5: Hỏi thăm tin tức của Lục soái
Hạ nhân đưa bữa tối đến phòng, Mục Vân Kiều có một tiểu nha hoàng bên người, bất quá bởi sau khi Hoàng Yêu nằm viện vì đâm tường tự sát, tiểu nha hoàn liền bị trục xuất về nhà.
Mục mẫu nghĩ sau khi nữ nhi xuất viện cần có người bên cạnh chiếu cố, liền hỏi ý kiến Hoàng Yêu, tiểu nha hoàn tính tình đơn giản chân thành, Mục mẫu lập tức đem người trở về.
Trong nhà tiểu nha hoàn có nhiều con trẻ, từ nhỏ liền bị người trong nhà đưa đến Mục phủ, Mục mẫu thấy nàng hoạt bát nhanh nhẹn liền cho nàng làm nha hoàn bên cạnh Mục Vân Kiều, biết Mục Vân Kiều thích màu lam bà liền sửa lại tên cho nha hoàn là Thủy Lam, Thủy Lam và Mục Vân Kiều cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Chưa đến một giờ, Thủy Lam liền về tới Mục trạch, chạy thẳng đến khuê phòng Mục Vân Kiều, người chưa thấy mà đã nghe được âm thanh trước tiên.
Bất quá chạy được mấy bước, một tiểu cô nương mặc áo khoác ngoài màu lam, tiểu cô nương nhìn mi thanh mục tú* (Nguyên văn là "sơ hai chỉ ma túy hoa biện mi thanh mục tú" nhưng thứ lỗi cho mình non kinh nghiệm không hiểu được hết câu, chỉ hiểu được 1 phần 3 nghĩa thôi T.T) hấp tấp tiến vào.
*mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.
"Tiểu thư, ngươi không có việc gì liền tốt, ô ô ~ hù chết Thủy Lam." Vừa tiến vào, hai mắt Thủy Lam mông lung đẫm lệ khóc lóc.
"Được rồi, đừng khóc." Hoàng Yêu không thích gặp nữ nhân thích khóc sướt mướt, cũng không có tâm tình thương hương tiếc ngọc, chỉ cảm thấy thật tâm phiền ý loạn.
Advertisement
Sponsored (Được tài trợ)
"Tiểu thư ~" Thủy Lam nghẹn miệng, nước mắt đều nghẹn trở về, nhìn Hoàng Yêu đầy đáng thương.
"Đi, hỏi thăm Lục Thanh Việt nhiều ngày nay đã làm cái gì?" Hoàng Yêu bang một tiếng buông kính Tây Dương, phân phó nói.
"Tiểu thư, Lục soái đối với ngài như vậy, ngài như thế nào còn --" thủy lam nóng nảy, nghĩ khuyên nhủ tiểu thư nhà mình buông Lục Thanh Việt, lại bị Hoàng Yêu dùng một ánh mắt sắc lạnh trừng lại.
Ô ô ~ như thế nào tiểu thư nhà nàng sau khi xuất viện liền trở nên hung dữ lên? Tiểu thư nhuyễn manh ngoan ngoãn trước kia đã đi đâu rồi?
"Trước nay chỉ có ta không cần người ~" Hoàng Yêu lẩm bẩm nói còn thuận tay nghịch tóc ở trước ngực, ngón tay hơi hơi nhéo, cây lược gỗ liền chặt đứt một cây sỉ tùng (Nguyên văn không có từ "tùng" nhưng mình nghĩ nó là đang nói đến cây sỉ tùng nên thêm vào. Chung chung chắc có nghĩa là cây cảnh ấy.).
Thủy Lam ngốc lăng nhìn Hoàng Yêu, tiểu thư nhà nàng giống như đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn dáng người kia, nhưng lại cho nàng cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
"Còn không mau đi." Hoàng Yêu dùng ánh mắt quét xuống, tuy rằng đã không còn ma lực, nhưng trời sinh uy nghiêm cùng lệ khí đã thâm nhập vào nguyên thần Hoàng Yêu.
Thủy Lam hơi run rẩy thân thể, chỉ cảm thấy chân đều mềm, loại cảm giác này so đối mặt Lục soái có khi còn đáng sợ hơn.
"Vâng!" Thủy Lam bước chân lảo đảo đi ra cửa.Chỉ cần không phải việc đặc biệt cơ mật, hành tung Lục Thanh Việt sẽ không khó hỏi thăm, ai kêu hắn đi đến đâu đều mang theo một chúng cảnh vệ, không muốn chú ý cũng khó, không bao lâu, Thủy Lam liền trở lại báo cáo tin tức.
"Tiểu thư, Lục soái đã đi dạo rạp hát nhiều ngày, còn đi trăm nhạc môn ~" Thủy Lam cọ tới cọ lui, không dám nhìn vào đôi mắt Hoàng Yêu.
Hoàng Yêu buộc lại tóc, vuốt khuôn mặt trơn mềm của thân thể này.
Nhiều năm không có vận động, bị nhốt ở một cái quan tài, nàng thật sự đã chịu đựng đủ rồi, chỉ có đạt được càng nhiều ma lực, nàng mới có thể muốn làm gì thì làm.
Hiện tại còn chưa phải phải thời điểm thích hợp.
Lực lượng a!
Hoàng Yêu nắm chặt nắm tay, áp xuống sự mong mỏi lực lượng trong lòng, kiên nhẫn lập kế hoạch cho nhiệm vụ ở thế giới này.
Tình cảm nhân loại rất nhiều, yêu cùng hận có lực lượng cường đại nhất, cho nên, nàng không chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ gả cho Lục Thanh Việt, còn muốn thu hoạch lực lượng yêu hoặc là hận, như vậy nàng mới có thể có được càng nhiều điểm ma lực.
"Chỉ có một mình hắn sao, ân?" Một cái ân tựa hồ mang theo giọng mũi thực nặng, nhiều hơn vài phần áp bách, ép Thủy Lam thật nhanh nói thật: "Lục soái là ở cùng với tiểu thư Bạch Phi Tuyết ~".