Từng đạo hắc khí từ trên cơ thể Sa Thác Khuyết Thạch bốc lên, huyết vụ dấy theo, đây là tinh huyết của hắn biến thành, mang theo khí tức nguyền rủa nồng đậm.
Từ nhỏ hắn đã được Tế Tự sở thu dưỡng, tuy rằng đi theo con đường võ phu, nhưng cũng biết Man chú.
Tên trung niên cầm đại chùy lao ra, không phải hắn sợ Sa Thác Khuyết Thạch, càng không phải Man chú của Sa Thác Khuyết Thạch khủng bố tới mức nào. Thực tế, thân là Tổng binh Trấn Bắc hầu phủ, quanh năm đóng giữ hoang mạc, hắn đương nhiên hiểu về Man chú.
Đạo Man chú này, điểm ác độc nhất chính là dùng bản thân người thi chú làm tế phẩm, dùng để nguyền rủa người khác, hiệu quả tỉ lệ thuận với phẩm cấp tế phẩm.
Một khi phát động thành công, người thi chú lập tức mất mạng. Nhưng người bị hạ chú, cũng tuyệt không được tốt.
Hắn sẽ không chết, nhưng con đường Võ đạo từ đây đứt đoạn, cả đời không thể tiến thêm, đồng thời, khí huyết sẽ tiến vào thời kỳ suy bại, từ từ suy yếu.
Tên Man tặc này, khí huyết đã gần cạn, không đáng để hắn đổi con đường Võ đạo của bản thân!
Kỳ thực, coi như hắn không tự xuất thủ, thiết kỵ cuồn cuộn bên dưới cũng có thể khiến tên Man tặc này không thể chạy khỏi ốc đảo.
Nhưng, cảnh tượng sau đó, lại khiến hắn trừng lớn hai mắt.
Sa Thác Khuyết Thạch trực tiếp phóng vào doanh địa nơi đóng quân của đám sứ giả, hơn nữa không chút do dự vọt thẳng tới nơi treo chờ Hắc Long!
- Man tặc, ngươi dám!
…
“Oanh!”
Dưới quyền phong mạnh mẽ, hộ vệ Vương phủ như tờ giấy mục, lập tức bị xé một đường.
Rết trăm chân, tới chết vẫn còn động, Sa Thác Khuyết Thạch vừa giết vào doanh trại, lập tức như hổ nhập bầy dê, hộ vệ vương phủ trước mặt không thể chống nổi một kích.
- Điện hạ, đi mau, đi mau!
Khí huyết của Sa Thác Khuyết Thạch khóa chặt lấy Lục Vương gia, Trương công công đã biết không thể tránh được kiếp này, lạnh lùng nói:
- Đây là Hoàng tử Yến quốc, ngươi dám phạm thượng, con dâm hoang mạc các ngươi sẽ phải gánh thiên nộ của Ngô hoàng Bệ hạ!
Đối với uy hiếp của Trương công công, Sa Thác Khuyết Thạch không chút để ý, trực tiếp lao tới, thuận tay xé nát bốn tên hộ vệ dám cán đường.
Trương công công lập tức đè hai tay, từng đạo thanh khí từ trong tay tụ lại, thân hình đột nhiên lao về trước, lao thẳng tới phía Sa Thác Khuyết Thạch, tựa như cự mãng lao mình!
Nhưng, khí huyết quanh thân Sa Thác Khuyết Thạch như tinh cương được thiên chuy bách luyện, mặc ho Trương công công công kích vô số lần, vẫn khó thể lay động được mảy may.
Võ giả, vẫn luôn đáng sợ như vậy, trước khi khí huyết cạn hết, thể phách của bọn hắn chính là vũ khí mạnh nhất!
Võ giả càng mạnh, thì lại càng như vậy.
Sa Thác Khuyết Thạch đưa tay, cánh tay Trương công công trực tiếp bị hắn nắm lấy, thanh khí quanh người Trương công công lập tức tan rã.
“Ầm!”
Trương công công trực tiếp bị Sa Thác Khuyết Thạch ném xuống, một cước đạp tới, Trương công công phun máu tươi, xương ngực trực tiếp bị đạp gãy không biết bao nhiêu cây.
Nhưng đúng như Trương công công nói, hắn đúng thực có thể cản được mấy giây.
Mà Lục Vương gia cùng Trần Quang Đình đã chạy tới cửa doanh trại.
Sa Thác Khuyết Thạch mặc kệ Trương công công đang trọng thương nằm trên đất, một chân đạp mạnh, thân hình như hóa thành đạn pháo bắn ra ngoài, xông thẳng hướng vị Hoàng tử Đại Yến kia!
- Làm càn!
Một cây đại chùy từ trên trời đập xuống.
“Ầm!”
Chùy lớn đập trúng Sa Thác Khuyết Thạch, bởi Sa Thác Khuyết Thạch không hề có ý né tránh, cứng rắn chịu một chùy.
Rốt cục, gần tới rồi!
Sa Thác Khuyết Thạch đã nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên mặt tên quan văn kia, cũng nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên người vị Hoàng tử Đại Yến trẻ tuổi.
- Trần sư phụ, mục tiêu của hắn là ta!
Lục Vương gia đẩy Trần Quang Đình ra, bản thân chạy sang một hướng khác.
Tình cảnh này, cũng rơi vào trong mắt Sa Thác Khuyết Thạch.
A, vị Hoàng tử Yến quốc này, cũng không tệ lắm.
