Chương 13: Phi Châm

Dịch: Linh

Biên: Hải.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Chu Đế lại gật đầu, kiểu ngượng ngùng. Chu Đế nói tiếp:

- Trong người cậu có một luồng khí nhưng dường như cậu không biết cách sử dụng nó. Ai đã dạy cậu vậy?

- Khí gì vậy, có sao? Phương Thích cẩn thận hỏi lại, thầm nghĩ các người đã không muốn nói nhiều thì tôi cũng không muốn nói.

Chu Đế cũng biết không cách nào để hỏi được việc này nên thôi.

- Không có gì đâu, ăn xong rồi thì cậu nghỉ ngơi chút đi, tôi vẫn còn một số việc, buổi chiều tôi sẽ đón cậu tới linh đường. Nói xong, Chu Đế đứng dậy mở cửa rời đi.

Khí sao? Phương Thích đặt dĩa xuống, tay trái nhẹ đưa lên bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng chớp. đây là cách sử dụng khí duy nhất mà Phương Thích học được. Nhưng cái tuyệt kĩ Chưởng Tâm Lôi này vô hiệu đối với người thường. Vào nửa học kì năm hai thời trung học, đánh nhau với đám lưu manh trong phòng máy chơi game Phương Thích mới biết sấm trong lòng bàn tay không có khả năng hại người. Sau đó hỏi ông mới biết được đây được này gọi là Thuần Dương Chưởng Tâm Lôi, dùng để trừ tà diệt quỷ, không thể hại người sống. Ông nội là quỷ sai nên có rất nhiều phép thuật để trấn áp ma quỷ như bắt ma, dẫn ma, vây quỷ... Nhưng những phép thuật này không có tác dụng với người sống, những khí mà ông nội dạy Phương Thích chỉ để tránh bị âm khí của quỷ xâm hại mà không có dụng ý nào khác.

Tổ tiên nhà họ Phương cũng không muốn quá câu nệ vào phép thuật bắt ma quỷ, chỉ sau khi đã nghiên cứu qua mà không có kết quả thì lúc đó họ mới sử dụng đến bản ghi chép các phương pháp bắt ma quỷ truyền thừa của tổ tiên, ghi chép lại tất cả các thông tin, kiến thức mà bản thân đã thu thập được và hi vọng thế hệ sau có thể tìm ra được những lời nguyền bí mật để bắt ma quỷ. Phương Thích lật xem từng trang bản ghi chép mà không thấy có phép thuật thực sự nào có thể tấn công hay khống chế được người sống. Nhiều nhất cũng chỉ có phương pháp thay đổi phong thủy như thế nào để khiến người gặp vận xui trong sách phong thủy mà thôi.

Phương Thích bỗng nhiên nghĩ tới những năng lực đặc biệt.

Danh từ năng lực đặc biệt này được xuất hiện gần mười năm nay, mới đầu chúng chỉ xuất hiện trên phim hay truyện tranh. Phương Thích có bạn học sưu tầm các bản thảo của truyện tranh chiến tranh X và những bộ truyện tranh về người sắt hay siêu nhân trong tương lai. Ngoài ra còn có các nhân vật trong Bảy Viên Ngọc Rồng, Đấu Sĩ... đều có khả năng chiến đấu cao cường phi phàm.

Đúng vậy, Phương Thích cảm thấy rằng học viện thứ chín trong đại học Liên Minh rất có thể là một học viện chuyên để dạy những người có năng lực đặc biệt này.

...

Phương Thích nằm trên chiếc giường dễ chịu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, với bản chất hiền lành của Phương Thích thật dễ hiểu khi hắn ta không trải nghiệm cảm giác có con gái trên giường, cũng không quan tâm tới những vật phẩm riêng tư và trang phục của người con gái xinh đẹp trưởng thành. Ngủ cho đến 6h chiều thì Chu Đế đánh thức anh ta.

Chu Đế và Phương Thích đi tới linh đường, lúc đi qua nhà ăn vừa may đến giờ cơm tối, Phương Thích cuối cùng cũng gặp được đám sinh viên lúc trước. Đám sinh viên này có người bình thường cũng có người lại rất kì quái, ví dụ như trên cơ thể của một nữ sinh thường xuyên bò ra vài con rắn độc hay một nam sinh có thể khiến cánh tay dài ra gấp đôi.

- Theo như cô thì tôi có phải là người có năng lực đặc biệt không? Phương Thích hỏi

Chu Đế cũng nhìn cánh tay của cậu sinh viên đó, tiếp tục đi về phía trước, nói:

- Có những thứ tồn tại thì nó là tồn tại, chấp nhận sự tồn tại của nó dễ hơn rất nhiều so với việc cậu hiếu kì về việc tại sao nó lại tồn tại.

Trên con đường bê tông dốc hai bên là hàng cây rậm rạp, lá rơi đầy trên mặt đường, chỉ cần một cơn gió thoáng qua là bay phấp phới trong gió. Chu Đế nói:

- Con đường này trước ngày lễ tế một ngày mới quét dọn một lần, học sinh không được sự cho phép tuyệt đối không thể đến linh đường phá vỡ sự yên tĩnh của vong hồn.

Ồ? Người chết nếu như muốn yên tĩnh thì họ phải đi đầu thai, làm sao có thể bị làm phiền được cơ chứ? Tuy nhiên những kiến thức về ma quỷ mà ông nội đã truyền lại cho mình hoàn toàn chính xác, bọn họ có lẽ không hiểu được.

