Chương 112: Tử Lôi Hoa

Thiên Minh tiến về phía trước, trên đường đi nhóm người của cậu đã thu thập không ít linh dược linh thảo, xác mấy con hung thú yêu thú đã trất thành một ngọn núi nhỏ bên trong Ma Thiên Giới.

- Lôi Vân, thương thế của người đã khôi phục toàn bộ chưa?

Thiên Minh vừa đi vừa lên tiếng hỏi lấy thiếu nữ phía sau.

Lúc nãy Thiên Minh cho nàng một viên Khôi Phục Đan, giúp nàng ổn định lại thương thế trên thân, cũng biết được thiếu nữ này tên Lôi Vân, là tiểu thư của Lôi Gia ở Vân Phong Quốc.

- Đa tạ Phong huynh, Tiểu Vân đã khôi phục được bảy thành.

- Được, cứ theo giao kèo mà hành sự, chúng ta sẽ hộ tống người đến trung tâm bí cảnh, trên đường đi nếu cần gì thì cũng có thể nói ra nếu có thể chấp nhận thì ta có thể làm giúp người.

- Vâng.

Ở một nơi khác bên trong bí cảnh, một cái nam nhân đang chém giết lấy một con hung thú tam giai.

Đại chiêu vừa phóng ra, đã chém chết con hung thú trước mắt, thở ra một hơi nam nhân tiến đến gần muốn thu hoạch chiến lợi phẩm, thì từ bên trong bụi cỏ có một thanh âm phát ra, theo sau một bóng đen lướt qua thân nam nhân.

Chỉ trong nháy mắt thân thể nam nhân liền hóa thành một cái thay khô, còn bóng đen kia hiện thân lại là một sinh vật quái dị.

Thân như người, thô to tráng kiện. Nhưng đầu của sinh vật này lại như một con bọ, có hai cái xúc giác dài ở trên đỉnh đầu. Trên lưng có một cặp cánh mỏng nhẹ, bàn chân chỉ có ba chi, được giáp sát bao phủ.

- Không nghĩ đến lại có một cái bí cảnh mở ra thế này, nơi đây còn có một tia khí tức của Ma Tổ, nếu có thể tìm được thứ phát ra khí tức này mà hấp thụ thì ta có thể khôi phục được vài phần tu vi. Cái tên Thiên Minh kia, có ngày ta sẽ xé xác người ra mà nhấm nháp cho hả giận.

Cái sinh vật quái dị này không ai khác chính là Dục Ma sau khi nhập vào bên trong cơ thể cự trùng Lâm Tương.

Ánh mắt chuyển hướng, Dục Ma nhắm đến mục tiêu tiếp theo mà tiến đến.

Bên trong bí cảnh lúc này, những người tiến vào đây đều đang tìm đường tiến đến trung tâm, ai cũng muốn bản thân là người đầu tiên nắm được truyền thừa của Diệt Lôi Thần Đế.

Trong quá trình này cũng có những vụ va chạm với nhau, hậu quả cũng khác nhau, nhẹ thì hòa hảo mà tránh đi, nặng hơn thì cướp của cướp sắc, nặng hơn nữa chính là gặp người liền giết giống với Dục Ma lúc trước, hay chiến đấu với hung thú mạnh mẻ mà chết đi.

Kể từ khi bí cảnh mở ra thì số người chết đi ngày càn tăng, muốn có được truyền thừa cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng nếu có được truyền thừa thì một bước lên trời, nên mặc cho nguy hiểm rất lớn thì vẫn có người muốn tiến lên mà truy tìm các truyền thừa của các đại năng đời trước, liên miên không dút, như sóng biển hết lớp này đến lớp khác.

Thiên Minh quan sát lấy địa đồ mà Trấn Khí Thạch đưa cho, cậu biết được đường ngắn nhất đi đến truyền thừa của Diệt Lôi Thần Đế nhưng cậu lại không một mạch tiến đến, cậu lúc này đang tiến đến một cái sơn động, bởi trên địa đồ Trấn Khí Thạch đưa cho cậu nơi kia có một cái linh thảo tứ  cấp đã thành thục, Thiên Minh muốn tiến đến thu hoạch thứ này.

