cả, chỉ còn lại ngón tay út.

Thấy vậy, con chó tặc lưỡi, nhe răng tức giận. - "Không ngờ lão ta tự phế pháp của ông ta để trốn thoát!"

Đám quỷ kia khi nghe tiếng đập, cũng liền xông tới phía có tiếng động. Con chó tinh nhìn đám quỷ xông tới, nở một nụ cười ma mị và xông vào đánh.

Còn ông Tân, sau khi cắn đứt ngón tay út. Ông không còn có khả năng dùng pháp nữa nên đã xuất hiện lại thế giới thực, một bảo vệ trực đêm trong lúc tuần tra ngang đã phát hiện ông Tân đang ngồi trong vũng máu, nên đã truy hô, gọi bác sĩ cứu chữa ông ấy gấp.