Chương 3: Hai mẹ con chấn kinh!

"Cậu tỉnh rồi à?" Bước vào phòng cả hai mẹ con Hồng Tú và Hồng Thắm đều đưa ánh mắt nhìn về nam nhân đang nằm trền giường nói.

Còn bên kia âm thanh của hai nữ truyền đến khiến Trần Khinh Vân không hiểu chút nào, hiển nhiên chính là bất đồng ngôn ngữ, nhưng dù sao thì Trần Khinh Vân cũng là Ma Đế viên mãn, ngoài cường độ nhục thân và Ma lực bên trong cơ thể vô cùng mạnh mẽ ra thì sức mạnh linh hồn cũng không phải dạng vừa.

Các tần số âm thanh của hai nữ đến tai của Trần Khinh Vân sau đó đại khái hắn cũng hiểu được thứ mà hai nàng muốn nói, sau đó Trần Khinh Vân lại dùng phương thức đó để truyền đạt ngôn ngữ đến hai nàng.

Chỉ thấy hắn hơi cố gắng ngồi dậy rồi cười nói: "Ừm, là hai người đã cứu ta sao, trước hết ta xin cảm ơn!"

Mặc dù là Ma Đế cao không thể chạm nhưng Trần Khinh Vân lại không hề kiêu ngạo như người khác, cộng thêm đạo lý cứu người đền ơn hắn cũng hiểu cho nên lời cảm ơn chân thành vẫn phải có!

Còn Hồng Thắm trong lúc đó cũng tiến lại gần người Trần Khinh Vân rồi dìu giúp hắn ngồi dậy, Trần Khinh Vân quay sang nhìn Hồng Thắm cười nói: "Cảm ơn!"

Đồng thời hắn cũng ngửi được mùi thơm dịu nhẹ từ người thiếu nữ, Trần Khinh Vân không hiểu sao trước đây chỉ cần nữ nhân đến gần hắn như vậy là hắn đã vội tránh xa nhưng khi thiếu nữ này đến gần hắn không cảm thấy khó chịu như vậy!

Hồng Tú hơi liếc mắt xuống phần chăn bị cộn lên dưới người Trần Khinh Vân rồi lén nuốt "Ực!" một cái nhưng Hồng Tú cũng rất nhanh bình thường trở lại rồi nhìn vào hắn nói: "Ừm, là con gái của cô nhặt được cháu ở trên đồi, nghe nó bảo cháu bị rơi từ trên cao lắm xuống đất!"

Bên kia điều đầu tiên Trần Khinh Vân nghĩ đến trong đầu chính là: "Ừm, cư nhiên ta bị tiểu nữ hài cốt linh chưa đến 100 tuổi này xưng là cháu..?"

Nhưng hắn cũng không thèm so đo cộng thêm dù Trần Khinh Vân tuổi tác đã ngoài vạn niên nhưng quan trọng linh hồn của hắn vẫn là một thiếu niên mới lớn!

Trần Khinh Vân nghe được Hồng Tú nói đến mình là bị nhặt được nên hắn cũng đã đại khái hiểu ra vấn đề, Trần Khinh Vân đã có thể kết luận được rằng hắn khi bị thương thân thể đã trôi dạt đến vùng thế giới này!

Trần Khinh Vân cười nói: "Cảm ơn hai ngươi đã cứu giúp ta, ta tên là Trần Khinh Vân, đến từ Ma Giới, cho hỏi đây là đâu vậy?"

Nghe Trần Khinh Vân giới thiệu cả hai nữ thấy rất bình thường cho đến khi cả hai nghe đến Ma Giới, Hồng Thắm và Hồng Tú đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn về Trần Khinh Vân, thầm nghĩ tên này có phải bị ngáo đá không nữa!

Hồng Thắm lúc này đứng bên cạnh Trần Khinh Vân là người lên tiếng trước, nàng nói: "Mình tên là Phạm Hồng Thắm còn kia là mẹ của mình Nguyễn Hồng Tú, mình không biết Ma Giới cậu nói là ở đâu nhưng đây là Thôn Đoài tỉnh Nam Hà cậu biết không?"

Sở dĩ Hồng Thắm nói vậy chính là nàng nhìn dung mạo của Trần Khinh Vân cũng tầm tuổi mình, Hồng Thắm nghĩ rằng Trần Khinh Vân có lẽ cũng tầm 18 tuổi!

