Chương 9: Nhận Truyền Thừa(2)

Lúc này Thiên Minh nhìn về hướng những người kia chạy đi, trong đầu cậu giọng nói của khí linh phát ra.

-- Sao ngài lại để bọn chúng đi vậy, còn làm người cản đường cho chúng nữa.

-- Bên trên người tên thiếu niên muốn ta cản đường kia có long chi khí tức, nếu ta đón không sai những tên kia đến đây cũng là do truyền thừa của Long Vương kia, bọn họ còn có chìa khóa để mở cổng nữa cơ.

Thiên Minh lên tiếng trả lời lấy khí linh.

- Vậy sao ngài không đi theo bọn chúng mà còn đứng ở đây.

Khí linh Ma Thiên Giới thắc mắc không biết hồ lô của Thiên Minh đang bán gì mà hỏi tiếp.

-- Chưa cần phải theo sau, ta cảm nhận được một khí tức quen thuộc từ hướng bọn họ chạy đến.

Thiên Minh xoay người đi theo hướng mà nhóm người kia tiến đến, hung thú cự lang dưới chân cậu đang nằm sắp trên mặt đất mà không dám cử động , bởi trên người thiên minh có một cổ hung lệ chi khí phát ra, đó là oán khí khi Thiên Minh tiêu diệt yêu mãng, thứ khí tức này có thể làm cho con loài yêu thú hay hung thú có tu vi yếu hơn yêu mãng phải sợ hãi, nhưng với những loài có tu vi ngang bằng hoặc cao hơn nó thì lại là bùa đồi mạng đối với Thiên Minh vì cổ hung khí này sẽ chọc tức bọn chúng khi thấy nó.

Đi không lâu trong hang động thì phía trước Thiên Minh hiện ra một hình dáng nhỏ nhắn, bộ lông trắng tinh như tuyết, hai tai thon dài đang dự đứng trên đỉnh đầu, bốn chân thon thót di chuyển trên mặt đất, một đôi mắt long lanh to tròn có hồn.

Một con yêu thú nhất giai mà Thiên Minh đã từng gặp bên trong Hung Thú Sâm Lâm vào vài ngày trước.

Nhìn thấy cậu, toàn bộ lông tơ trên người con yêu thú kia liền dựng đứng cả lên, nhanh chóng đề phòng lấy cậu.

-- không cần phải làm quá lên như thế chứ, dù sao ta với người cũng tính là người quen cũ mà.

Thiên Minh đưa hai tay trước ngực, gương mặt tỏa ra vẻ hiền hậu mà lên tiếng nói với tiểu bạch miêu.

-- Meo meo meo" ai quen biết với người chứ"

Trên khuôn mặt mèo của tiểu bạch miêu hiện ra nhân tính hóa mà meo meo mấy tiếng.

-- Được rồi, người vào nơi đây chẳng nhẽ không biết nơi đây rất nguy hiểm hả?

-- Meo meo meo" không cần người quan tâm"

Thiên Minh nhìn về hướng tiểu bạch miêu, bổng thân ảnh của cậu biến mất lúc hiện ra liền là bên cạnh tiểu bạch miêu, dùng tay mà nhấc nó lên trước mặt mình, khiến tiểu miêu kịch liệt phản đối, quào quào hai chân trước về phía Thiên Minh, miệng thì meo meo không ngừng.

-- Không cần phản kháng, ta xem người là tìm được đồ tốt nào đó nên mới mạo hiểm đi vào đây, nếu người chịu dẫn ta đi thì ta tha mạng, còn tặng cây linh dược lúc trước cho ngươi, còn không thì hôm nay ta không ngại làm tiểu hổ bảy món đâu.

Vừa nói trên bàn tay của Thiên Minh hiện ra một đóa hỏa diễm hướng về phía tiểu bạch miêu dần dần tiến đến.

Nhìn thấy ngọn hỏa diễm kia đang tiến gần bản thân thì tiểu bạch miêu vô cùng hoảng sợ, miệng càng kêu lớn.

-- Meo meo meo meo" tên xấu xa thả ta ra", meo meo meo " người là một tên đại phôi đãng", meo meo meo " chỉ biết ức hiếp tiểu miêu miêu ta thôi".

