Chương 94: Tới Đòi Một Lời Giải Thích

Nam tử lôi thôi giơ vò rượu, uống ực một hớp, lần nữa bước ra, hắn đi rất chậm, nhưng lại rất nhanh, từng đạo huyễn ảnh xuất hiện trong doanh trại.

Hắn tới trước chiếc xe giam Tuyết Lang, một tay cầm vò rượu, một tay nhấc xe ngựa.

Bốn con ngựa buộc trước xe bị nhấc theo, bốn vó đạp không, bắt đầu giãy dụa, hí lên đầy bất an.

Tuyết Lang trong xe mệt nhọc cũng bắt đầu tru lên sợ hãi, nam tử lôi thôi lại uóng một hớp rượu.

Lập tức, bắt đầu chạy đi.

Một người, giơ một chiếc xe ngựa khổng lồ, chạy băng băng trong doanh địa.

“Tùng tùng tùng… đùng!!!”

Đại địa rung lên theo nhịp bước.

Hắn chạy, mà như diều hâu đập cánh bay lượn!

Trên bãi sông, hơn trăm đội ngũ áp giải sinh thần cương đều bị kinh động, Trấn Bắc quân trấn giữ gần đó cũng nhìn sang.

“Ô!!!!”

Một tiếng kèn lệnh thê lương vang lên, tiếng kèn lệnh này có nghĩa… địch tấn công!

Nam tử lôi thôi vẫn tiếp tục chạy băng băng.

Nếu nhìn từ cao xuống, có thể nhìn thấy rõ một đạo khí lưu đang di chuyển từ sông tới cửa lớn Trấn Bắc hầu phủ.

Mà từ bốn

Mà từ bốn phương tám hướng, có thể nhìn thấy từng đạo Trấn Bắc thiết kỵ như hóa thành lũ đen chen chúc mà tới!

Trấn Bắc hầu phủ không có tường thành, nhưng có cửa lớn, cửa lớn chính là một gian đền nguy nga khổng lồ, được dựng từ trăm năm trước, trên cửa có hai chữ “Trấn Bắc”, là do Yến hoàng năm đó tự tay viết.

Bên trái đền thờ, có bốn chữ: Vĩnh Bất Trúc Thành!

Bên phải đền thờ, có bốn chữ: Vi Quốc Chấp Dực!

Mà lúc này, trong thời khắc này, một chiếc xe ngựa bị đập tới, bốn còn ngựa cùng người, thú trong xe tàn nhẫn đập lên đền thờ.

“Oanh!!”

Đền thờ bị đập sập, cát bụi dấy lên ngập trời.

Chờ tới khi cát bụi tán đi, mặt đất hóa thành một cái hố to, bên cạnh hố, chính là nam tử lôi thôi đang cầm vò rượu.

Nam tử lôi thôi hét một tiếng hét dài, tiếng hét tựa như sấm chấn!

- Sa Thác Khuyết Thạch tới chúc thọ Trấn Bắc hầu phủ!

Thiết kỵ Trấn Bắc quân đã bao quanh, tên tướng lĩnh đứng đầu giơ tay hô dừng.

Người tới là khác, bất kể là ác khách hay thiện khách thì đều là khách.

Thân là chủ nhà, có khách đến, đương nhiên phải có quy củ.

Nhưng, dù không phát động tiếng công, ba bốn ngàn thiết kỵ vẫn vây lấy nam tử lôi thôi!

Chỉ chờ một đạo lệnh, tất sẽ chém giết kẻ này!

Chỉ trong giây lát, một âm thanh già nua từ trong Trấn Bắc phủ truyền ra:

- Lão phu nhân nói, đa tạ ý tốt của Tả Cốc Lễ Vương, nếu thuận tiện, mời ngài vào phủ uống một chén rượu nhạt.

Thân phận chân thực của nam tử lôi thôi chính là Tả Cốc Lễ Vương của Vương đình Man tộc!

Nam tử lôi thôi giơ vò rượu, uống một hớp.

Cười nói:

- Mỗ đã tự mang rượu, mà mỗ cũng đã từ chức Tả Cốc Lễ Vương, chuyện hôm nay, không có quan hệ với Tả Cốc Lễ Vương, không quan hệ với Vương đình!

Nói xong, nam tử lôi thôi lần nữa hớp một ngụm rượu:

- Mời quận chúa ra gặp mặt một chút!

Trong giây lát, thanh âm già nua lại vang lên:

- Lão phu nhân nói, quận chúa tuổi nhỏ nghịch ngợm, Tả Cốc Lễ Vương là trưởng bối Man tộc, không chấp nhặt với vãn bối.

Nghe vậy, ánh mắt nam tử lôi thôi ửng hồng, khí thế kinh khủng từ trong cơ thể dâng lên!

Một tay đè vò rượu, một tay chỉ về phía Trấn Bắc hầu phủ, chữ chữ đẫm máu cùng nước mắt:

- Quận chúa tuổi nhỏ? Quận chúa nghịch ngợm? Vậy năm ngàn phụ nữ trẻ em Sa Thác bộ chúng ta thì không vô tội? Hôm nay, Sa Thác Khuyết Thạch ta dùng thân phận di dân Sa Thác bộ lạc tới đây, muốn quận chúa trả một câu trả lời hợp lý!

Tiệc thọ của Trấn Bắc phu nhân sắp bắt đầu, khách bát phương đều đã tới.