"Thôn Đoài tỉnh Nam Hà, hình như chưa nghe đến bao giờ, chắc là không ở bên trong Thượng Giới rồi!" Trần Khinh Vân lẩm bẩm, đồng thời hắn cũng hơi ngộ ra rằng mình đã bị trôi dạt đến một tiểu hành tinh cấp thấp rồi, nơi mà hắn không cảm nhận được chút linh khí nào!

Nhìn thấy Trần Khinh Vân như vậy cả hai mẹ còn Thắm đều rất nghi hoặc, cả hai người đều nghĩ đến một điều gì đó nhưng chưa vội kết luận, Hồng Thắm đột nhiên nhớ ra gì đó rồi hiếu kì hỏi: "Sao mà cậu rơi từ trên cao vậy xuống mà không bị làm sao hết vậy, cậu không phải người sao?"

Quả nhiên điều này vẫn canh cánh trong lòng Hồng Thắm mấy ngày nay vì điều mà nàng thấy mấy ngày trước là quá khó tin.

Còn Trần Khinh Vân nghe vậy thì cười hiển nhiên rồi, dù tu vi đã mất hết thì với nhục thân của Viễn Cổ Thần Ma huyết mạch của hắn không phải nói chơi, dù là cả tòa núi đè lên vẫn không sao hết!

Trần Khinh Vân đồng thời cũng hiểu ra hành tinh cấp thấp này vì không có linh khí nên mọi người không thể tu luyện, nên đối với nhưng chuyện siêu nhiên là quá khó tin!

Trần Khinh Vân không trả lời Hồng Tú mà cười nói: "Ừm, nếu ta nói ta không phải là người ở thế giới này thì hai người có tin không?"

Sở dĩ hắn cũng không muốn dấu diếm là vì dù sao hai người trước mặt này cũng có ân với hắn, đồng thời hắn cũng không hiểu gì về thế giới này, nếu muốn có kiến thức thì phải dùng kiến thức trao đổi!

Còn bên kia hai mẹ con nghe Trần Khinh Vân nói vậy cũng vô cùng chấn kinh, nếu là người khác nói vậy thì hai mẹ con đã cười hố hố vào mặt hắn rồi.

Nhưng đối với Trần Khinh Vân và những chuyện xảy ra gần đây thì Thắm và Tú cũng phải suy nghĩ, đầu tiên là ngoài hình và trang phục của hắn, tiếp theo chính là việc mà Trần Khinh Vân có thể rơi từ trên cao hư vậy xuống mà không bị thương tổn và cả việc các vết thương của hắn khôi phục cực kì nhanh chóng!

Tất cả điều này ở bên trên Trái đất không thể dùng từ khoa học để lí giải cho nên hai mẹ con mới ngờ vực như vậy!

"Cậu nói là thật sao, thật sự có người ngoài hành tinh trong Vũ trụ?" Hồng Thắm lên tiếng, tin tức này nếu là thật thì quá chấn kinh rồi, nàng đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi cũng có cả hiếu kì lẫn mong chờ!

Trần Khinh Vân gật đầu sau đó bắt đầu phổ cập cho hai người một chút kiến thức, dù sao thì Trần Khinh Vân cảm thấy mình không lâu sau khi đột phá rồi trở lại Thượng Giới nên chút kiến thức hắn cũng không keo kiệt!

Hai nữ Thắm và Tú thì răm rắp như học sinh nghe thầy cô giảng bài, tuy Khinh Vân chỉ cho hai nàng biết về ngoài trái đất ra thì nơi khác vẫn có sự sống và con người có thể tu luyện nhưng điều đó khiến hai nữ chấn kinh không gì sánh nổi!

Lúc đầu thì hai nàng còn nửa tin nửa ngờ nhưng sau khi thấy Trần Khinh Vân ảo thuật không biết từ đâu ra một viên kẹo hình cầu màu vàng rồi nói nó là cái gì Dưỡng Nhan Đan, sau đó lại thấy hắn phổ cập về công dụng của nó!

Cả hai nữ khi đó kinh hãi cực điểm, Hồng Tú lúc đó không tin tà nên cũng cầm viên đan lên mà nuốt vào miệng, nhưng điều kì diệu đã xảy ra.

