Chương 7: Đi Vào Thạch Động

Thiên Minh thoát khỏi trạng thái nhập định mà nhìn về phương hướng có tiếng gào thét phát ra, tung mười đứng dậy mà nhảy về hướng kia.

Đứng trước hang động Thiên Minh liền cảm nhận được một cổ nguy hiểm cận kề, bản năng từ huyết mạch Lạc Long cho cậu biết bên trong hang động có một cổ nguy cơ không biết đang chào đón cậu.

Khít một hơi lấy can đảm Thiên Minh bước vào trong, hai bên vách đá của thông đạo dẫn vào có vẻ trơn nhẵn như có thứ gì đó thường xuyên ma sát mà thành.

Bắt đầu tiến dần vào bên trong, tinh thần được đưa lên mức cao nhất, nhớ lại lời của khí linh cậu luôn luôn phải dữ cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Đang đi thì có tiếng thứ gì đó bị đạp vỡ vang lên, cảm nhận bản thân giẫm lên thứ gì Thiên Minh liền nhặt lên, nhìn lại thì mới phát hiện ra là một đoạn xương của loài hung thú nào đó, cảm giác nguy hiểm kia cũng tăng lên khi cậu phát hiện ra đoạn xương này.

-- Bên trong này không phải có hung thú tam giai nào đó sinh sống chứ, ta nhớ là chỉ có một con hung thú giống hổ thôi mà.

Đè xuống bất an trong lòng Thiên Minh lại tiến tiếp vào phía trong hang động, càng đi vào trong cậu càng nhìn thấy nhiều loại xương cốt của hung thú hơn, làm lơ đi chúng Thiên Minh vẫn tiếp tục tiến sau vào trong, nhưng tinh thần của cậu lúc này cũng đang căng cứng như dây đàn.

Lúc này chiếc mũi của Thiên Minh nhúc nhích, cậu ngửi thấy có mùi huyết tinh ở đâu đó, vì có được Lạc Long huyết trong người nên ngũ giác của Thiên Minh cũng có được phần nào đó giống với của các loài hung thú hay yêu thú, giống với mũi của mấy con cẩu ấy.

Lần theo mùi huyết tinh, Thiên Minh tiến theo nó, không lâu sau cậu liền phát hiện trước mắt có một cổ thi thể, nhìn kĩ lại thì đó là một trong hai tên trung niên nhân đi vào nơi đây lúc trước, người này là tên đấu sư nhị phẩm chiến đấu với con hung thú cự hổ, nhìn theo vết thương trên người thì hình như hắn ta bị móng vuốt của hung thú nào đó đánh chết vì trên người hắn ta có một bết cào rất sâu gây ra bởi móng vuốt, không nhìn thấy thanh trường kiếm của hắn ta đâu chắc hẳn là ai đó trong năm người còn lại đã lấy đi.

-- Thiện tai, thiện tai, mông người qua thế giới bên kia mà an lành á, với lại tài bảo trên người là vật ngoài thân, nếu đã qua bên kia thì những thứ này cứ để cho ta sử dụng thay ngươi, nếu không lên tiếng thì xem như người đồng ý nha.

Nói rồi Thiên Minh tiến đến bên cạnh cái xác mà lục lọi, xem xem hắn ta có tài bảo để lại không, sau khi lục lọi một hồi thì Thiên Minh tìm đườc vài trăm ngân tệ cùng một ít nhất cấp hạ phẩm đan dược.

-- Sao thí chủ để lại đồ ít thế, đường đường là đấu sư cảnh mà tài bảo thế này chả khác ăn mày là mấy.

Nếu tên kia mà có sống dậy thì cũng phải nổi điên mà đột tử thêm lần nữa, " Người thì biết cái gì chứ, đâu phải đấu sư cảnh nào cũng là giàu có, ta chỉ là một tiểu đấu sư cảnh, có bao nhiêu tài phú cũng đều để mua vật phẩm để tu luyện, đâu như người vừa mới trọng sinh đã có công pháp thượng thừa, thể chất mạnh mẽ, chỉ cần hít không khí cũng có thể tăng tiến tu vi chứ'.