Có người đột nhiên tới nhà, đòi một câu trả lời hợp lý cho tộc nhân đã bị diệt tộc!

Trấn Bắc quân nhanh chóng điều động, từng dòng lũ đen ngòm tập kết lại, hơn trăm chi quân hộ tống sinh thần cương cũng bắt đầu tự phòng ngự, như lâm đại địch.

Có điều, cũng không có ai hô to xông lên chém ác khách, nói cho cùng, đây là địa bàn của Trấn Bắc phủ, nếu ngươi dám to gạn tự ý xuất thủ, chẳng khác nào nói Trấn Bắc phủ không có người ra mặt?

Tứ Nương thu dọn vụn thi thể của Dương Văn Chí đáng thương lại, sau đó bước khỏi lều vải, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chủ thượng của nàng đã ngồi trên đỉnh lều vải, ngóng sang bên kia.

- Lên đây, trên này có thể nhìn rõ.

Trịnh Phàm vẫy vẫy với Tứ Nương.

Tứ Nương thả người nhảy lên đỉnh lều vải, ngồi xuống cạnh Trịnh Phàm. Chủ thượng!

Thanh âm Đinh Hào từ bên dưới truyền lên.

Hai ngày nay, hắn được Trịnh Phàm phái ra ngoài, mỹ danh là phụ trách phòng ngự, nhưng lúc này có chuyện như thế phát sinh, đương nhiên phải quay trở lại bảo hộ Trịnh Phàm.

Có sao nói vậy, tuy Đinh Hào này không phải người tốt gì, thậm chí hai tay dính đầy máu tanh, nhưng có một chuyện hắn làm rất tốt, có ân báo ân.

- Lên đây đi, cẩn thận một chút.

- Ai, được rồi.

Đinh Hào cũng nhảy lên lều vải, trọng lượng ba người ép xuống, đỉnh lều có chút lay động, hiển nhiên có chút không chịu nổi.

- Chủ thượng, hay là để ta xuống.

Đinh Hào nói.

- Không sao, sớm muộn cũng sụp.

Trịnh Phàm thờ ơ vung tay, lại cười:

- Có phải đang trách ta mấy ngày nay không cho ngươi lại đây, khiến ngươi không được ăn đồ nóng?

- Thuộc hạ đã quen ăn quân lương, sao dám oán giận chủ thượng.

Kỳ thực trong lòng hắn vẫn có chút suy nghĩ, dù sao từ lúc làm lão sư cho Trịnh Phàm, ngày nào hắn cũng được ăn đồ ngon a.

Giờ đi gặm lương khô, thực sự cảm thấy từ yết hầu tới dạ dày đều như đang biểu tình phải đối.

- Hừm, ngươi nên cảm thấy may mắn.

Trịnh Phàm nói.

- Thuộc hạ hiểu.

Trịnh Phàm đưa tay chỉ vào giữa đám đông bên kia… chính là nam tử lôi thôi.

- Trừ phi ngươi muốn, ăn cơm với con hàng kia.

Đinh Hào: “…”

Tên ngoan nhân kia, hai ngày nay vẫn ở trong lều?

Trịnh Phàm không để ý tới vẻ khiếp sợ của Đinh Hào, nói:

- Tả Cốc Lễ Vương là gì?

Hắn tới thế giới này đã không ngắn, nhưng nửa năm hôn mê khiến hắn còn chưa hoàn toàn biết rõ về thế giới này, dù sao, thế giới này cũng không có mạng internet, không thể ngồi nhà động mười đầu ngón tay là có thể thu được tin tức khắp thế giới.

- Bẩm chủ thượng, Tả Cốc Lễ Vương là tước vị của Vương đình Man tộc, người đứng đầu Vương đình là Man vương, dưới trướng Man vương thì có Tả Hữu Hiền Vương, dưới Tả Hữu Hiền Vương thì chính là Tả Hữu Cốc Lễ Vương, dưới Tả Hữu Cốc Lễ Vương lại phân Tả Hữu Đại Tướng quân, Tả Hữu Đại Đô úy, Tả Hữu Đại Đương hộ.

- Thứ tự Man tộc là lấy bên trái là hơn chứ?

- Đúng vậy, Man tộc lấy bên trái làm đầu.

- Tả Cốc Lẽ Vương, hẳn là nhân vật đứng thứ 4 của Vương đình đi, sao lại họ Sa Thác?

- Bẩm chủ tượng, Vương đình Man tộc đã sớm suy yếu, trăm năm trước, Vương đình là bộ lạc cường thịnh nhất Man tộc, Tả Hữu Hiền Vương cùng Tả Hữu Cốc Vương đều là những người hùng trấn một phương.

Nhưng từ khi Man vương tây chinh thất bại, chôn vùi tinh nhuệ Vương đình, Hoàng Kim gia tộc liền sa sút, không chỉ chư bộ không còn nghe theo lệnh Vương đình, mà Tả Hữu Hiền Vương, Tả Hữu Cốc Vương cùng các chức vụ khác cũng không hoàn toàn do nội bộ Hoàng Kim gia tộc đảm nhiệm, bắt đầu tuyển anh kiệt từ các Man tộc khác bổ sung vào.

Thuộc hạ cũng từng nghe qua cái tên Sa Thác Khuyết Thạch này, có người nói, hắn được Tế Tự sở của Vương đình tuyển từ nhỏ, sau khi trưởng thành, càng được Man vương tứ phong Tả Cốc Lễ Vương.

--------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)