Linh đường là một căn phòng trống không, không có bất kì bức tượng nào, kiến trúc cũng không có bất kì kiểu cách gì mà được tạo thành từ những tảng đá xếp chồng lên nhau chỉ dùng để các di thể để người sống tạm biệt người quá cố. Hai phía của linh đường là bãi tha ma, tính sơ qua cũng tầm từ ba mươi đến năm mươi ngôi mộ, phía trước mộ có bia ghi trên đó là những thông tin về người chết.

Chu Đế lấy ra điện thoại vô tuyến, sau khi chỉ cho Phương Thích cách sử dụng, nói:

- Tôi đi đây, trong túi này có ít bánh mì, nước. Nếu xảy ra chuyện gì hãy dùng điện thoại vô tuyến để liên hệ với tôi, nhớ đừng chuyển kênh.

- Được

Chu Đế đi được vài bước chân bỗng nhiên ngoảnh dầu hỏi:

- Cậu có sợ không?

Phương Thích lắc đầu:

- Không sợ. Có gì sợ gì chứ? Phương Thích không sợ nhất chính là ma quỷ.

...

Cùng với việc mặt trời lặn xuống làm người ta có thể cảm nhận rõ được nhiệt độ cũng đang xuống thấp mang theo một dòng khí âm lạnh ớn người, Phương Thích ngồi trên hòn đá đối diện với linh đường, nếu thực sự có ma quỷ thì còn phải đợi vài tiếng đồng hồ nữa quỷ mới xuất hiện.

Một con chuột núi kêu chít chít xuất hiện, vốn dĩ không xem trọng Phương Thích bằng mười hạt gạo, nó chui ra chui vào ngôi mộ này rồi lại nhảy quanh ngôi mộ khác, sau đó lại đứng trước cửa linh đường kêu lên chít chít. Giống như đang khiêu khích Phương Thích vậy.

Phương Thích mở ba lô của mình lấy ra một cây kim kẹp vào giữa ngón tay giữa và ngón tay trỏ của tay phải, dùng ngón áp út giữ đầu kim, ngón tay cái ép đầu kim vào ngón áp út. Các ngón tay không cử động, cổ tay cong vào trong. Đột nhiên cây kim bay ra khỏi tay, quang mang sáng lên bắn vào đuôi của con chuột núi này, ghim nó trên mặt đất. Con chuột núi đau đớn chạy điên cuồng vào trong rừng không còn thấy dấu vết của nó nữa.

Chiêu này là chiêu phi châm do bà Triệu dạy, Phương Thích chuyên dùng chiêu này để bắn chết những con gián khi cảm thấy nhàm chán sau đó đem từng con một ghim lên tường cũng là một hành động đem lại cảm giác có được chút thành tựu. Bạn học tiểu học của Phương Thích - Tam Bảo vô tình phát hiện ra Phương Thích có khả năng này và muốn học, tuy nhiên học nhiều lần cũng bắn không chuẩn, đến cả sức lực cũng không nắm được. Phương Thích chỉ học trong ba ngày và luyện tập một tuần đã có thể bắn chết con gián cách năm mét. Khi Triệu bà bà mất, Phương Thích đã bắt đầu bắn muỗi rồi. Ông nội không những không phản đối chuyện này mà còn đưa cho Phương Thích rất nhiều kim châm, chỉ nhắc nhở Phương Thích không được dùng nó hại người. Đồng thời không được nói với người khác cái này là do bà Triệu chỉ dạy. Bởi vì dạy Tam Bảo phi châm lần đầu tiên là ông nội đã trách mắng và sau khi Triệu bà bà biết được chuyện này cũng cảm thấy không vui.

Phương Thích rất chuyên tâm nằm trên bãi tha ma này, Phương Thích lấy ra áo khoác rồi mặc lên người mắt khép hờ ngủ nửa tỉnh nửa mơ. Hành lí mang theo đễn học viện thứ chín này cũng rất đơn giản, dự định sau khi đến trường sẽ mua các đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt. Thêm những đồ mặc trên người hai chiếc quần con, hai quần dài, hai sơ mi trắng, một áo khoác, một đôi giày và hai đôi tất và còn mang theo hơn trăm chiếc phi châm.

...

Cũng không biết đã ngủ được bao lâu rồi, Phương thích từ từ tỉnh dậy, hắn cảm giác được điều gì đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía trái của bãi tha ma, chỉ nhìn thấy một linh hồn đang bay lượn trên bia mộ. Phương Thích thấy rất lạ, bình thường mà nói thì thời gian của linh hồn tồn tại trong nhân gian không thể vượt quá bảy ngày, chỉ có hồn ma mới ở được lâu trong nhân gian.

Phương Thích chạy đến trước mặt linh hồn, hỏi:

- Ngươi là ai?

Linh hồn:

- Cuối cùng ngươi cũng tới rồi.

Giọng nói này không được nói ra mà do trực tiếp cộng hưởng với Phương Thích mà truyền ra vì linh hồn không thể nói chuyện.

Phương Thích:

- Ngươi là linh hồn, không nên đến nơi này.

Linh hồn:

- Ta đã dùng một vài cách khiến bản thân ở lại đây đến ngày mùng mười tháng mười, nếu qua rồi thì ngươi có đến đây cũng sẽ không nhìn thấy được ta.

Phương Thích:

- Ông là?

Linh hồn:

- Khi còn sống ta là phó hiệu trưởng học viện thứ chín này, người Trung quốc, tên của ta là Tôn Hải. Ta có thể thấy ngươi có rất nhiều thắc mắc, trước tiên ta sẽ giải thích chuyện này.