Tối hôm ấy,
Ngân được bác Tân đưa đến trước cửa bệnh viện, mà nay bác ấy không còn ăn mặc một bộ đồng phục lao công giản dị nữa. Ông mặc một bộ áo sơ mi vàng cũ kĩ, nếu không nhìn kĩ thì tôi đã tưởng nó màu vàng. Nhưng nó thật ra là màu trắng đã bị phai đi theo năm tháng.
Ông chống gậy và lưng đã khom đi phần nào, khiến ông đúng hơn với tuổi của bản thân. Thật là khó tin là ông ấy đã ngoài chín mươi, tay còn lại của ông cầm theo sấp hình nhân giấy.
"Cháu tới rồi à."
"Vâng."
"Vậy chúng ta hãy đột nhập vào trong nha."
Nghe vậy, Ngân cười vì nghĩ bản thân lúc này đã có ích. - "Thật ra ông không cần dùng phép đâu. Con có quen với bác bảo vệ ở đây, có gì chúng mình đi vào bằng cửa chính luôn."
Nói rồi cô ấy đi tới cái bốp bảo vệ ở một góc cửa. Nhìn vào thì thấy chú bảo vệ gác chân ra ngoài cửa sổ nằm ngủ, nên liền khều nhẹ vào chân.
"Chú ơi, Chú ơi!"
Nghe tiếng thì chú bảo vệ liền tỉnh dậy, khi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thì thấy một đôi mắt màu trắng phát sáng. Cùng với nụ cười mỉm nhưng trong buổi đêm, nên khuôn mặt đã bị che đi mất nhiều nét, chỉ còn lại cặp đồng tử sáng trong đêm.
Điều này khiến ông giật bắn người ra phía sau, sợ hãi và bắt đầu cầu xin.
"Trời ơi! Con lạy mấy cô mấy chú! Đừng ám con nữa!"
"Chú nói gì vậy? Là con đây." - Ngân bước lại gần bốt, ánh đèn trong phòng chiếu rõ mặt mũi của cô.
"À là cháu! Làm ta giật mình, tưởng là lại gặp ma không." - Ông ấy đứng dậy. - "Chắc cháu đồng ý giúp ta về chuyện này rồi chứ?"
"Uhm! Cháu đã mờ một vị thầy tới giúp rồi ạ." - Nói rồi cô ấy chỉ về phía sau, nơi bác Tân đang đứng chống gậy. - "Người này sẽ giúp chúng ta."
"Thế thì tốt quá! Mời hai người vào."
Nghe vậy, ông Tân chậm rãi đi vào cổng chính. Ông nhìn khắp tứ phía xong ném đi chục con hình nhân giấy bay đi.
Bọn chúng bay dính tường của mỗi khu của bệnh viện. Rồi ông đọc vài câu thần chú lép nhép trong miệng, những con hình nhân đó bắt đầu phát sáng. Nhưng sau đó lại bị một thứ gì đó xé toạc làm đôi tất cả đám hình nhân đã được dán.
"Quái lạ! Loài quỷ nào có khả năng xé hết bùa của mình vậy?" - Ông Tân thầm nghĩ.
…
Trong lúc đó, ở phía trên sân thượng, một con chó đội nón lá và một chai hồ lô kế bên. Còn trên chân trước của nó là những con hình nhân giấy rách nát. Với đôi mắt đỏ ngầu hung tợn nhưng nó lại không định tấn công ba người ở dưới.
Nó ở đây để nhâm nhi thứ nước uống trong chai hồ lô kia. Có vẻ nó đã chấp nhận điều gì đó, mà cũng có khi nó đang chờ đợi một ai.
Theo sau đó, những tiếng bước chân như tiếng giày cao gót. Phá tan đi sự yên tĩnh về đêm. Có vẻ người nó chờ đã tới.
"Ngài tới rồi à!"
Con chó với một giọng trầm có chút khó nghe. Nó quay lại nhìn phía sau, một bóng hình đang bước tới.
"Ngươi cũng gan lắm khi dám ngồi trước mặt ta." - Bóng đêm kia đáp.
"Haha! Thôi nào ta cũng già rồi. Không còn nơi nào chứa chấp tấm thân này cả." - Nó chìa chai hồ lô trong tay mình về bóng đêm kia. - "Ngươi uống không? Rượu quý mang ra đãi khách quý."
"Ha ha ha! Thật biết ăn nói. Ta thật không nghĩ một con chó tinh như ngươi lại có thể sống tới từng tuổi này."
"Ngài nói quá rồi. Tôi chỉ là phận chó sống như một kẻ giữ nhà. Không chọc phá ai nên mới thọ tới giờ." - Nói rồi chú chó ấy nóc thêm một ngụm rượu nữa. - "Nhưng có lẽ cũng chỉ được tới đây."
"Thế sao ngươi không giết đám ấy và sống tiếp? Chẳng phải khi sáng ngươi đe dọa ta sao?"
"Để ngài chê cười rồi. Nếu không làm vậy thì sao có người để tôi bầu bạn nữa." - Nói rồi lại thở dài một hơi. - "Cũng đã hơn trăm năm rồi, kể từ khi ông ấy mất đi. Tôi chẳng còn gì nuối tiếc để tiếp tục sống cả."
"Ông ta? Chủ đầu tiên của ngươi à?"
"Đúng vậy. Là một người nông dân vào chục năm trước. Người dân xung quanh gọi ông ấy là Hạc thì phải."
"Chủ ngươi tên Hạc à? Thú vị đấy. Thì ra nhân vật cậu Vàng của công chúng lại ở đây."
"Sao ngài lại biết?"
"Ta sống ở đời đủ lâu để xem rồi. Chuyện của ngươi khá là thú vị ấy."
"Ngài quá khen! Chuyện đó đã là quá khứ rồi. Thoát khỏi lò mổ ấy nhưng cũng chẳng nơi nào để về. Tôi đã chu du khắp nơi rồi bị bắt và trở thành người gác cổng nơi đây."
Nói rồi chú chó cỏ giơ tay lên bầu trời cao như muốn bắt mặt trăng vào trong lòng tay. Rồi lại thở dài mệt mỏi, sau hàng trăm năm bôn ba tứ phương tìm kiếm chủ. Nay làm kẻ canh giữ nhà tù này, với hy vọng mãnh liệt đã giúp cho cậu hóa tinh để tiếp tục chờ đợi. Chú chó nói tiếp.
"Lý do ta phá đi vì nó chỉ làm cho những linh hồn ở đây tức giận và thoát ra, chứ chẳng giúp ai siêu thoát cả. Ngay cả sự hiện diện ngài cũng vậy, phán quan."
"Haha! Ngươi không cần lo. Ta sẽ không nhúng tay vào vụ này. Để bọn chúng tự xử lý."
"Vậy thì phải đa tạ ngài. Tôi sẽ xử lý phần còn lại nếu ngài không phiền." - Nói rồi chú chó ấy đứng dậy bằng hai chân và nhảy khỏi nóc nhà.
Để là tên phán quan nhìn xuống cười.
"Cuộc săn ma này sẽ thú vị đây."