Sau một hồi vùng vẫy cùng khán cự mãnh liệt, tiểu bạch miêu cảm nhận lấy bản thân không làm gì được Thiên Minh liền đưa đôi mắt to tròn ngập tràn nước lên nhìn cậu, tiếng meo meo kêu ra cũng có chút thê lương.

-- Không cần làm điệu bộ này với ta, ta không đổi ý đâu, một là đưa ta đi hai là biến thành món ăn cho ta.

-- Meo meo meo " đi thì đi, ta không sợ ngươi"

Tiểu bạch miêu kêu lên như ra hiệu với Thiên Minh nó đồng ý, rồi lấy chân trước chỉ chỉ về một hướng bên trong hang động, nhìn lại Thiên Minh cũng cảm thấy khá bất ngờ vì hướng tiểu bạch miêu chi đến có khí tức mà cậu quen thuộc.

Đặt tiểu bạch miêu lên vai, long khí vận vào hai chân mà Thiên Minh tiến nhanh đến hướng kia.

Không lâu sau cậu liền tiến vào một thạch động, cảm nhận một chút không gian quanh người Thiên Minh nhận ra lượng nguyên khí thiên địa nơi đây khá dày đặc, nhìn về hướng tiểu bạch miêu trên vai cậu lên tiếng hỏi.

-- Người biết đồ tốt ở đâu không?

Tiểu bạch miêu trên vai cậu đang nhúc nhích cái mũi nhỏ xinh của bản thân, ngửi ngửi xung quanh, nghe thấy Thiên Minh hỏi thế thì làm ra một vẻ mặt khó chịu cùng khinh người nhìn lấy gương mặt đáng giận của cậu.

Lấy chân trước chỉ về một hướng bên trong thạch động này, ở nơi đó đang có một gốc cây nhỏ bé nằm trơ trội một mình, thân cây như bạch ngọc, trong suốt óng ánh, từng chiếc lá như một điêu khắc của những nghệ nhân cao tay, thiên địa nguyên khí quanh thân được kết tinh thành dịch mà rơi vào mặt đất dưới chân, quanh thân gốc cây kia được một trận pháp nào đó bao phủ ngăn cách năng lượng thất thoát ra bên ngoài, nên khi Thiên Minh vào đây không phát hiện ra nó, khi tiểu bạch miêu chỉ đến thì mới nhận ra.

Thiên Minh tiến lại gần gốc cây, lên tiếng đối thoại với Khí linh bên trong Ma Thiên Giới .

-- Người biết thứ này là gì không, còn cái trận pháp này nữa sao ta cảm nhận khí tức quen thuộc từ nó phát ra.

-- Đây là một gốc Linh Khí Thụ cây non, nếu nó phát triển đến khi trưởng thành liền biến thành một cây thần thụ, nó có khả năng hấp thụ nguyên khí thiên địa tập trung quanh thân, nếu ai đó tu luyện dưới táng cây của nó thì như ngồi bên trong siêu cấp tụ nguyên trận, nếu ngài đưa nó vào Ma Thiên Giới thì có thể khiến linh khí bên trong đó tăng lên vài lần.

-- Ư, nếu ta nhớ không nhầm thì bên trong Ma Thiên Giới có lượng nguyên khí thiên địa gấp năm lần bình thường mà, nếu đưa thêm cái này vào thì nó sẽ tăng lên bao nhiêu nữa?

Thiên Minh sau khi nghe khí linh nói đến công dụng của Linh Khí Thụ thì cảm thấy thú vị, đặc biệt khi khí linh nói đưa nó vào bên trong Ma Thiên Giới có thể nâng cao lượng linh khí bên trong, phải biết bên trong Ma Thiên Giới đã là năm lần linh khí so với bên ngoài, nếu tăng thêm nữa thì cái Linh Khí Thụ này phải có sức hấp thu linh khí đến mức nào.

-- Tùy vào độ thành thục của Linh Khí Thụ thôi, càng lớn thì lượng nguyên khí nó tập trung càng nhiều.

-- Ừ, vậy trận pháp bao bọc nó là sao, tại sao ta lại cảm nhận được khia tức quen thuộc bên trong.

Bỏ đi việc Linh Khí Thụ, Thiên Minh liền hỏi đến trận pháp bao bọc lấy nó vì từ bên trong có được khí tức làm cậu quen thuộc.

