Quay lại với cái đùi của con hung thú xấu số lúc trước, lúc này nó đã trở thành một món ăn thơm phức trên chiếc giá đỡ tự chế của Thiên Minh.
Đang định thưởng thức món ăn thì cậu lại nghe có tiếng hung thú gào thét ở đâu đó gần nơi cậu đang đứng, như một bản năng nào đó từ huyết mạch của cậu lại có cảm giác được triệu hồi, liền đặc cái đùi hung thú vào bên trong Ma Thiên Giới, Thiên Minh liền chạy đến hướng kia.
Càng đi đến gần thì huyết mạch bên trong cơ thể cậu càng thêm sôi trào, phải biết rằng bên trong cơ thể cậu là huyết mạch của Tiên Long, vậy mà phía trước lại có thứ khiến một trong hai hoặc thậm chí là cả hai xao động thì liền biết nó khủng khiếp thế nào.
Không lâu sau cậu liền đứng trên một cành cây mà nhìn đến một hang động phía trước, thứ triệu hoán cậu đến đây đang ở bên trong hang động kia, nhưng lúc này phía trước hang động lại có một nhóm người đang đứng đấy.
Bốn nam hai nữ, hai người trung niên cùng bốn thiếu niên, từ khí thế mà họ phát ra thì hai trung niên một người là đấu sư tam phẩm, một đấu sư nhị phẩm, còn hai nam tử trẻ tuổi còn lại một người Đấu sĩ lục phẩm một ngũ phẩm, hai thiếu nữ còn lại thì cùng giai là đấu sĩ ngũ phẩm.
Đội hình thế này chắc hẳn là thiếu gia hay tiểu thư của gia tộc nào đó ra ngoài lịch lãm. Cả sáu người đang đứng trước hang động có ý định đi vào, nhưng lúc này từ bên trong hang động một con hung thú bước ra, thân hình nhìn giống với một con cự hổ, răng nanh sắc nhọn đang há miệng gầm gừ về phía họ.
-- Chỉ là một con nhị giai sơ kì hung thú cứ để ta xử lý.
Lên tiếng là vị trung niên nhân đấu sư nhị phẩm. Thông thường thì yêu thú hay hung thú nhị giai cũng tương đương với đấu sư cảnh, cùng với đó thì hung thú hay yêu thú cùng cấp mạnh hơn nhân loại cùng cấp, như trung niên nhân kia lại mạnh dạn khiêu chiến hung thú nhị giai trước mặt như vậy, thì một là chiến lực cực mạnh hai là có thứ gì đó ủy vào.
Rút ra thanh kiếm trong tay, trung niên nhân liền vận đấu khí truyền vào nó, tiến thẳng đến trước người con hung thú. Một kiếm bổ ra mang theo tiếng xé gió mà đánh về đỉnh đầu của hung thú cự hổ.
Liệt Diễm Trảm.
Hung thú cự hổ không ăn chay mà đứng yên cho tên nhân loại trước mặt đánh đến, nó đưa cao cự trảo mà cảng lại một kiếm kia, tiếng kim thiết vang lên , móng vuốt của cự hổ cùng lưỡi kiếm của trung niên va chạm với nhau, khiến cho tên trung niên bay ngược ra sau, thuận đà mà hung thú cự hổ đuổi theo, há ra miệng máu mà cắn đến hắn ta.
Đang lui về sau , trung niên kia thấy cự hổ cắn đến thì vận đấu khí vào cánh tay, lộn một vòng trên không trung sau đó đâm thẳng mũi kiếm đến miệng của cự hổ.
Tiếng kim loại xuyên qua gia thịt, cự hổ chạy ngang qua người trung niên nhân sau đó liền ngả xuống mà tiệt khí bỏ mình, thanh trường kiếm đâm xuyên từ cổ họng qua đến đỉnh đầu.
Rút ra trường kiếm từ thi thể của cự hổ, trung niên nhân múa một đường kiếm hoa trên không trung cho vết máu bám trên lưỡi kiếm bay đi, sau đó đưa kiếm lại vào vỏ, nhìn một cái liền biết thánh kiếm kia là một kiện lính khí sắc bén.
-- Tiếp tục lên đường thôi, chúng ta nên xem xét bên trong hang động kia có gì.
Lên tiếng là trung niên nhân đấu sư tam phẩm, sau đó liền tiến vào bên trong hang động, cùng với đó là nhóm người theo sau.
-- Giới linh, người có biết tiếng gầm thét lúc nãy là gì không?
