Chương 1: Số ta quá nhọ.
...
Tôi tên Đường Lang, 18 tuổi và tôi đã chết...
Chết rồi sao nói chuyện, đừng hỏi khó vậy bởi tôi còn chả biết tại sao tôi còn suy nghĩ được kia mà.
Xung quanh tôi chỉ một màu đen, đen và đen... Tôi không cảm thấy cơ thể của mình. Tôi chắc đã chết, bởi tôi bị sét đánh cơ mà... Bình thường thì sét đánh sẽ không chết người nhưng xe cán thì có đấy.
Tôi chỉ nhớ một đoạn kí ức là hôm đó trời trong xanh chả không bóng mây đen, nhưng khi tôi qua đừng để băng thẳng về nhà thì chả hiểu sao trời tối đen rồi 'Bùm' tiếng sét, tôi nằm trên đường đôi mắt mờ mờ thấy một chiếc xe tải lao tới chỗ tôi...
Cuối cùng thì thế này, đen thui, nói thật tôi cũng thích màu đen, bởi không màu đen che dấu đi những vì con người ta không muốn phơi bày, nhưng giờ tôi nghĩ là tôi ghét nó nhất.
Vì quá chán nên tôi đếm số mà hiện tại thì tôi chả biết là là số vì luôn. Tôi không có cảm giác buồn ngủ hay mệt mỏi, tất cả mọi thứ đều ổn trừ... Hơi chật thì phải? Rốt cuộc thì tôi ở nơi quái nào thế này!!! Tôi chết chưa vậy? Đây có phải địa ngục hông? Tôi không nghĩ là tôi có thể lên thiên đàng bởi mỗi đêm tôi giết hơn 1triệu sinh linh... Nhắc đến tội lỗi, tội lỗi.
Đến cuối cùng thì tôi chưa có bạn gái, chưa có gia đình đã phải 'hy sinh', tôi rốt cuộc là đã làm sai cái gì mà bị trời đánh thế hả!?
.
.
.
.
.
.
.
Vâng, vẫn là tôi đây... Tôi dần cảm thấy cơ thể mình rồi, nhưng mà khó khăn di chuyển lắm... Tôi có cảm giác nó rất nhỏ và hơi vướng thứ gì đó.
.
.
.
Hể?? Cơ thể tôi nó đang di chuyển? Hình như là đang đi xuống... Chuyện gì thế này!!!!
Tôi như đi đến cuối con đường hầm, cuối cùng thì tôi cũng tìm ra lối thoát khỏi cái màn đêm đó rồi.
"Oa oa oa oa!!!"
Ai đó đang khóc... Khoan, khoan, tôi nghe? Nghĩa là cơ thể?
Tôi cố mở mắt, ok tôi thấy rồi ha ha ha tôi còn sống... Mà khoan, có gì đó không đúng. Sau có cô nàng to lớn thế kia?! Người khủng lồ hả!!
[Chào mừng đăng nhập!]
Nà ní??? Đăng nhập?! Tôi đang chơi game vì đó sao... Khoan, không lẽ tôi chuyển sinh đến thế giới khác.
"Hi hi hi..."
Giọng tôi đấy sao, nghe hơi non nhỉ? Mà tôi là trẻ con mà.
"Ông chủ, là song sinh."
"Song sinh! Ha ha ha, tôi có tận hai đứa con!"
"Anh! Nhỏ tiếng, anh định dọa hai đứa nhỏ sao?"
"Xin lỗi, xin lỗi anh hơi phấn khích."
Hể là giọng nói, tôi vậy mà hiểu ngôn ngữ của họ. Nghĩa là hai người vừa nói là Ba Mẹ tôi.
Tôi hiện đang được bế bởi cô nàng hầu gái thì phải? Cô ta đang nhìn tôi cười kìa...
Mà giờ mới nhớ thì tôi có hệ thống, vậy cái hệ thống này làm vì vậy trời?! Nó im ru hà, không có hướng dẫn sử dụng hả? Ít nhất cũng phải có bảo hành chứ, để hư còn biết nơi mà đi sửa.
[Chủ nhân tự sự xong chưa thế?]
!!!