Sau khi lấy hết tài bảo từ cái xác thì Thiên Minh liền vận dụng một tia nguyên khí chi hỏa bên trong thể nội mà hỏa thiêu cái xác, sau đó chấp tay trước người mà lên tiếng.

-- Vạn vật trở lại cát bụi là đạo lý thiên địa, lên đường mạnh giỏi.

Xoay người tiến về phía trước để lại một cái xác đã được nguyên khí chi hỏa đốt thành tro, một cơn gió thổi qua mà hòa vào không khí.

Thiên Minh vẫn bước đi bên trong hang động, không biết hang động rộng lớn cở nào nhưng nãy giờ cậu đi vẫn chưa thấy cuối, đang không biết đi đường nào thì huyết mạch Lạc Long trong người lại xao động chỉ cậu về một hướng, cảm nhận được huyết mạch xao động trong thể nội Thiên Minh liền đi theo nó.

Không lâu sau Thiên Minh liền đứng trước một cánh cổng, bên trên nó có những đồ án kì lạ, nhưng từ trên đó lại có khí tức khiến Thiên Minh quen thuộc, long chi khí tức, bên trên cánh cổng có long chi khí tức phát ra.

-- Kì lạ, làm sao lại có long chi khí tức, chẳng nhẽ thứ triệu hoán ta đến đây ở phía sau cánh cổng này.

Nói rồi cậu liền truyền ý niệm gọi ra khí linh Ma Thiên Giới, sau đó chỉ về hướng cánh cổng hỏi.

-- Này, người có biết bên trên đó là gì không.

Quan sát một lúc, khí linh trả lời.

-- Là Long ngữ, cùng một cái trận pháp để đóng mở cánh cổng này thôi, bên trên có ghi nơi đây là mộ địa của một tên Long Vương cảnh đã chết đi, bên trong có chưa tài bảo cùng truyền thừa mà hắn đề lại, chờ người có duyên đến lấy.

-- Nghe hay nhỉ, vậy bây giờ chỉ cần ta lấy máu của mình cho vào trận pháp là có thể mở ra cánh cổng này và có thể nhận lấy được tài bảo cùng truyền thừa do tên Long Vương cảnh kia để lại sao?

-- Lí thuyết là như vậy còn thực hành sao thì không biết.

Nghe khí linh Ma Thiên Giới nói thế thì tinh thần Thiên Minh đang được sự hào hứng khi sắp nhận được tài bảo từ một Long Vương thì như được tạt một gáo nước lạnh, suy sụp toàn phần.

-- Người có thể bớt tra tấn tâm hồn bé nhỏ của ta không, ta còn bị mắc bệnh yếu tim đấy, người làm ta kích động rồi cho một gáo nước như thế ta nhồi máu cơ tim thì ai làm nhân vật chính cho truyện này nữa.

Thiên Minh dùng một ánh mắt như oán phụ mà nhìn khí linh, trong ánh mắt lấp lánh nước như muốn trào ra ngoài.

-- Khiếp quá đi, ngài không cần giả trang như thế đâu, đây là cuộc sống cơ duyên của ngài, tôi chỉ có nhiệm vụ giải thích cùng quản lý Ma Thiên Giới thôi, việc khác thì ngoài phận sự của tôi rồi.

-- Được được rồi không cần nói nữa, để thiếu gia ta lấy thân ra thử xem.

Nghe khí linh nói vậy thì Thiên Minh uể oải bước đến gần cánh cổng, định lấy máu mở ra nó thì một cảm giác nguy hiểm vô cùng ập tới, khiến giác quan của một Long tộc trong người cậu phải phản ứng một cách vô thức tránh đi.

Ầm.

Một thứ to lớn đụng vào cánh cổng, đó là một con mãng xà, một cái đầu tam giác, đôi mắt đỏ ngầu, một nhúng lông trên đỉnh đầu, một thân hình to lớn được bao bọc bởi vảy giác màu xích hồng, hiện ra trước mắt Thiên Minh là con Xích Mao Yêu Mãng, một loại yêu thú ngũ giai, nhưng hiện tài con yêu thú Xích Mao Yêu Mãng này chỉ mới đạt được tam giai tiền kì yêu thú.

