Chương 42: Nếu Chém?!

Trên bình đài giả sơn cạnh bể tắm, Trịnh Phàm nằm trên, Tứ Nương ở bên xoa bóp.

- Cương thi chết tiệt ra tay thực độc, không chút biết nặng nhẹ gì cả.

Tứ Nương nhìn từng khối máu ứ trên lưng Trịnh Phàm, nói không đau lòng là giả.

- Không sao, không nsao.

Trịnh Phàm lại an ủi Tứ Nương:

- Người khác tu luyện nào là luyện công dưới thác nước, cõng đá luyện luyện, ta như vậy, xem như đã rất thoải mái rồi.

Trịnh Phàm chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày đi luyện võ, kỳ thực, đời trước hắn vẫn tin tưởng “Võ thuật”, tin rằng trên đời thực sự có võ giả chân chính, chỉ có điều, không thần kỳ tới mức tiểu thuyết mô tả mà thôi.

Còn đại sư, Tông sư này nọ mà internet nói, cũng chỉ khí nào rảnh mới xem một chút, công phu chân chính phải chịu khổ mới thành, Trịnh Phàm hiểu rõ, bản thân không chịu được.

Nhưng hắn không nghĩ tới, một tên trạch nam vẽ tranh biếm họa, lại có thể tới được thế giới này, bất kể là vì hắn, hay vì đám thủ hạ của hắn, hắn cũng nhất định phải luyện.

- Chủ thượng, ta thấy có thể thay chút phương thức rèn luyện?

Tứ Nương đề nghị.

- Hả? Thế nào?

- Thế giới này không chỉ có võ giả, chủ thượng có thể luyện những thứ khác, chỉ cần mạnh lên là được, không phải sao?

- Luyện những thứ khác?

- Ta nghe nói, nếu thiên phú tốt, có thể luyện Ma pháp, tiến triển cực nhanh.

- Ách…

- Hơn nữa, đa số Ma pháp sư đều là da mỏng thịt mềm.

- Cái này để nói sau đi, trước luyện cân cốt, lại tập thêm chút chém giết, dù sao cũng không thiệt.

Làm việc không thể bỏ nửa chừng, hắn không tới nỗi chịu chút khổ đã chọn đi đường tắt.

- Như vậy… có thể để A Minh cắn chủ thượng một cái, ngài sẽ có thể chất Huyết tộc a.

- Biến thành Hấp Huyết quỷ sao?

Đề nghị này, Trịnh Phàm thực sự có chút động tâm.

Hấp Huyết quỷ có năng lực khôi phực hơn xa người thường, điều này cũng có nghĩa, năng lực sinh tồn của hắn sẽ tăng mạnh.

Dù hắn quyết tâm kiên trì tu luyện, nhưng hắn cũng không nghĩ tới, một ngày nào đó hắn sẽ xung phong trước đám Ma vương thủ hạ này.

Hắn chỉ là linh vật, chỉ cần hắn vẫn ngồi ở sau, không bỏ chạy, như vậy đã là ủng hộ lớn nhất với đám thủ hạ này rồi.

Nếu như điều kiện cho phép, hắn có thể hỗ trợ một chút, thêm máu hay hồi sức gì gì đó.

- Ừm, chờ nô gia đi tìm A Minh một chút, tuy giờ hắn còn chưa khôi phục bao nhiêu, số lượng sơ ủng có hạn, nhưng bất kể thế nào, chúng ta là người trong nhà, nước phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài a. Đúng không chủ thựng.

- Ừm…

Trịnh Phàm vốn còn có thể tỉnh táo trò chuyện với Tứ Nương, nhưng dần dần, thoải mái tới không cả mở nổi mắt, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tứ Nương thấy thế, cầm một tấm chăn bên cạnh đắp cho Trịnh Phàm, sau đó rón rén rời khỏi.

Ra cửa, khép nhẹ cửa lại, mới quay người, ánh mắt khẽ ngưng lại, bên cạnh, từng sợi tơ tuyến tinh tế như tơ nhện ngưng hiện.

- Khặc khặc… là ta.

Một bóng người xuất hiện, là người mù Bắc.

Tứ Nương thở nhẹ một hơi, bỏ đám tơ dính quanh người, có chút oán giận:

- Đêm tối ra ngoài không thắp đèn lồng, tự nhiên xuất hiện hù chết ta thì sao?

- Ta, thắp đèn lồng?

- Đúng vậy, không tiện cho ngươi thì cũng tiện cho người khác chứ, không phải ngươi không biết, tinh thần lực của ngươi có thể che đậy cảm ứng của người khác.

- Được, sau này ta sẽ thắp đèn lồng.

- Có việc gì?

- Có việc.

- Được, nhưng đừng nói ở đây, chủ thượng đã ngủ, đừng quấy rầy chủ thượng.

- Tốt, tới Lương đình đi.

Tứ Nương vừa tới, không khỏi có chút bất ngờ, trong đình đã có không ít người chờ.

Lương Trình, A Minh, Tiết Tam cùng Phiền Lực đều đã có mặt, trên bàn đá còn có một ít dưa cải.

- Yo, mở hội sao?

Phong Tứ Nương ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lương Trình, lập tức có chút ngạc nhiên:

- Mùi gì vậy?

Sắc mặt Lương Trình có chút cứng đờ.

