Tiếp đó U Nhi lại lấy ra một cái lọ khác, bên trong lại chứa một loại dung dịch màu xanh lá, từ bên trong lại có một cổ sinh mệnh lực mạnh mẽ phát tán ra bên ngoài, cho toàn bộ chất lỏng kia vào bên trong hồ nước, tiếp đó U Nhi nhìn đến chiếc kén đang bao bọc Bạch Chu.
-- Còn chưa chịu phá nát cái đám tạp chất đó mà ra ngoài sao?
Vừa mới nói xong thì từ chiếc kén kia có từng vết nứt hiện ra, tiếp đó chúng lan ra khắp nơi bên trên chiếc kén kia, đến khi chúng gần như là bao bọc toàn bộ chiếc kén thì nó cũng vỡ ra, hiện ra bên trong là thân thể trắng ngần của Bạch Chu, nhưng bên trên đó vẫn có những đường nứt nẻ cùng một ít huyết dịch của nàng hiện ra, hai mắt Bạch Chu lúc này nhắm nghiền.
Thiên Minh luôn chăm chú vào Bạch Chu, nhìn thấy một màng này thì cũng không biết thế nào, nhưng theo tinh thần lực của cậu điều tra thì thân thể của Bạch Chu vẫn ổn, không có gì nguy hiểm, nhưng quan tâm quá tất loạn, Thiên Minh lúc này cứ như đang trên trảo dầu mà lo lắng cho Bạch Chu, chỉ sợ nữ nhân của hắn có chuyện.
U Nhi bên cạnh nhìn thấy như thế thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
-- Tên chủ nhân không nên thân chỉ biết lo cho gái là giỏi.
Sau khi lớp kén tạp chất bên ngoài thân thể của Bạch Chu vỡ ra thì U Nhi cũng điều khiển lấy cơ thể của nàng di chuyển xuống bên dưới hồ nước, thân thể Bạch Chu dần chìm sâu xuống bên dưới chạm đến đáy hồ, cho đến khi toàn bộ thân thể đã ở bên trong đáy hồ thì U Nhi mới thở ra một hơi, phủi phủi hai bàn tay nhỏ lại với nhau , sau đó tiến đến bên cạnh Thiên Minh.
-- Xong rồi, chờ cô nàng này hấp thụ toàn bộ huyết dịch bên trong hồ nữa là được.
Thiên Minh dùng tinh thần lực quan sát lấy đáy hồ thì liền nhận ra những vết nứt trên thân thể Bạch Chu lúc này như những cái hố đen mà hấp thụ huyết dịch bên trong hồ.
Thở ra một hơi xem như yên tâm, Thiên Minh nhìn đến U Nhi, dùng một giọng nói vô cùng nghiêm túc mà lên tiếng.
-- Giải thích mọi chuyện cho ta biết đi.
Thanh âm trầm thấp, gương mặt không một cảm xúc cùng với đó là đôi mắt của cậu như muốn giết người mà nhìn đến U Nhi, điều này làm cho cô nàng bé nhỏ có một tia rung sợ phát ra.
Lấy lại bình tỉnh, U Nhi cũng không vui cươi mà nghiêm túc lại.
-- Chỉ là U Nhi muốn tặng một món quà bất ngờ cho Bạch Chu tỷ tỷ thôi, lúc đầu chỉ là muốn tăng lên một ít tu vi nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố nên đành phải chơi lớn một trận . Phải trước dự kiến mà đúc lại thân thể cho nàng ấy luôn.
-- Người biết chuyện này nguy hiểm chứ.
Thiên Minh không mấy quan tâm cho lắm, trong đầu cậu lúc này chỉ là hình ảnh Bạch Chu kêu la rên rỉ vì đau đớn. Phất tay không muốn nói chuyện với U Nhi nữa, Thiên Minh mặc lên y phục bước ra khổi Ma Thiên Giới, bằng vào tinh thần lực của cậu thì có thể nhận ra Bạch Chu đã qua nguy hiểm, giờ chỉ chờ cho nàng ấy hấp thu hết huyết dịch trong hồ thì có thể tăng tiến một khoảng lớn, cậu không trách gì U Nhi, chỉ là cậu hơi bất ngờ và xót thương cho nữ nhân của mình nên không kiềm được cảm xúc thôi.