Sau khi nhóm người kia bước vào hang động, thì Thiên Minh đang đứng trên cành cây liền dùng ý niệm câu thông với khí linh Ma Thiên Giới để hỏi về tiếng gầm thét gọi cậu đến đây.
-- Hiện tại không biết, nhưng theo ta suy đoán thì chắc hẳn bên trong hang động kia có vật liên quan đến ngài.
-- Hỏi người cũng như không, ai chả biết bên trong đó có đồ kêu gọi ta.
-- Vậy ngài cứ vào mà tìm hiểu ta không quản.
-- Ấy, ấy...
Thế là khí linh Ma Thiên Giới cắt đứt liên lạc mà để lại Thiên Minh một mình.
Không biết làm gì hơn, Thiên Minh muốn tiến vào trong hang động để tìm hiểu xem có thứ gì đang kêu gọi cậu, nhưng cậu lại có cảm giác nguy hiểm khiến cậu bâng khuâng, đấy là cảm giác nguy hiểm từ huyết mạch Long tộc, hay nói đúng hơn cảm giác của động vật với nguy hiểm sắp xảy ra.
Đắng đo một lúc thì Thiên Minh nghĩ ra một ý, đó là cậu sẽ tăng tu vi lên đến đấu sư cảnh, sau lại bước vào trong. Không phải nổ chứ nếu hiện tại Thiên Minh tậm trung hấp thụ Bản Nguyên chi khí thì chưa tới ba ngày cậu liền có thể bước vào đấu sư cảnh, với khả năng ăn trộm bản nguyên chi khí của Ma U Quyết cùng với năng lượng dư thừa từ Cửu Chuyển Lạc Long Đan thì cậu dư sức làm điều đó.
Suy nghĩ xong thì cậu liền lấy cái đùi hung thú ra để nạp đầy năng lượng cho bản thân.
Hai ngày sau, đối đầu với Thiên Minh lúc này là một con hung thú giống gấu, Thiên Minh cùng con đại hùng kia đang đối đầu với nhau để tranh giành một gốc linh dược nhất phẩm.
Cả hai đang đề phòng lẫn nhau, trật chờ sơ hở của đối phương mà lao vào chiến đấu, đúng vào lúc này một con tiểu bạch miêu đi ngang qua, ngậm lấy linh thảo chuồn mất, trước sự ngỡ ngàng của Thiên Minh cùng hung thú đại hùng.
Ầm.
Một quyền của Thiên Minh liền đánh bay hung thú đại hùng ra xa khiến nó phải trật vật mà bỏ chạy, còn cậu thì nhanh chóng đuổi theo tiểu bạch miêu đang trộm lấy linh thảo kia.
Vài giờ trước Thiên Minh đang săn giết hung thú nhất phẩm, để hấp thụ bản nguyên chi khí thì thấy một con đại hùng đang canh chừng một cọng linh dược . Ý định ăn trộm nỗi lên, cậu đang định đến cướp cọng linh dược thì phát hiện nó chưa thành thục nên một màng người và gấu giằng co diễn ra, nhưng bọ ngựa bắt ve chim sẽ phía sau, không ngờ con tiểu bạch miêu lại làm chim sẽ mà hất tay trên của cậu, trộm đi linh dược.
Thấy công lao chờ đợi của bản thân bị cướp mất, Thiên Minh nộ hỏa dân cao liền đánh bay đại hùng đi, đại hùng chỉ mới là hung thú nhất giai trung kì thì làm sao có thể chống lại một quyền từ một tên đấu sĩ bát phẩm như Thiên Minh được chứ, sau hai ngày tu luyện Ma U Quyết cùng với săn diết hung thú thì tu vi của Thiên Minh đã tăng lên như ngồi tên lữa từ nhất phẩm đến bát phẩm.
Vận nguyên khí vào chân tốc độ của Thiên Minh nhanh chóng đuổi kiệp tiểu bạch miêu, cả hai kẻ đuổi người chạy không ai nhường ai cho đến khi tiểu bạch miêu ngừng lại trước một sơn động.
-- Hư, tiểu miêu nhà người chịu dừng lại rồi sao, dám lấy trộm đồ của ta, người hết muốn sống rồi!