Dùng một đôi mắt đỏ ngầu nhìn đến Thiên Minh, Xích Mao Yêu Mãng há ra miệng máu mà táp đến cậu.

Vận long lực vào hai chân, long bộ được sử dụng, Thiên Minh liền thoát khỏi đòn tấn công của yêu mãng, cậu lấy đà mà lui thật xa về một hướng sau đó nhìn lại yêu mãng kia lên tiếng.

-- Đại xà ca ca, tiểu đệ lở dại mà đến đây mong đại xà ca ca lượng tình mà tha thứ.

Nói rồi Thiên Minh liền xoay người mà chạy đi, nói sao thì nói chứ hiện tại cậu không có khả năng chiến đấu với yêu thú tam giai, chứ chưa nói đến cái con yêu mãng to đùng ở phía sau.

Vận toàn bộ long lực vào hai chân, Thiên Minh chạy như chưa bao giờ được chạy, nhưng không may cho một thanh niên là con đường cậu chạy lại là ngỏ cụt.

Cậu bước vào một không gian thạch thất khá lớn nhưng không có đường ra.

-- Ơ, ông trời không có mắt mà, sao lại là đượng cụt thế này, chắc chắn là thằng tác ăn bánh không trả tiền nên mới ảnh hưởng tới vận số của mình rồi.

( hắc xì, thằng nào nói xấu bố mày thế)

Không lâu sau thì Xích Mao Yêu Mãng đi đến, đôi mắt đỏ ngầu của nó vẫn chăm chú vào người Thiên Minh, như nhìn một món ăn tươi ngon trong đôi mắt ấy có một tia linh trí hiện qua như đang khinh miệt Thiên Minh, ánh mắt ấy cứ như đang nói, " Đúng là một tên ngốc, bao nhiêu đường không chạy lại chạy vào đây".

Hiện tại hệ thần kinh trung ương của Thiên Minh đang vận động cực lực để tìm cách chạy ra khỏi nơi đây, vô số phương án được cậu đề ra nhưng không có cái nào khả thi ngoài việc đánh một trận với yêu thú trước mắt.

Đúng vào lúc này thì yêu mãng cũng đánh đến, tốc độ của nó vô cùng nhanh, nháy mắt đã ở trước mặt Thiên Minh mà há ra miệng máu cắn đến, Thiên Minh chỉ biết lợi dụng địa hình cùng tốc độ của bản thân, vận dụng long bộ đến tận cùng để né tránh.

Nhưng khi cậu vừa né đi miệng của yêu mãng thì liền bị chiếc đuôi của nó từ sau công kích đến đánh bay cậu vào vách tường, lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể của Thiên Minh đều bị xáo trộn lên, một tia huyết tinh chảy ra từ khóe miệng cậu, long lực cùng bản nguyên chi khí bên trong thể nội nhanh chóng chữa trị vết thương.

Thấy Thiên Minh bị đuôi của bản thân đánh bay thì yêu mãng liền xoay người định tặng thêm cho Thiên Minh một đoàn chí mạng, nhưng lần này thì nó đã sai, nó chính thức chọc ra một ma đầu.

Khi Thiên Minh bị đánh bay thì bên trong linh hồn của cậu có một cổ ngạo khí bị thức tỉnh, cổ ngạo khí này nhanh chóng ảnh hưởng đến suy nghĩ của Thiên Minh lúc này, đấy là ngạo khí từ chủ nhân cũ của cổ thân thể này, ngạo khí của một thiên tài.

Thiên Minh đứng dậy sau khi bị chiếc đuôi của yêu mãng đánh trúng, lâu máu trên môi, cậu nở một nụ cười tà dị, đôi mắt sắc bén giống với lúc cậu thức tỉnh Lạc Long Chiến Kỹ, lúc này mới chính là một cuộc chiến thật sự.

Long khí cùng Bản Nguyên chi khí được Thiên Minh vận chuyển khắp toàn thân, vết thương trên người được chữa trị toàn bộ, nhìn lấy yêu mãng đang đánh đến thân ảnh Thiên Minh chuyển động, xuất hiền liền là đỉnh đầu của yêu mãng, lúc này đại não cùng tinh thần của Thiên Minh bị ngạo khí kia ảnh hưởng mà trở nên thông suốt, từng phương án để chiến đấu với yêu mãng hiện ra.