Bước ra khỏi Ma Thiên Giới, dì dạo trên phố, Thiên Minh cần một không gian yên tĩnh để trầm lắng lại cảm xúc của mình.
Đi trong vô định trên đường, trong đầu Thiên Minh lúc này đang vô cùng rối loạn, cậu không hề trách gì U Nhi, cậu chỉ cảm thấy bản thân quá bị động khi nhìn thấy Bạch chu chịu đau đớn.
Đi không lâu thì Thiên Minh đến một con hẻm nhỏ, nơi đây trông có vẻ trống vắng ngoại trừ có một số người đang đi lại thì chỉ còn lại một lão nhân ăn mày ngồi bên vệ đường.
Lấy trong túi ra vài đồng kim tệ Thiên Minh bỏ nó vào bên trong chiếc bát mẻ của lão ăn mày.
-- Đa tạ.
Nhìn thấy có người cho tiền thì lão ăn mày kia liền ngước lên mà đa tạ.
-- Không có gì, nhiêu đó kim tệ chắc đủ cho ông ăn được vài ngày rồi. Nhưng lão nhân ngài không có con cháu hay sao lại phải ăn sinh thế này.
-- haha, lão phu chỉ là một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, không nhà không cửa thì lấy đâu ra con cháu cơ chứ, chỉ đành nhờ vào lòng thương hại của mọi người mà sống qua ngày thôi.
Nghe thấy Thiên Minh hỏi thăm thì lão ăn mày chỉ cười lên mà trả lời cậu.
-- Vậy sao.
-- Nhìn cậu có vẻ đang có khuất mắt trong lòng sao, nếu không chê thì có thể nói chuyện với lão nhân ta một chút, dù sao thì ta cũng sống hơn nữa đời người, không chừng lại có thể giải đáp thứ gì đó cho thiếu niên như cậu thì sao, nếu không được thì cũng xem như nói ra cho nhẹ lòng hơn.
Nhìn thấy gương mặt như đưa đám của Thiên Minh, lão ăn mày lên tiếng hỏi thăm.
--Chuyện này sao.
Thiên Minh nghe thế thì cũng cảm thấy có lý, nhưng cậu có chút phân vân. Đưa ánh mắt nhìn đến lão ăn mày thì cậu nhìn thấy trong đôi mắt có chút đục của lão nhân kia là sự thăm thúy từng trải của một đời người nên cũng ngồi xuống bên cạnh ông ấy mà lên tiếng.
-- Chuyện là ta cảm thấy mình rất vô dụng khi nhìn thấy nữ nhân của ta chịu đau đớn khi nâng cao tu vi bản thân. Ta chỉ muốn người chịu những thứ kia là ta chứ không phải là nàng, mặc dù ta biết việc đó là tốt cho nàng ấy nhưng...
-- Nhi nữ tư tình sao? Đúng là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân mà, ta không biết vị cô nương kia thế nào nhưng chắc hẳn rất hạnh phúc khi có một người yêu cô ấy giống cậu. Nhưng thiếu niên này, tu luyện là quá trình nghịch lại thiên địa mà đi, đau đớn là việc không tránh khỏi, nếu không chịu được nó thì chỉ là hòn đá dưới chân kẻ khác mà thôi, mặc cho việc cậu yêu thương cô gái ấy như thế nào thì cũng có một ngày nàng ấy phải tự thân chiến đấu với thiên địa, cậu không bảo vệ cô ấy được cả đời đâu. Ngọc không mài thì bất thành khí, người không chịu đau khổ thì sẽ không thành công. Ta khuyên thiếu niên nhà cậu hãy nghĩ thoáng một tí đi. Yêu thương không phải là bảo hộ tuyệt đối như thế, dù cậu có thông thiên tuyệt địa đến đâu thì cô gái ấy cũng cần có không gian phát triển của riêng mình, thứ cậu cần làm chỉ là bảo hộ cô gái ấy vượt qua nó thôi, chỉ cần quan sát không cho tính mạng cô ấy tổn thương là được, còn lại thì phải do nàng ấy tự bước đi.