-- Quen thuộc là đúng rồi, đây là Khống Linh trận, trận pháp giam cầm linh khí cùng khí tức của Linh Khí Thụ, muốn tạo ra nó cần Tiên Linh chi khí, khí tức kia chính là Tiên Linh chi khí của Tiên tộc, ngài có huyết mạch Lạc Việt Thiên tộc trong người nên mới cảm nhận được Thiên Linh chi khí bên trong trận pháp.

Nghe vậy thì Thiên Minh gật đầu hiểu ra, sau đó cậu lại hỏi cách phá giải Khống Linh trận để đưa gốc Linh Khí Thụ vào không gian Ma Thiên Giới.

-- Người có cách nào phá giải cái này không.

-- Ta cũng không chắc lắm, nhưng ngài có thể sử dụng Ma U Quyết để hấp thụ toàn bộ Tiên Linh chi khí bên trong trận, nếu không có năng lượng di trì thì chắc hẳn trận pháp sẽ tự động phá.

-- Được rồi ta thử xem.

Nói rồi Thiên Minh vận chuyển Ma U Quyết, trên cánh tay phát ra một luồng hấp lực đưa đến trước Khống Linh trận.

Từng tia Tiên Linh chi khí được cậu hấp thụ vào người, cùng tiến đến quả cầu hỗn độn ở trung tâm sau đó liên biến thành một cái thông đạo ra ngoài, Tiên Linh chi khí theo thông đạo đi ra mà tụ lại thành một quả cậu năng lượng bên trong thể nội.

Cũng cùng lúc đó trong tinh thần thức hải của Thiên Minh hiện ra từng đường vân của một loại trận pháp, không lâu sau Thiên Minh liền hút cạn năng lượng của Khống Linh trận, trận pháp của nó cũng in vào thức hải của Thiên Minh.

Khi trận pháp bị phá bỏ, một cổ thiên địa nguyên khí nhanh chóng bùng nổ, vì không có Khống Linh trận che giấu khí tức của Linh Khí Thụ nên nó liền phát ra ngoài.

Thiên Minh thấy như vậy liền nhanh chóng mở ra Ma Thiên Giới chuyển gốc Linh Khí Thụ vào bên trong, sau đó vận chuyển Ma U Quyết để hấp thụ khí tức phát ra, làm xong liền vận long bộ chạy khỏi nơi đây, tiến đến cánh cổng có chứa truyền thừa Long Vương.

Bên này nhóm người của Mã gia cũng tiến đến cánh cổng, trên gương mặt của tên thiếu niên lên tiếng nhờ Thiên Minh lúc này không còn vẻ nào là sợ hãi mà là vô cùng vui sướng khi nhìn thấy cánh cổng dẫn đến truyền thừa của Long Vương.

-- Hahaha, cuối cùng thì ta cũng đã đến nơi đây, chỉ cần ta có được truyền thừa của Ma Long Vương thì liền có thể tăng tiến tu vi nhanh chóng, sau cùng chiếc ghế gia chủ Mã Gia sẻ là của ta.

Tên thanh niên sau khi bước đến trước cánh cồng liền cười lớn, nhóm người phía sau hắn cũng không nói tiếng nào, chỉ có cô gái kia lại lơ đãng nhìn lại hướng Thiên Minh đang chiến đấu với cự lang, bên trong ánh mắt ấy có sự lo lắng.

( Không hổ là con cưng của tác, gái mới gặp liền có cảm tình)

Thiếu niên lấy trong người ra một tấm lệnh bài, bên trên có viết hai chữ cổ, toàn thân được tạo nên từ một loại vật liệu màu đen, phát ra từng tia tinh quang lấp lánh.

Tiến gần đến cánh cổng, tên thiếu niên đặc lệnh bài vào trung tâm của trận pháp, lệnh bài được đặc vào trong vô cùng vừa khớp không một kẻ hở, từ bên trong lệnh bài một loại chất lỏng màu đỏ pha chúc hoàng kim chảy ra, len lỏi vào bên trong các khe rảnh của trận pháp, sau khi dung dịch kia chạy khắp toàn bộ trận pháp thì từ bên trên cánh cửa có tiếng ken két, tiếp đó từ giữa trận pháp một đường thẳng chia đôi nó, cánh cửa từ từ được mở ra.

Mọi người đệ chăm chú nhìn một màng này, khi cánh cửa mở ra hoàn tất thì từ bên trong đó một hấp lực cực lớn hút toàn bộ vào trong không soát một ai.