Thiên Minh ngừng lại bên cạnh tiểu miêu mà lên tiếng, phía trước cậu không phải là hung thú mà là một con nhất giai yêu thú. (Yêu thú chủ yếu phát triển về mặt linh hồn chúng có trí tuệ không khác gì so với nhân loại ở thế giới này, còn hung thú thì chủ yếu phát triển về nhục thân nên trí tuệ của bọn chúng sẽ thấp hơn) . Tuy phía trước mặt Thiên Minh là một nhất giai yêu thú nhưng nó đã có thể hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, khi nghe thấy Thiên minh nói thế thì trên gương mặt của tiểu miêu hiện ra biểu cảm khinh miệt.
Cũng cùng lúc ấy từ bên trong sơn động lại có một tiến mèo kêu, từ bên trong một con đại miêu bước ra, thân hình của nó chỉ nhỏ hơn hổ bình thường một vòng nhưng khí tức trên người thì khác xa, một con nhị giai trung kì yêu thú hiện ra trước mắt Thiên Minh.
-- Ơ, đậu xanh rau muốn, bị con tiểu miêu này lừa rồi, người chơi thế này thì ai chơi lại.
Nói rồi Thiên Minh cũng tiến vào trạng thái đề phòng con đại miêu yêu thú trước mặt, hiện tại cậu chỉ mới đấu sĩ bát phẩm, nếu gặp nhị giai sơ kì còn đánh được chứ nhị giai trung kì thì đành bó tay chấm cơm, Thiên Minh nhanh chóng suy nghĩ tìm các chuồn lẹ, nhưng đời không như mơ mà cho cậu tìm cách chạy đi, con yêu thú đại miêu vừa mới hiện thân đã nhào về phía cậu đưa ra cự trảo vồ tới.
Trong giây phút bất ngờ Thiên Minh chỉ đành vận nguyên khí vào cánh tay mà cản lại cự trảo của cự miêu. Cả hai qua chạm lẫn nhau, Thiên Minh bị đánh bay ra phía sau, lục phủ ngũ tạng chấn động muốn hộc máu. Không để Thiên Minh lấy được một hơi thở dốc mà cự miêu liền đánh đến, lúc này trên móng vuốt của cự miêu hiện ra từng tia yêu khí, nếu nhận một đòn này thì Thiên Minh liền có thể trọng thương liệt giường vài tháng, nếu không nhờ Long Thể thì chỉ với một đòn lúc nãy cùng đủ cho cậu ăn không tiêu rồi chứ không phải là vài ngụm máu đâu.
Lúc này như có bản năng nào đó được kích phát mà đôi mắt của Thiên Minh trở nên trong sáng cùng pha một tí sắc bén, nguyên khí trong cơ thể cậu bắt đầu di chuyển một cách có quy luật.
Lạc Long chiến kỹ - Lạc Long quyền.
Từ cánh tay của Thiên Minh nguyên khí bao phủ thành một đầu giao long đánh đến móng vuốt của cự miêu.
Ầm.
Một đầu giao long đánh đến, làm gãy mất bàn chân trước của cự miêu, sau đó lại xông thẳng đến đầu của nó, khiến cự miêu lộn vài vòng trên không trung cho đến khi tiếp đất.
Lúc này Thiên Minh trở lại bình thường, trong đầu cậu hiện ra một đoạn chiến kỹ cổ xưa.
Lạc Long Chiến kỹ, một trong những chiến kỹ được truyền thừa từ Lạc Long Tiên Thể, trong khoảng khắc nguy hiểm thể chất của cậu đã tự động thức tĩnh chiến kỹ giúp cậu chống lại nguy hiểm.
Sau khi lấy lại ý thức từ việc thức tỉnh chiến kỹ thì cậu nhìn đến hướng của cự miêu cùng tiểu bạch miêu gần đó, trên cánh tay cậu tụ lại bản nguyên chi khí định kết thúc trận chiến giữa cậu cùng cự miêu, nhưng vào lúc này tiểu bạch miêu lại đứng trước cự miêu lên tiếng, đôi mắt của nó có chút ngấn lệ, đặt cây linh dược xuống trước người kêu meo meo như ra hiệu cho Thiên Minh.
-- Linh dược này ta không lấy nữa, ta trả lại cho ngươi, tha cho ta cùng cự miêu đi.
Nhìn vào đôi mắt kia Thiên Minh cũng có chút ngủi lòng, nhưng cậu lại lên tiếng.
-- Muốn ta tha mạng thì không dễ như vậy đâu, nói gì thì tên cự miêu này cũng có ý muốn giết ta, người nghĩ chỉ một cây linh dược có thể đổi lại mạng của nó sao.
-- Meo meo meo.