Tiến vào bên trong sơn động, Thiên Minh cảm nhận được linh khí nơi đây vô cùng xáo động cùng tràn trề, bên cạnh Thu Uyên cũng cảm nhận được Lôi linh căn của nàng đang rung động, như có gì đó đang thu hút lấy nó. Lôi Vân cũng cảm nhận được cổ linh khí lôi hệ xung quanh liền muốn lên tiếng hỏi Thiên Minh.

Thiên Minh không chờ cho hai nha đầu phía sau lên tiếng thì bản thân đã lên tiếng trước.

- Có một lôi linh thảo lôi hệ bên trong sơn động này, tên Tử Lôi Hoa, ba ngàn năm trưởng thành, sau đó cứ cách một ngàn năm liền sẽ sinh ra một đóa Tử Lôi Hoa, tồn tại càn lâu thì lôi hoa trên thân sẽ càn nhiều. Nếu người có lôi hệ linh căn ăn vào Tử Lôi Hoa có thể nâng cao tu vi bản thân cũng như một phần nhỏ tu chất, nếu có điều kiện để luyện đan thì có thể luyện ra Lôi Nguyên Đan, tăng lên tác dụng của Tử Lôi Hoa.

Nghe thấy Thiên Minh giải thích thì cả hai liền hiểu ra, tiếp đó chính là vui vẻ, bởi cả hai người đều có được linh căn hệ lôi, nên nếu có thể phục dụng Tử Lôi Hoa thì có thể nâng cao tu vi bản thân.

- Phong huynh, ta có thể xin một đóa Tử Lôi Hoa không?

Lôi Vân nhẹ giọng lên tiếng hỏi Thiên Minh, nàng hiện tại chỉ là một người theo sau, quyền quyết định nằm trong tay Thiên Minh, nên nếu Thiên Minh không cho nàng Tử Lôi Hoa thì nàng cũng không thể ý kiến gì, nếu đã thế thì hỏi trước bản thân có được hay không cho để bở ngỡ sau này.

- Nếu đã đi chung thì đều có phần, không cần lo, thiên tài địa bảo bên trong bí cảnh này đều sẽ được chia ra một cách công bằng, chỉ cần sau này người đưa đúng tiền thuê là được.

Thiên Minh nhìn lại Lôi Vân, vị tiểu thư này đúng là lo xa quá rồi, Thiên Minh chỉ là đi vào bí cảnh tìm cảm giác thám hiểm mà thôi, thiên tài địa bảo nhận được bên trong này cũng chỉ là có thì lấy không có thì thôi cũng không đặt nặng cho lắm, mà nàng thì cứ sợ trước sợ sau.

Thiên Minh không quan tâm đến nữ nhân gan nhỏ này nữa, cậu tiếp tục tiến lên.

Không bao lâu thì nhóm Thiên Minh đã tiến đến vị trí của Tử Lôi Hoa, linh khí lôi hệ nơi đây dày đặc đến mức từng con lôi xà thô to không ngừng di chuyển khắp nơi, nếu người thường tiến vào nơi đây ắt hẳn không còn mạng mà trở ra.

Nơi trung tâm có một bông hoa tử sắc,  nhìn như một cái bông cải đang xòe ra, từ giữa gốc bông cải có năm cuốn hoa mọc ra bên ngoài, mỗi cuốn hoa bên trên đầu là một bông hoa nhỏ với vô số lôi điện quấn quanh.

Thiên Minh vận chuyển nguyên khí tạo thành một lớp bảo hộ quanh thân, sau đó tiến lại gần Tử Lôi Hoa, tiếp đó liền lấy ra hai cái hộp gỗ, ngắt lấy hai đóa Tử Lôi Hoa bỏ vào mà liệng nó cho Lôi Vân.