Sau khi hút toàn bộ vào trong thì cánh cửa cũng từ từ khép lại, nhưng khi cánh cửa sắp đống lại hoàn toàn thì có một bóng đen bay vào bên trong.

Sau khi được hút vào bên trong nhóm người liền hiện ra trước một đại sảnh lớn, xung quanh là vô số vũ khí vàng bạc cùng trang sức, chúng được trất thành đống mà la liệt trên mặt đất, còn phía trên các cột trụ cũng được khảm vô số linh thạch cùng dạ minh châu.

Đối diện nhóm người là một bức tượng hình một con kim long tứ trảo, từ bên trên bức tượng kia phát ra một cổ hung khí áp đến mỗi người ở đây khiến họ không thể nhúc nhích, trừ một bóng đen xuất hiện sau cùng, hắn ta sau khi xuất hiện nhìn thấy đống châu báu trên mặt đất liền vô cùng vui vẻ, nhanh chóng phất tay mà thu nó vào giới chỉ, mà không để ý đến nhóm người của Mã Gia đang đứng như trời trồng phía trước người hắn.

Không lâu sau phân nữa tài bảo vàng bạc trên đất đều bị hắn đưa vào giới chỉ, lúc này hắn mới để ý đến nhóm người Mã Gia.

-- Ư, sao các người không lấy tài bảo đi, còn đứng đó làm gì.

Nhóm người Mã Gia lúc này đang đưa ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn lấy tên hắc y nhân kia, tên này bọn họ quen, hắn ta chính là Thiên Minh, là người mà tên thiếu niên kia nhờ vả chặn lại hung thú cự lang, nhưng theo họ suy đoán thì chắc chắn Thiên Minh đã bị hung thú cự lang giết chết rồi chứ, lúc đó khi tên thiếu niên nhìn Thiên Minh liền nhận ra tu vi của cậu là Đấu sư cảnh lục phẩm, liền nhanh chóng nghĩ ra ý muốn lừa thiên minh chặn lại hung thú cự lang, hắn ta liền nói ra gia tộc của bản thân cùng hứa hẹn trả ơn với Thiên Minh, tuy rằng không biết Thiên Minh có chấp nhận hay không nhưng hắn vẫn thử, không ngờ Thiên Minh lại đáp ứng nhanh chóng, sau đó hắn ta liền chạy đi để lại Thiên Minh với cự lang chiến đấu với nhau.

Đi không được bao lâu thì cảm nhận được cự lang kia không đuổi theo thì liền nghĩ trong đầu, " Không ngờ ta lại phúc lớn mệnh lớn, lại xuất hiện một tên Đấu sư lục phẩm ngu ngốc chặn lại con cự lang kia".

Nhưng hiện tại thiếu niên vô cùng bất ngờ khi Thiên Minh đứng trước mắt hắn, một cổ bất an hiện ra trong lòng thiếu niên, cậu nghĩ đến nếu lúc này Thiên Minh đánh đến nhóm người họ liệu có ai sống sót, đè xuống bất an trong lòng tên thiếu niên nhìn đến Thiên Minh lên tiếng.

-- Vị... Vị thiếu hiệp này, không biết con cự lang lúc trước ra sao và sao thiếu hiệp lại có thể vào đây mà không bị khí tức trên bức tượng kia cầm cố.

-- A, cái này, con cự lang kia bị ta đánh chạy rồi, sau khi nó chạy thì ta liền theo khí tức của các người mà đến được cánh cổng kia, nhìn thấy mọi người đi vào ta liền đi theo, còn việc không bị cầm cố thì ta không biết.

Thiên Minh sáu phần thực bốn phần giả mà nói ra, cự lang là cậu đánh chạy, cậu cũng theo khí tức của nhóm người kia mà đến đây, quá trình cánh cổng mở ra cùng khép lại rất lâu nên cậu có thể theo sau nhóm người mà tiến vào, còn việc cậu không bị cầm cố thì cậu đã hỏi khí linh, vì trong người cậu có huyết mạch Lạc Long nên không bị khí tức vương long trên người bức tượng phát ra cầm cố, còn nhóm người Mã Gia là vì bị uy áp của Vương Long trên bức tượng cầm cố chỉ cần làm quen một thời gian thích ứng là có thể hoạt động trở lại.