Hiểu được tình hình bản thân cùng cự miêu nên tiểu bạch miêu ra hiệu cho Thiên Minh chờ nó, sau đó quay đầu trao đổi với cự miêu phía sau, cả hai trao đổi trong chóc lát thì tiểu bạch miêu chạy thẳng vào hang động phía sau để lại Thiên Minh cùng cự miêu ở bên ngoài.
Không lâu sau tiểu bạch miêu liền chạy ra ngoài trên miệng nó có ngậm một hạt châu màu xanh, tiến đến trước mặt Thiên Minh đặt nó xuống chung với cọng linh dược lúc nãy.
-- Thứ này là cái gì, người muốn dùng nó để đổi lại mạng cho cự miêu cùng người sao.
-- Meo meo meo.
Được ta xem xem, nói rồi Thiên Minh cầm lấy viên ngọc màu xanh kia lên xem xét, cùng với đó cậu cùng câu thông với khí linh Ma Thiên Giới.
-- Khí linh người biết cái này là gì không.
-- Biết, nó là Yêu Linh Châu, một yêu thú cấp cao sau khi độ kiếp thăng thiên không thành công thì sẽ bị thiên lôi đánh nát thân thể cùng linh hồn, xui xẻo thì tan vào thiên địa chờ ngày linh hồn quy vị mà hồi sinh, còn may mắn hơn tí thì toàn bộ linh hồn cùng tu vi sẽ được kết tinh lại thành một viên Yêu Linh Châu, chờ ngày hấp thụ đủ năng lượng mà trở lại làm yêu. Nhưng trong quá trình tập hợp năng lượng này thì Yêu Linh Châu như một trận pháp hấp thụ nguyên khí thiên địa nên có vài người lợi dụng nó để tu luyện.
-- Vậy vật này cũng là chí bảo rồi.
-- Nói thì cũng đúng nhưng phải xem ý thức của yêu thú bên trong Yêu Linh Châu sẽ tỉnh dậy khi nào nếu không có ngày người sẽ biến thành túi da cho nó đoạt xác
-- Nguy hiểm thế, người có cách nào tiêu diệt luôn ý thức bên trong mà vẫn dữ lại công dụng hấp thu của nó không.
Thiên Minh sau khi nghe khí linh nói về công dụng cùng nguy hiểm bên trong Yêu Linh Châu thì có chút bất ngờ cùng lo lắng nên hỏi lại.
-- Có, chỉ cần bỏ nó vào Ma Thiên Giới thì tôi có thể mài mòn ý chí kia, mất tầm vài ngày.
-- Được, người làm đi.
Nói rồi Thiên Minh liền đưa Yêu Linh Châu vào Ma Thiên Giới. Nhìn về hướng của tiểu bạch miêu cùng cự miêu mà lên tiếng.
-- Được rồi lần này xem nhưng hai ngươi may mắn, lần sau gặp lại thì không tốt lắm đâu.
Tuy thấy cuộc trò chuyện của cậu cùng khí linh Ma Thiên Giới hơi lâu nhưng thật ra nó chỉ diển ra trong chớp mắt, đối với tiêu bạch miêu thì cậu vừa nhận được Yêu Linh Châu liền chất nhận tha cho bọn chúng.
-- Meo meo meo.
Tiểu miêu hiểu ý mà gật cái đầu nhỏ của nó như nói" ta đã hiểu'. Sau đó dìu cự miêu vào hang động, thấy như vậy thì Thiên Minh liền phất tay một tia nguyên khí từ tay cậu bắn thẳng đến cự miêu, đó là một tia nguyên khí hệ quang giúp chữa trị vết thướng cho cự miêu. Nhưng tiểu miêu lại đề phòng, quay người định cản lại đoàn sáng kia, nhưng đoàn sáng lại xược qua người nó mà bay thẳng đến cự miêu.
Đoàn sáng bay vào người cự miêu liền khiến cho vết thương trên người nó nhanh chống bình phục, còn tiểu bạch miêu thì vẫn còn nhe nanh muốn tấn công Thiên Minh .
-- Nhìn lại đi rồi muốn làm gì ta thì làm, tạm biệt.
Nói rồi Thiên Minh xoay người bước đi để lại một bóng lưng cho tiểu miêu.
Còn tiếp.
Hết một ngày đó, lười viết lắm, nhưng cảm ơn bạn đã đọc đến đây, có người đọc là có động lực để viết rồi, cầu có người đọc chương sau.
I LOVE YOU 😘😘😘😘