Ngươi biết nói à, nghe giọng thì là nữ... Tôi thích cái hệ thống nam hơn, bởi cuốn truyện tôi đó ấy Hệ Thống là con Boss cuối cùng nên tôi không nghĩ mình có đủ quyết đoán để giết một người theo mình lâu như vậy đâu.
[Chủ nhân xong chưa?]
Xong rồi.
[Vậy, rất xin lỗi chủ nhân!!!]
Vì cái gì?
[Cái chết của chủ nhân là do em gây ra.]
Ừ... Hể!? Ngươi nói ngươi gây ra cái chết cho ta?
[Đúng vậy]
Tao phải cắn chết ngươi!!!! Cái hệ thống chết tiệt!! Ta còn chưa xem xong bộ Anime nữa mà... Hôm này chắc cũng ra được dài tập rồi.
[Chủ nhân bình tĩnh, là lỗi của tên lái xe chứ có phải của em đâu. Tại em thấy ngày thích mạnh bạo nên em hóa thành đợt sét đánh vào ngài.]
Quầy! Ta thích mạnh bạo lúc nào... Mà khoan ngươi lấy từ đâu ra cái thông tin đó thế?
[Thì khi ngài xem phim vào ban đêm ấy... Em thấy ngài vui quá chừng còn gì.]
A A A!!!! Ngươi nhìn trộm ta!! Xâm phạm đời tự là phạm pháp ngươi biết không hả!? Ta phải gọi cánh sắt... Mà khoan, thế gọi bằng méo nào nhỉ?
[Chủ nhân à, Nơi này không có cảnh sát.]
Thế ta ở nơi méo nào thế hả?
[Ma Pháp Thế Giới]
Wow!! Cái này ta biết, ta biết... Có mấy quyển Grimoire phải không?
[Không]
Ta biết ngay mà... Khoan ngươi vừa nói gì?
[Không]
Hể? Không phải, vậy sao gọi là Ma Pháp Thế Giới thế?
[Nếu đúng thì em chắc chắn ngài là người duy nhất trong thế giới không dùng được Ma Pháp Đấy!]
Ta không muốn đâu, ta không muốn cơ bắp đâu...
[Vậy nên em mới đưa ngày tới đây]
Vậy à, mà nơi này ta dùng được Ma Pháp không thế? Ta không muốn làm Phế Vật như mấy bộ truyện ta hay đọc đâu, bị đuổi ra ngoài thì mệt lắm.
[Yên tâm, yên tâm em không để cho ngài chịu thiệt đâu]
Vậy hả, vậy hả? Ngươi cho ta vì sao? Thánh kiếm? Skill hiếm, hay mấy cái trang bị Bug, cái nào thế cái nào thế hả?
[Chủ nhân, đây không phải Fantasy thế giới... Em chỉ cho ngài được cái Class Siêu Hiếm mà thôi]
Class thì làm được vì... Ta không muốn nhai hành tới tóc chuyển sang trắng đâu.
[Chủ nhân bớt ảo tưởng lại hộ em cái, ngài nhận hay không nhận vì cũng phải nhận]
×.× đây là ép buộc chứ tặng cái méo gì.
[Nghĩ sao thì tùy ngài, em chỉ cung cấp cho ngài nhiêu đó thôi!]
Nà ní!! Ý ngươi là cái bản trạng thái thì ngươi không có cửa hàng, trang bức điểm hay quay thưởng gì hả?
[Chính xác]
Thế ngươi vào thân thể ta làm quái gì!!!! Cút ra ngay cho lão tử, ta không muốn cái Hệ Thống phế phẩm như ngươi đâu... Hu hu, mộng lập hậu cung của ta tan vào mây khói rồi.
[Chả phải ngài vẫn còn Em đây sao? Người xinh đẹp nhất thế giới đang bên ngài còn phải đi lập hậu cung sao?]
Ngươi có cho ta xxx được không?
[.....]
Đấy, ta bị ngươi hại thê thảm rồi... Giờ thì phải sống kiếp đứa bé, không biết sắp tới có bị gì không nữa.
[Em đảm bảo ngài sẽ rất mạnh trong tương lai]
Ha! Tương lai cũng có tương lai gần hay tương lai xa đấy chị à, chị nói tương lai là em thấy đời em bấp bênh rồi.
[Ahaha......]
Đừng có mà cười với ta!!!!!