Nghe vậy thì tên thiếu niên cũng có vài phần tin, nhưng hắn ta vẫn nghi ngờ Thiên Minh, hiện tại hắn chỉ có thể tùy cơ mà ứng biến, nhưng trong đầu ý định giết Thiên Minh đã xuất hiện.

Không lâu sau thì nhóm người Mã Gia cũng thích ứng được với uy áp kia, nhưng di chuyển cũng có chút khó khăn, tên thiếu niên là người thích ứng đầu tiên tiếp đó là trung niên nhân, sau cùng là một nam một nữ còn lại,

Sau khi thích ứng được với uy áp của bức tượng kim long thì thiếu niên liền tiến đến trước mặt Thiên Minh ôm quyền giới thiệu.

-- Xin tự giới thiệu, ta là tam thiếu của Mã Gia tên Mã Thiếu Sinh, còn đây là gia tướng của ta tên Lục Lâm, tên này là gia nô của ta tên Thục Lam, đây là vị hôn thê của ta tên Lý Họa, còn muốn biết phương danh của thiếu hiệp.

Tên thiếu niên lần lượt giới thiệu những người bên trong nhóm, sau đó lịch sự mà hỏi lấy tên của Thiên Minh.

-- À, hahah, ta tên Võ Thiên Minh là một tán tu thôi, rất hân hạnh được biết Mã công tử.

Thiên Minh hào sảng trả lời tên Mã Thiếu Sinh, cậu hiện tại đang giả trang làm một tên thanh niên mới ra đời còn gây thơ trong sáng lắm.

-- Không cần Võ huynh khách sáo như thế, gặp nhau tức hữu duyên, còn chưa nói đến Võ huynh còn cứu chúng ta một mạng, nhân tiện đây tại hạ cúi đầu tạ ơn Võ huynh.

Nói rồi Mã Thiếu Sinh liền cúi đầu với Thiên Minh, nhưng Thiên Minh lại né người tránh đi mà nói.

-- Nếu người nói chúng ta đã có duyên thì không cần phải làm thế này, một lễ này đã quá nặng rồi ta không thể nhận.

-- Nhưng...

-- Không nhưng nhị gì cả, ta chỉ là một tán tu không thể nhận một lễ này được, nếu người cố chấp như thế thì cứ cho ta ít kim tệ là được.

Mã Thiếu Sinh đang muốn bái tạ Thiên Minh nhưng lại bị Thiên Minh từ chối, nghe thấy cậu chỉ cần kim tệ thì trong đầu liền suy nghĩ, hóa ra chỉ là một tên thái điểu.

-- Vậy ta không khách sáo, tài bảo nơi đây xem như ta mượn hoa hiến phật mà toàn bộ tặng cho Võ huynh .

-- Vậy thì quá tốt, ta đa tạ.

Nói rồi Thiên Minh liền nhanh chóng thu thập những tài bảo tại đây.

Lúc này tên trung niên gia tướng Lục Lâm bên cạnh Mã Thiếu Sinh lên tiếng.

-- Thiếu gia, tên này chắc hẳn là nhận được truyền thừa của lão quái nào đó hoặc là người của thế lực rất mạnh, giới chỉ trên tay hắn ta thu hết hơn phân nữa tài bảo ở đây mà vẫn còn, chắc chắn là kiện linh khí cấp cao.

Mã Thiếu Sinh hiện ra một ánh mắt nham hiểm nhìn về Thiên Minh lên tiếng.

-- Không cần phải lo, chỉ cần nhận được truyền thừa của Ma Long Vương thì tài bảo trên người hắn sẽ là của ta, hiện tại vẫn còn giá trị lợi dụng, nghe nói muốn nhận được truyền thừa còn phải đi qua thử thách của Ma Long Vương, cứ để hắn ta dò đường cho chúng ta.

Hai tên kia nói chuyện rất nhỏ nhưng không qua được lỗ tai của Thiên Minh, cậu chỉ nở một nụ cười nham hiểm hơn cả Mã Thiếu Sinh.

-- Muốn ta dò đường sao, các người chờ mà nhặt xác bản thân đi.

Với tu vi hiện tại của Thiên Minh giết những tên này rất nhẹ nhàng, nhưng cậu cảm giác tên Mã Thiếu Sinh kia không bình thường cùng với đó cậu cũng cần có thứ để dò đường.

Còn tiếp.

Cảm ơn đã ủng hộ.

I LOVE YOU 😘😘😘