Tiếp theo đó, Thiên Minh dùng nguyên khí hóa hình bao lấy ba mét khối đất xung quanh Tử Lôi Hoa bỏ vào một góc bên trong Ma Thiên Giới, Thiên Minh muốn nuôi dưỡng lấy đóa Tử Lôi Hoa này.

Nhưng hoa đẹp thì có bướm theo, linh thảo tốt thì có hung thú canh giữ, khi Thiên Minh vừa đưa Tử Lôi Hoa vào bên trong không gian Ma Thiên Giới thì từ một gốc của sơn động một cái bóng đen lướt đến muốn tấn công Thiên Minh.

Keng.

Tiếng kim thiết phát ra hỏa hoa bay lên lóe sáng cả không gian nơi đây.

Nghịch Thiên trên cánh tay Thiên Minh hóa thành một cái thuẫn nhỏ, chặng lại công kích của bóng đen kia.

Nhưng bóng đen kia lại có tốc độ hơn người, một đòn công kích không thành liền muốn đánh ra đòn kế tiếp, nhưng Thiên Minh chỉ mỉm cười với con vật nhỏ này.

Thiên Minh chuyển Nghịch Thiên trên  tay thành một thanh trọng kiếm, tiếp đó biến trọng kiếm thành một cái vợt mà đánh bóng đen bay đi.

Ầm.

Bóng đen kia liền tạo thành một lổ to trên tường, lúc này mới hiện ra bản thể của nó là một con chuột nhỏ, toàn thân con chuột này được tử điện bao phủ, kích thước như một con mèo, Thiên Minh liền nhận ra đây là một con yêu thú tứ giai Tử Linh Thử.

Tử Linh Thử lồm cồm bò dậy, ánh mắt  giận dữ mà nhìn đến Thiên Minh, nó cất công bảo vệ Tử Lôi Hoa biết bao nhiêu năm nhưng hôm nay lại bị cướp đi, làm sao không tức giận cơ chứ.

Lôi điện trên thân Tử Linh Thử cuồng nộ lên, tốc độ của nó cũng tăng lên đánh đến hướng Thiên Minh.

Thiên Minh mở ra Bạch Nhãn nhìn thấy chuyển động của Tử Linh Thử, Nghịch Thiên chuyển từ trọng kiếm thành một cái thiết trảo Thiên Minh vận chuyển nguyên lực đánh thẳng đến Tử Linh Thử.

Ầm.

Tử Linh Thử va chạm với thiết trảo, lôi điện không kiểm soát mà lang ra ngoài, tàn phá lấy xung quanh.

Thiên Minh cũng cảm nhận được sức mạnh của vật nhỏ này, thiết trảo trên tay được hỏa diễm bao bộc, muốn biến Tử Linh Thử thành chuột nướng.

Tử Linh Thử nhìn thấy hỏa diễm đánh đến bản thân thì cũng không đối kháng với Thiên Minh, nhanh chóng lui ra xa, tiếp đó lại lợi dụng tốc độ mà tạo đà muốn đánh đến Thiên Minh.

Thiên Minh vẫn ung dung mà chiến đấu, mở ra Bạch Nhãn, nhưng có một điều cậu đã quên, hiện tại đang trong quá trình rèn luyện tinh thần lực, cậu lại sử dụng Bạch Nhãn sẽ tạo thêm áp lực cho đại não cùng thức hải.

Chuyện gì đến cũng đến, một cơn đau phát ra từ bên trong thức hải, Bạch Nhãn bị cưởng ép giải trừ, cơn đau đầu cũng khiến cho Thiên Minh lộ ra sơ hở với Tử Linh Thử, nó liền tiến công Thiên Minh.

Ầm.

Tử Linh Thử đánh trúng Thiên Minh, lôi điện cùng sức công kích đánh bay Thiên Minh vào tường tạo thành một cái lổ lớn.

Nhìn thấy bản thân đã đánh trúng tên đáng ghét cướp Tử Lôi Hoa, Tử Linh Thử liền vui vẻ kêu lên chít chít.

Thiên Minh lúc này đang mù tạm thời bởi tác dụng phụ sau khi cưởng ép giải trừ Bạch Nhãn, lúc này cậu đang cố gắng ổn định lại tinh thần lực cùng xáo động bên trong thức hải bản thân.