Lão ăn mày dùng kinh nghiệm của bản thân mà nói với Thiên Minh.
Thiên Minh sau khi nghe xong thì cũng suy tư, cảm nhận từng lời của lão ăn mày nói ra, bên trong người cậu như có thứ gì đó vỡ tan, khuất mắt trong lòng cũng được giải trừ, vì kiếp trước không có được tình cảm của gia đình cùng người thân mà cậu đã đặt tình cảm lên quá cao, nhưng không biết chân chính ý nghĩa của yêu thương nên mới có việc cậu u phiền lúc này.
Cười lên một cái Thiên Minh liền chất tay mà đa tạ lấy lão ăn mày.
-- Đa tạ lão nhân gia ngài thông não giúp tiểu tử ta, không có gì hơn, không bằng ta cùng lão nhân gia ngài đi ăn tí gì đó đi, ta mời ngài một buổi no nê.
-- haha, không có gì, không có gì, nhưng cậu đã mời thì ta xin nhận, đói mấy ngày nay rồi ta không khách sáo đâu.
-- Không sao, ta có tiền
Hahaha..
Cả hai cùng cười lên vui vẻ, nếu để ý thì thiên địa nguyên khí xung quanh thân thể Thiên Minh đang được cậu hấp thụ một cách nhanh chóng, tu vi Đấu Sư cảnh bát phẩm đang có chút rục rịch muốn tăng lên Đấu Sư cảnh cữu phẩm, nhưng Thiên Minh không hề nhận ra.
Dìu lão ăn mày đứng dậy, Thiên Minh cùng lão liền tiến đến một tữu quán gần đó.
Bước vào bên trong tữu quán Thiên Minh kêu ra vô số món ăn bày đầy trên bàn, vô số là món ăn đắt tiền. Nhưng cả hai người Thiên Minh cùng lão ăn mày không hề nè hà mà nhanh chóng ăn uống, chén sạnh những món ăn trên bàn.
Không lâu sau thì cả hai đã ăn no nê, cả hai cái bụng của hai người cứ như một quả bóng căn tròn.
-- Lão nhân gia, ta nghĩ lại rồi, ông không phải là một tên ăn mày đơn giản, không có tên ăn mày nào mà có thể ăn nhiều thịt hung thú nhất giai như ông mà không bị bội thực cả.
-- Thiếu niên cậu nghĩ xấu cho lão phu rồi, ta chỉ là mấy ngày không ăn nên mới ăn nhiều thế thôi.
Lão ăn mày nghe thế liền lên tiếng giải thích, nhưng trên mặt thì vô cùng là gian manh.
-- Ông nghĩ ta tin sao, không giải thích như thế được, không có tí logic nào.
Thiên Minh như một tiểu hài tử mà tỏ vẻ không tin, trên môi lại tỏ ý cười.
Cả hai đều biết chỉ là không nói ra thôi, trên thế giới này có một thứ gọi là hữu duyên, hai người không quen biết như lại có thể chỉ cần một lần gặp mặt thì có thể xem nhau như trí cốt, có thể tinh tưởng lẫn nhau, và Thiên Minh cùng lão ăn mày là như thế, Thiên Minh nói thế cũng chỉ là nói cho vui thôi chứ không có ý hỏi rỏ thân phận của lão ăn mày. Lão ăn mày cũng biết điều đó nên chỉ cười trừ.