- Ô hô hô…

Tứ Nương che miệng nở nụ cười, khóe mắt nhìn qua A Minh:

- Xem ra quan hệ giữa hai ngươi rất tốt, vừa mới làm ra, ta cùng chủ thượng còn chưa sử dụng, lại để ngươi dùng trước mất rồi.

- Khụ khụ…

Người mù Bắc ho khan mấy tiếng:

- Nói chuyện chính.

- Chuyện chính? Đúng rồi, A Minh, mai ngươi cắn chủ thượng một cái.

A Minh lắc đầu:

- Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng hiện tại không được, giờ ta mới khôi phục một chút, nếu giờ biến chủ thượng thành sơ ủng của ta, chủ thượng sẽ thu được năng lực khôi phục vượt hơn người thường, nhưng chừng nửa năm sau, chủ thượng sẽ biến thành dã thú hình người chỉ biết hút máu, ngay cả lý trí cũng không có.

Tứ Nương tính toán một hồi:

- Có vẻ… cũng tốt, có thể tăng tuổi thọ không?

- Chỉ cần đủ máu, trên lý thuyết là có thể sống trên trăm tuổi.

- Ha, không phải không thể cân nhắc, nhưng có một vấn đề, nếu chủ thượng không còn lý trí, chúng ta tới nịnh nọt, liệu chủ thượng còn có cảm giác được không?

A Minh nghĩ một chút:

- Ngươi cho chó ăn, lâu ngày nó còn có thể vẫy đuôi với ngươi.

- Nghiêm túc.

Người mù Bắc không nhịn được, mẹ nó, đại bất kính!

Đám người trong Lương đình ngồi thẳng.

Người mù Bắc hài lòng gật đầu, tựa như bản thân nhìn thấy rõ.

- Chủ đề hôm nay…

Người mù Bắc đổ ly rượu lên bàn, đám rượu bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, tạo thành hai chữ lơ lửng trên không:

“Tu Luyện.”

- Lương Trình, trước nói về tình huống luyện công của chủ thượng mấy ngày nay đi.

Mấy ngày nay, là Lương Trình phụ trách tu luyện với Trịnh Phàm, đương nhiên phải hỏi Lương Trình trước.

- Trước đây, chủ thượng hoàn toàn không có kinh nghiệm chém giết, ngay cả vận dụng thân thể cũng không đủ nhạy cảm…

Không có Trịnh Phàm ở đây, không ai phản bác.

- Có điều…

Lương Trình chuyển ngoặt, khiến đám người dựng tai lắng nghe.

Hiển nhiên, không ai hy vọng, lão đại nhà mình lại là tên rác rưởi.

Tuy rằng, bất kể chủ thượng có rác rưởi hay không, bọn hắn vẫn sẽ tôn trọng hắn, bảo vệ hắn, che chở, nịnh nọt hắn.

- Khí lực của chủ thượng, rất lớn.

- Lớn thế nào?

A Minh hỏi.

- Từ khi chủ thượng thức tỉnh tới hiện tại chưa được một tháng, theo lý mà nói, thân thể nằm giường nửa năm trời, dù là có được chăm sóc tốt, nhưng cơ năng nhất định phải chịu ảnh hưởng, trừ phi có nửa năm điều dưỡng, nếu không khó mà khôi phục. Nhưng khí lực hiện tại của chủ thượng, có thể so với một tên nam tử luyện võ trưởng thành.

Tiết Tam mím mím môi, trong đầu hiện lên hình ảnh tên gia hỏa bị Trịnh Phàm một đao chém đầu.

- Hừm, vấn đề đại khái ở chỗ này.

Người mù Bắc gõ gõ tay, hai chữ “Tu Luyện” lơ lửng trên trời lập tức chảy vào trong miệng, lại nói tiếp:

- Ta vẫn có một chút nghi hoặc, đó chính là, mối quan hệ giữa thực lực của chúng ta cùng chủ thượng, tới cùng cụ thể là thế nào? Có một điểm có thể xác nhận, chúng ta cần phải được chủ thượng tán thành, cho nên, nhất định phải kiên trì nịnh vô điều kiện, không được dao động.

Đám người cùng gật đầu, nếu như không vì sức mạnh, ai nguyện đi nịnh hót?

Nhưng nếu chỉ cần nịnh một chút, liền có thể thu được sức mạnh, trên đời này còn có chuyện gì càng có lời hơn sao?

- Nhưng vấn đề là, sức mạnh của chúng ta đã khôi phục một chút, nhưng trên cơ sở này, ta đã dùng đủ mọi loại phương pháp, vẫn không thể tăng thêm một tí nào.

- Ừm.

- Ừm.

Đám người gật đầu.

Khát vọng với sức mạnh của bọn hắn, hơn xa người thường tưởng tượng.

Bọn hắn không cần tiền, không cần danh tiếng, bọn hắn chỉ cần tự do tự tại, mà người không có sức mạnh, nói gì tới tự do?

- Người mù, ngươi phát hiện điều gì? Nói thắng đi.

Tứ Nương nhìn người mù Bắc.

- Ta nghĩ, thực lực của chúng ta khôi phục tới mức nào, rất có thể, quan hệ với sức mạnh của chủ thượng.

- Như vậy là có ý gì?

Tiết Tam có chút không hiểu.

Tứ Nương lại khẽ cau mày, đăm chiêu.

Lương Trình nghĩ nghĩ, A Minh khẽ quẹt quẹt môi.

------------

Phóng tác: xonevictory