Cũng vì như thế nên lúc này Thiên Minh đang biến thành một cái bia sống, đứng yên cho Tử Linh Thử tấn công.

Ầm..ầm..ầm...xẹt..xẹt...xẹt.

Thanh âm do lôi điện cùng sự va chạm của Tử Linh Thử lên thân Thiên Minh không ngừng phát ra, quần áo trên thân Thiên Minh cũng đã bị đánh cho tan nát, để lộ từng khối cơ bắp mạnh mẻ ra bên ngoài, lúc này thân thể Thiên Minh đang nhuộm đỏ bởi máu do vết thương trên thân chảy ra, nhưng cậu lại không có phản ứng gì, cứ như những vết thương trên thân thể không phải của cậu vậy.

Thu Uyên cùng Lôi Vân nhìn thấy Thiên Minh đứng yên cho Tử Linh Thử đánh mà không hề phản kháng khiến cả hai vô cùng lo lắng, đang có ý định đi lên giúp đỡ thì lại nghe Thiên Minh lên tiếng.

- Không cần quan tâm đến ta, con chuột nhỏ này không làm gì được ta đâu.

Thiên Minh vận chuyển nguyên khí toàn thân, cậu cũng mở mắt, lúc này đôi mắt của cậu có huyết dịch chảy ra, nhưng cũng đã có thể nhìn thấy được hoàn cảnh xung quanh, hấp thụ một cái Phệ Thiên Noãn, Thiên Minh lấy lại được một phần tinh thần lực, ổn định tinh thần xáo động bên trong thức hải.

- Người biết bản thân người rất là phiền không?

Thiên Minh vận chuyển nguyên lực bên trong thân thể, Nghịch Thiên hóa thành trường thương mà đâm thẳng đến hướng Tử Linh Thử đang xong đến.

Tử Linh Thử đối đầu với mũi thương liền dễ dàng mà tránh né, nhưng Thiên Minh lại quét thương, thân thương đánh mạnh vào thân Tử Linh Thử khiến nó bay xa, Thiên Minh vạn chuyển Long Bộ theo sau người Tử Linh Thử, trường thương đánh ra chặng đầu bay của nó, Thiên Minh biến Tử Linh Thử thành một cái bóng da mà không ngừng công kích khiến nó không thể phản kháng.

Không bao lâu Tử Linh Thử chỉ còn một hơi mà nằm trên mặt đất hấp hối, toàn thân nó lúc này chỉ còn máu với máu, xương cốt trên thân cũng đã bị đánh gần như tan nát.

- Ta cho người hai lựa chọn, làm yêu thú khế ước của ta hai chính là ta cho người đi gặp ông bà.

Thiên Minh chỉ mũi thương đến thân thể nát bét của Tử Linh Thử, giọng nói không cho phản kháng mà nói ra.

- Chít chít chít.

Tử Linh Thử khó khăn mà kêu lên, nó chọn ký khế ước với nhân tộc trước mắt, nó không nghĩ đến bản thân lại có ngày biến thành thú khế ước, nhưng lúc này mạng sống như chỉ treo chuông, không chấp nhận thì có thể làm gì được cơ chứ.

Thiên Minh liền bấm quyết, tạo thanh một cái trận pháp khế ước phía trước người, Thiên Minh lấy ra một giọt máu tươi nhỏ vào trung tâm trận pháp, sau đó đánh lên thân thể Tử Linh Thử.

Thiên Minh cảm nhận bên trên thức hải bản thân có một cái trận pháp giống với trận pháp mà cậu đánh ra, trung tâm trận pháp này chính là hình của Tử Linh Thử, còn Tử Linh Thử thì khác hẳn khi mà toàn thân nó liền bị in lên một cái đồ án, sau đó đồ án này liền nhanh chóng nhập vào bên trong cơ thể nó, chính thức khóa tính mạng nó với một tia ý niệm của Thiên Minh.