Nhưng, đúng lúc này, một cánh tay xuất hiện, nắm lấy mắt cá chân Sa Thác Khuyết Thạch.
Tên nam tử cầm đại chùy kia mặt mũi đầy máu, mạnh mẽ thúc động bí pháp gia tộc khí huyết, thành công bám lấy Sa Thác Khuyết Thạch.
Sa Thác Khuyết Thạch nắm tay đấm xuống.
Nam tử cầm chùy nâng chùy đón lấy.
“Oanh!”
Tay trái Sa Thác Khuyết Thạch trực tiếp bị đánh nứt, trực tiếp nổ tung.
Tên nam tử cầm chùy lộ vẻ khiếp sợ, nắm đấm vừa rồi của đối phương, không hề dùng lực.
Cánh tay trái vỡ vụn không chút ảnh hương tới Sa Thác Khuyết Thạch, tay phải hắn đưa xuống, nắm một cây đao của một tên bất hạnh nào đó để lại.
Sau đó, ném về phía Hoàng tử Đại Yến!
“Vù!”
Lưỡi đao hóa thành một vệt trắng, chem thẳng tới.
Đúng lúc này, một tên giáo úy mặc giáp trụ bỗng xuất hiện trước mặt Lục Hoàng tử.
Tiết đó, một luồng hắc quang đủ để khiến người nhìn vào chói mù mắt mắt xuất hiện!
Trịnh Phàm không nhìn thấy gì, Lục Hoàng tử phía sau cũng không nhìn thấy gì.
“Leng keng!”
Thanh âm kim thiết va chạm truyền tới.
Lục Hoàng tử chỉ cảm thấy như có một bức tường đập vào mặt, đẩy bản thân ngã lên đất.
Chờ tới khi ổn định tầm mắt.
Lục Hoàng tử đã thấy bị một tên giáo úy đè lên, đao trong tay tên giáo úy này đã gãy vỡ, mà lưỡi đao bị Sa Thác Khuyết Thạch ném tới, đã cắm sâu vào trong giáo trụ.
Vốn theo kế hoạch.
Trịnh Phàm nên khó khăn nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Lục Hoàng tử, thống khổ hỏi một tiếng:
- Điện hạ, ngài không sao chứ?
Nhưng lúc này, cảm nhận đau đớn, mát lạnh do dạ dày tiếp xúc thân mật với lưỡi đao truyền tới.
Lời kịch đã chuẩn bị, biến thành:
- Mẹ nó, đau quá…
…
Đêm trăng.
Sườn đất.
Trước ba cây nến.
“Dù có đói thì cũng nên chờ một chút nữa mới ăn đồ lễ chứ, chờ người ngươi cung phụng hưởng dụng rồi chúng ta hãy ăn.”
Nam tử lôi thôi không có ý định dừng động tác trên tay, tiếp tục ăn ngon lành, đợi khi miếng thịt cuối cùng vào miệng, hắn mới dùng tay áo lau miệng.
“Hắn sẽ không để ý.”
“Không để ý? Người ngươi tế điện là ai vậy?”
“Chính ta.”
Trịnh Phàm sửng sốt, trong giây lát như hiểu ra:
“Thực sự phải vậy?”
“Ừm.”
“Ta không biết ngươi mạnh tới mức nào, nhưng ta biết, ngươi nhất định rất mạnh.”
“Ừm.”
“Ta không biết Trấn Bắc phủ đáng sợ ra sao, nhưng ra rõ, nó nhất định rất đáng sợ.”
“Ừm.”
“Ngươi xem, giờ ngươi chuẩn bị cả cống phẩm cho bản thân, hẳn là có phán đoán rõ ràng, ngươi không mạnh hơn Trấn Bắc hầu phủ, đúng không?”
“Ừm.”
“Ta nói, tuy chúng ta mới biết nhau có hai ngày, nhưng nói thật lòng, trừ vẻ lôi thôi của ngươi, có vẻ cũng không có tật xấu nào khác.”
Chí ít, so với những tình tiết cổ quái của đám BOSS trong ý tưởng viết truyện của hắn, Trịnh Phàm cảm thấy dễ ở chung hơn nhiều.
“Ừm.”
“Ta nghe nói, ta nghe nói thôi nhé, Sa Thác bộ của ngươi, bị quận chúa dẫn binh diệt.”
Nam tử lôi thôi tiếp tục ăn thịt khô, khóe miệng khẽ cong, tiếp tục.
“Ừm.”
“Ngươi họ Sa Thác, hẳn là xuất thân từ bộ lạc đó chứ?”
“Ừm.”
“Cho nên, ngươi muốn đi báo thù?”
“Ừm.”
“Nhưng như vậy, không phải là lấy trứng chọi đá sao, ngẫm lại xem, ngươi mạnh như vậy, nếu muốn báo thù, có thể chọn cách hèn mọn một chút, như vậy hiệu quả càng rõ hơn, đúng không?”
“Ừm.”
“Ngươi vẫn muốn mai đi?”
“Ừm.”
Trịnh Phàm nhún vai, nói một hồi, cuối cùng vẫn vô ích.
Hắn muốn thông đồng với một tên cường giả, Đinh Hào đã từ vị trí lão sư vinh quang trở thành chó săn.
Nhưng với nam tử lôi thôi này, hẳn có thể đảm nhiệm vị trí lão sư thật lâu.
Nhưng vấn đề là, người ta một lòng muốn chết.
--------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)