-- Thôi thì không nói đến chuyện này, lần sau nếu hữu duyên gặp lại lão ăn mày nhà ngài thì ngài phải nói cho ta biết thân phận thật của ngài đó.
Nói rồi Thiên Minh tính tiền sau đó bước đi ra ngoài, còn lão ăn mày thì đang cầm một cây tăm mà xỉa răng, ánh mắt nhìn theo hướng bóng lưngThiên Minh.
--Một thiếu niên thú vị, kẻ tu đạo đều chặt thân tình mà tu đại đạo, tên này lại vì thân tình mà nhọc lòng lo lắng.
Nói rồi thân hình của lão ăn mày cũng biến mất chỉ để lại một chiếc bàn với những chiếc đĩa sạch như mới rữa bên trên.
Rời khỏi tữu quán Thiên Minh vẫn tiếp tục đi dạo trên đường, khác với lúc trước tâm trạng lúc này của cậu đã tốt hơn, nghe thấy những lời của lão ăn mày kia Thiên Minh nhận ra mỗi người đều có con đường riêng của bản thân, dù có yêu thương người ấy đến đâu thì ta cũng phải để họ tự thân vượt qua thử thách, vì những thứ ấy giúp họ tốt hơn. Nếu cứ bảo bọc không cho tiếp xúc với những thử thách kia thì sẽ có một ngày không có sự bao bọc bảo vệ của bạn thì họ cũng không thể tồn tại trong thế giới này nữa.
Một nụ cười mỉm bày tỏ tâm trạng của bản thân, Thiên Minh tiếp tục đi tiếp về phía trước, không lâu sau cậu gặp một nhóm người đang quay quanh thứ gì đó, tò mò nỗi lên Thiên Minh tiến lại gần chen vào bên trong thì thấy trước mắt là hai mẹ con.
Một người phụ nữ với gương mặt lắm bẩn cùng một bộ y phục khá rách rưới có nhiều nơi được vá tạm vào. Bên cạnh còn có một cô bé năm sáu tuổi gì đó đang ôm lấy nữ nhân kia mà khóc.
Đối diện hai người là một tên thiếu niên ăn mặc hoa lệ, nhìn là biết người có tiền, lúc này hắn ta đang nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang ngồi bên dưới kia.
Nếu nhìn kỉ thì có thể nhận ra nữ nhân kia cũng là một người xinh đẹp, chỉ là do trên mặt có nhiều vết bẩn nên khó có thể nhận ra khi chỉ mới nhìn một lần.
Chắc hẳn tên thiếu niên kia để ý đến điểm này mà muốn có ý định xấu với nữ nhân kia.
Thiên Minh vừa mới bước vào nên chưa biết thế nào, liền kéo một người bên cạnh hỏi thăm.
-- Vị huynh đệ này là có chuyện gì xảy ra vậy?
Người bị Thiên Minh kéo đến thì có chút bất ngờ nhưng sau khi nghe xong câu hỏi của Thiên Minh cũng trả lời cậu.
-- Chuyện là hai mẹ con này là từ bên ngoài thành vào, nghe đâu là vì thiên tai gì đó mà trượng phu của nàng ta chết mất, để lại con gái cùng nàng ta lại một mình, bán hết của cải lo hậu sự cho trượng phu thì nàng ta dắt con đến nơi đây, ý định tìm một công việc để nuôi sống cả hai, nhưng tên Tiêu thiếu gia này lại để ý sắc đẹp của nàng ta mà muốn đem về làm nha hoàn, nhưng không muốn mang theo tiểu nhi nữ kia nên cô nàng nhất quyết không theo, sau đó thì như ngươi đang thấy bây giờ đấy.
Nghe xong thì Thiên Minh liền hiểu ra mọi chuyện, đa tạ vị huynh đài ăn dưa kia rồi cậu cũng đứng nhìn xem diễn biến thế nào.
Không lâu sau, từ sau người tên thiếu gia kia lại có một tên gia nhân bước ra, tiến đến bên người nữ nhân kia mà tách hại mẹ con nhà họ ra, bất chấp sự phản kháng của hai người .