Lạc Long Chiến Kỹ- Lạc Long quyền

Ầm.

Yêu mãng bị một quyền này của Thiên Minh đánh nằm xuống đất, nhưng nó lại sử dụng chiếc đuôi nhưng một cái roi da mà đánh đến người Thiên Minh phía trên đầu nó.

-- Tao không ngu mà ăn lại lần hai đâu.

Lạc Long cước.

Đá ra một cước về phía chiếc đuôi, lợi dụng phản chấn khi va chạm mà cậu nhảy người đi nơi khác.

-- Để ta cho người biết, sức mạnh thật sự của ta.

Nói rồi Thiên Minh liền tiến đến trước cái đầu to lớn của cự mãng mà đánh ra một quyền, đầu giao long hình thành trên nắm đấm của cậu.

Yêu mãng không dễ dàng để cho Thiên Minh đánh đến, nó linh hoạt mà di chuyển thân thể, quất chiếc đuôi về hướng Thiên Minh đánh đến để cảng lại công kích.

Ầm.

Lại một vụ va chạm mới, Thiên Minh bị đánh bay về sau, không biết là vô ý hay hữu ý mà nơi Thiên Minh bị đánh đến lại là động khẩu đi ra không gian thạch động.

-- Tạm biệt.

Xoay người Thiên Minh liền chạy đi trước mắt con yêu mãng.

Yêu mãng vô cung tức giận khi tên nhân loại lại đang nhởn nhơ trước mắt nó, đáng nhẻ ra nó phải là người dễ dàng đánh chết tên nhân loại dám xăm phạm địa bàn của nó, nhưng hiện tại tên kia lại lợi dụng nó để trốn đi.

Thiên Minh cũng không mấy tốt hơn tí nào, lúc này nhờ vào cổ ngạo khí kia mà Thiên Minh đã nghiêp túc chiến đấu, nhưng tu vi của cậu vẫn còn đó, cậu cùng lắm liều mạng thì có thể đánh với yêu mãng một trận nhưng nói đến giết nó thì không thể.

Lợi dụng phản chấn từ cuộc va chạm giữa cậu cùng với yêu mãng , Thiên Minh liền tiến đến động khẩu rời khỏi nơi đây mà chạy về một hướng khác.

Vừa chạy trong đầu cậu vừa cấp tốc suy nghĩ tìm đường để sang bằng tu vi giữa cậu cùng yêu mãng.

Đang tìm cách thì cậu liền nhìn thấy một đoạn cấm pháp liều mạng bên trong Ma U Quyết.

Phệ Thiên Chiến Kinh- Thiên Địa Gia Thân, lấy thiên địa nguyên khí quanh thân là năng lượng, lấy thân thể làm vật chứa hấp thụ năng lượng để chiến đấu, càng chiến càng hăng, đánh đến khi thiên địa nguyên khí quanh người cạn kiệt hoặc bản thân chịu không nỗi mà chết đi, thời gian di trì là mười phút.

-- Cái này có mạo hiểm quá không.

Lúc này yêu mãng phía sau vận yêu lực trong người phun ra một lưởi phong nhận về phía Thiên Minh.

Phong nhận liền xược qua người cậu chém đến một vách đá trước mặt khiến nó bị chém ra hiện một vết cắt sắc ngọt bên trên.

-- Đậu xanh, liều mạng, đường nào rồi cũng đi chầu ông bà thì ngại gì trước khi chết nó ra sao, Lao Ma tôi xin lỗi nhưng tôi không thể giúp ông được rồi.

Nhìn về hướng cự mãng đánh đến Thiên Minh liền hét lớn.

-- Tổ cha con tiểu xà nhà mày, bố mày liều cái mạng cùi luôn, cùng lắm mày chôn chung với tao.

Phệ Thiên Chiến Kinh - Thiên Địa Gia Thân.

Còn tiếp.

Cảm Ơn Đã Ủng Hộ.

I LOVE YOU 😘😘😘😘😘😘