Thiên Minh lấy ra một viên đan dược cho Tử Linh Thử ăn vào, Thương thế trên thân nó nhanh chóng khép lại, tiếp đó chính là yêu khí cùng những vết thương từ lúc trước đến nay.

Không bao lâu Tử Linh Thử liền như chưa bị thương mà đứng dậy, tiếp theo sau toàn thân được bao lại bên trong một màng sáng, khi màng sáng biến mất thì đứng trước mặt mọi người là một cái tiểu nhân, thân cao chỉ 30 cm, thân người mặt chuột, hai tai to như cái quạt, trên thân mặc một bộ tử y.

- Tử Linh đa tạ chủ nhân ban đan dược.

- Người hiện tại đã là khế ước thú của ta, không cần khách khí như thế, thương thế trên thân người đã khôi phục bao nhiêu phần rồi.

Thiên Minh vận chuyển nguyên khí bản thân mà tạo một bộ y phục trên thân, ánh mắt nhìn đến Tử Linh Thủ sau khi hóa hình mà lên tiếng.

- Đã khôi phục được sáu thành, nếu không có đan dược của người thì không biết đến bao giờ ta mới có thể khôi phục lại đến mức này.

Tử Linh Thử cung kính trả lời.

- Được, thế người có thể nói cho ta biết lý do mà người lại bị thương như thế không, chiến lực thì mười chỉ còn lại một, mất luôn khả năng hóa hình của bản thân.

Thiên Minh tiếp tục lên tiếng dò hỏi, lý do mà Tử Linh Thử lại bị Thiên Minh dễ dàng đánh bại mà thu phục như thế là bởi nó đã bị thương từ trước, chiến lực giảm sút, không còn khả năng hóa hình để chiến đấu.

- Thưa chủ nhân, là do ta chiến đấu với một con hung thú tứ giai bên trong bí cảnh này, nên không cẩn thận mà bị tên kia đánh bại, nếu không phải nhờ vào tốc độ của bản thân thì ắc hẳn tôi cũng đã mất mạng rồi.

- Thế sao, nếu ta đón không sai thì chiến lực của người khi toàn thịnh cũng đạt đến yêu thú tứ giai hậu kì, cũng tương đương với một cái Đấu Vương cữu phẩm, vậy mà cũng bị đánh bại sao.

- Hung thú kia cũng đã đạt đến Tứ giai, hơn thế nữa trên thân nó còn có được huyết mạch thượng cổ thần thú nên ta cũng không thể đối đầu.

Tử Linh Thử cũng nói ra lí do mà bản thân nó lại bị con hung thú kia đánh bại.

Thiên Minh nghe thấy lời giải thích của Tử Linh Thử thì cũng có chút hứng thú với con hung thú kia.

- Được rồi người vào bên trong mà dưỡng thương đi, Tử Lôi Hoa còn nằm bên trong không gian của ta, người có thể đến đó để dưỡng thương, cái này cũng cho người, nhanh chóng khôi phục.

Thiên Minh ném cho Tử Linh Thử một quả Phệ Thiên Noãn, nếu hấp thụ toàn bộ thì chắc cũng đủ để khôi phục chiến lực đến đỉnh phong.

Thiên Minh nhìn đến Thu Uyên cùng Lôi Vân.

- Đi thôi, chúng ta đến nhận truyền thừa của Diệt Lôi Thần Đế.

Ở một nơi khác bên trong bí cảnh, một nhóm người đang đối đầu với một con hung thú, đây là một con tứ giai trung kì cự hổ, toàn thân nó lúc này đang được huyết khí bao phủ, những công kích đánh lên trên thân chỉ như muỗi cắn với nó, khiến cho nhóm người này vô cùng trật vật mà đối phó.

Hung thú lúc này đã tiến vào trạng thái cuồng nộ, nhưng những người này vẫn cố sức muốn chiến đấu với nó bởi phía sau con cự hổ này có ba gốc tứ giai linh dược, nếu có thể lấy được thì cả nhóm người này đều có được một lượng tài phú rất lớn.

Còn tiếp.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, chúc một ngày vui vẻ.