Không lâu thì hăn ta cũng đã tách cả hai mẹ con ra, sau đó cường ép mà bắt lấy nữ nhân kia đến bên cạnh tên thiếu gia kia.
-- Thả ta ra, các người là nhưng tên ác ôn, mau thả ta ra, mọi người xin giúp tôi, xin giúp hai mẹ con chúng tôi.
Cô gái kia không biết làm gì khác ngoài việc cầu cứu những người quanh đó nhưng không ai giám cả, bởi hung danh của tên thiếu gia kia quá lớn, bọn họ cũng chỉ là dân chúng bình thường nào dám dây dưa.
Cô bé kia cũng ngồi trên mặt đất mà khóc lớn, chỉ biết trơ mắt mà nhìn mẹ nó bị người khác bắt đi.
Thiên Minh đứng một bên lúc này nhìn thấy cô bé kia thì trong lòng cậu có sự sót xa hiện ra, một cảm giác khó chịu khiến cậu muốn giúp đỡ hai mẹ con này, vén dám người ra hai bên cậu tiến đến bên cạnh cô bé lên tiếng.
-- Tiểu mỹ nhân, có một đồng bạc không, nếu có ta sẽ giúp người cứu đại mỹ nhân kia ra.
Cô bé đang khóc sau khi nghe thấy Thiên Minh hỏi như nắm đươc cộng cỏ cứu mạng mà nhìn đến Thiên Minh.
Trước mắt là một đại ca ca anh tuấn với một nụ cười tươi trên môi khiến cho cô bé cũng quên cả khóc, nhưng rất nhanh cô bé liền lấy một đồng bạc đang đeo trên cổ mà đưa cho Thiên Minh cầu xin cậu cứu lấy mẹ mình.
Nhận lấy đồng bạc trên tay cuả cô bé, Thiên Minh liền nhìn đến hướng tên thiếu gia kia đang đi mà tiến đến.
-- Thành giao.
Giọng nói phát ra, Nghịch Thiên trên tay hóa thành đoãn đao, Long Bộ được thi truyển, không lâu sau thì thân ảnh của cậu đã hiện ra trước người tên thiếu gia kia. Nghịch Thiên thì đang kề lên cổ của hắn ta.
--Ta muốn hỏi một câu, nếu ta cho người đi chầu Diêm Vương ngay bây giờ thì lão ta có nhận người không nhỉ?
Tên kia nhìn thấy lưỡi đao kề lên cổ thì vô cùng sợ hải, tay chân rung rẩy, nếu lúc này hắn ta nhìn sang hai bên thì chắc hẳn càn thêm hoảng sợ, vì hai bên hắn ta lúc này những tên gia nhân của hắn đang nằm la liệt với những vết đao sâu đến thấy xương trên người, đa phần những tên này chỉ có tu vi từ Đấu Sư cảnh tam tứ phẩm trở xuống nên Thiên Minh có thể nhanh chóng hạ bọn chúng.
Lướt nhẹ trên chiếc cổ của tên thiếu gia, lưỡi đao của Nghịch Thiên vô cùng sắc bén mà để lại một đường ngấng đỏ trên đó.
Tên thiếu gia lúc này mới rung giọng lên tiếng.
-- Người biết ta là ai không, ta là con trai của gia chủ Tiêu Gia. Là một trong gia tộc mạnh nhất nơi đây, nếu người giết ta thì sẽ không có đường sống đâu, còn không mau thả ta ra.
Vừa nói hắn ta như có thêm khí lực mà giọng nói trở nên trôi chảy hơn, cơ thể cũng bớt rung rẩy lại, trên mặt cũng hiện ra sự siêu việt.
-- Nói nhiều thì người hiện tại vẫn là một tên sắp chết dưới tay ta thôi. Còn lời trăng trối gì không.
Thiên Minh cười khinh miệt tên thiếu gia này, cứ nghĩ nói ra thân phận của mình là làm cậu sợ sao, con cháu thế gia như mấy tên này chỉ có lấy gia tộc ra làm bình phong là giỏi thôi.
Nhưng khi Thiên Minh muốn ra tay thì trực giác của cậu lại cảnh báo nguy cơ khôn cùng đang sắp đến , trong đầu cậu hiện ra vô số suy đón về cái nguy cơ này nhưng lại không thể đón ra, nên chỉ còn cách duy nhất, ba sáu kế chuồn là thượng sách.
-- Xem như người may mắn, ta có việc gấp phải đi rồi, nữ nhân này ta muốn đem đi, với lại cảm ơn kim tệ của nhà ngươi.
Nói rồi thân ảnh của Thiên Minh thoáng cái đã xuất hiện ở phương xa, trên tay của cậu còn có hai người là tiểu nữ cùng mẹ của nàng. Dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy đi vì cậu cảm nhận được cái nguy cơ kia đang ngày càng tới gần.
Còn tên Tiêu Thiếu gia kia thì ngồi bệt xuống dưới đất mà thở hổn hển, hắn ta như mới dạo Quỷ Môn Quan một vòng vậy, trên tráng còn tràn trề mô hôi. Nhưng nhanh chóng hắn lấy lại tinh thần trong ánh mắt hiện ra vẻ cay độc.
-- Cho người điều tra tên đó cho ta, chưa có ai dám uy hiếp ta ở cái Vương Đô này cả, kẻ nào làm như thế thì chỉ có cái chết chờ hắn ta mà thôi. Điều tra ra gia tộc của hắn thì nam sát nữ hiếp bán vào kỹ viện.
Hên cho hắn ta là Thiên Minh đã rời đi, nếu không thì sau khi nghe xong những lời này cái đầu của hắn phải di cư rồi.
Còn Thiên Minh lúc này thì đang như một mũi tên mà lao vun vút bên trong rừng. Hai mẹ con kia đã được cậu cho vào Ma Thiên Giới , nếu không với tốc độ của cậu thì thân thể họ sẽ không chịu được trong khoảng thời gian dài, với lại hiện tại Thiên Minh còn không bảo vệ được bản thân nên không có thời gian mà trông nom họ.
Đang chạy thì từ phía sau lưng cậu lại có thứ gì đó xé gió mà lao tới. Bằng vào tinh thần lực đang phát tán khoảng năm thước quanh người Thiên Minh liền né tránh. Thứ kia liền đánh đến một gốc cây mà phanh thây nó ra thành trăm mảnh.
Một màng này làm cho Thiên Minh phải tái mặt, cậu thử tưởng tượng thứ kia mà đâm vào bản thân thì kết cục của cậu không khác cái cây kia là mấy.
Không chần chừ Thiên Minh tăng cao tốc độ đến cực hạn của bản thân cậu lúc này mà chạy đi, nếu không thì cái mạng của cậu không còn mất, mới trọng sinh lại thế giới này chưa được bao lâu cậu chưa muốn bỏ mạng tại đây đâu, cậu còn muốn tìm thêm nhiều nữ nhân sinh đẹp mà bàn chuyện nhân sinh, nghiên cứu cách tạo ra một sinh mệnh nữa cơ.
Nhưng không lâu sau phía trước Thiên Minh lại có một thân ảnh hiện ra, tay cầm cự phủ mà chém đến cậu.
Còn tiếp..
Cảm ơn đã ũng hộ
I LOVE YOU 😘😘😘😘
Hello, ta là tác đây. Tình hình dịch bệnh khó khăn nên mấy người tốt nhất nên ở nhà mà đọc truyện đi nha, đừng có ra ngoài mà mắc bệnh ảnh hưởng bản thân cùng gia đình. Còn nữa nếu có ra ngoài thì nhớ đeo khẩu trang với rữa tay diệt khuẩn nha.