Chỉ thấy cả nếp nhỏ trên khuôn mặt Tú biến mất đi, làn da cũng trở nên trắng hồng mịn màng hơn nhiều, các cơ mặt thì căng ra,... Rồi sau đó một Hồng Tú hoàn toàn mới hiển lộ ra, chỉ thấy nàng biến thành một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp giống Hồng Thắm đến bảy tám phần nhưng trên người vẫn rất quyến rũ.

Hồng Thắm và Hồng Tú nếu đứng cạnh nhau thì chẳng ai biết đây là hai mẹ con mà sẽ nghĩ là hai chị em, nhưng ai là chị ai là em thì con chưa biết!

Hai mẹ con lúc đó đần luôn rồi, đồng thời cũng tin tất cả điều mà Trần Khinh Vân nói là thật, phải biết dù là sản phẩm làm đẹp dù là cao cấp nhất bên trong trái đất cũng không bằng một viên kẹo mà Trần khinh Vân đưa!

Sau đó Trần Khinh Vân cũng bảo hai mẹ con phổ cập về tất cả các thông tin cơ bản về nền văn minh trái đất này cho hắn, đối với sự tư duy và thông minh của Ma Đế cho nên chẳng mấy chốc mà Trần Khinh Vân hiểu đại khái về thế giới này!

Vậy là cả buổi chiều ba người nói chuyện với nhau quên cả trời đất cho đến khi: "Ọc ọc!"

Âm thanh sôi sục từ bụng từ Trần Khinh Vân phát ra, điều đó khiến cho đã từng là Ma Đế cường giả cũng phải đỏ mặt ngượng ngùng quay đi chỗ khác.

Thấy Trần khinh Vân như vậy cả hai mẹ con cũng thất thần mất vài giây, biểu hiện vời rồi của hắn quá đáng yêu và đẹp trai, khiến cho trái tim thiếu nữ của Thắm đập lên rộn ràng và Hồng Tú như hồi xuân, tâm hồn trẻ ra vài tuổi!

Cả hai sau đó cũng nhanh chóng trở lại bình thường, Hồng Thắm kéo tay của Trần Khinh Vân cười nói: "Anh Vân ra ngoài kia ăn cơm nhé, mẹ và em nấu ăn rất ngon đó!"

Qua nói chuyện với nhau thì hai mẹ con đối với Trần Khinh Vân trở nên thân thiết hơn rất nhiều, cả hai cũng đồng ý cho Trần Khinh Vân ở lại nhà của mình.

Thắm và Tú qua Trần Khinh Vân nói đều biết hắn dù nhìn trẻ như vậy nhưng tuổi đã hơn hai nàng nhiều cho nên cả Thắm và Tú đều đổi cách xưng hô với hắn!

Còn Trần Khinh Vân khi nghe đến ăn thì cũng hoài niệm, đã rất lâu rồi hắn chưa bao giờ ăn thứ gì vào bụng cả vì trước đây khi đã là người tu luyện thì chẳng bao giờ thấy đói, nhưng giờ tu vi đã mất hết Trần Khinh Vân trở lại làm phàm nhân nên hắn cảm thấy đói bụng là chuyện thường tình!

Khinh Vân gật đầu sau đó theo Thắm và Tú bước ra khỏi phòng, căn nhà của Thắm cũng không lớn lắm chỉ có một tầng nhưng lại có khá nhiều phòng.

Đó là một căn nhà được xây bằng xi măng kiên cố, trước nhà có sân rộng rãi được lát bằng nền gạch đỏ, trước nhà có khung cửa gỗ rộng lớn, đi vào trong sẽ là phòng khách ngoài ra còn có các phòng khác như phòng của Thắm, phòng của Tú, phòng bếp kiêm luôn phòng ăn, phòng tắm và một phòng kho.

Ngoài ra còn có lối thông ra sau để lên đồi, căn đồi chính là vườn chè của hai mẹ con, do là ở làng quê nên đất của nhà rất rộng!

...

Lúc này Trần Khinh Vân đang ngồi vào bàn ăn cùng với hai mẹ con, hắn cũng đã ngửi được mùi thơm nức mũi từ các món ăn truyền đến, cộng thêm với cái bụng đói của hắn lúc này thì nó lại thêm ngon hơn bao giờ hết!

Trần Khinh Vân nuốt "Ực!" một cái rồi nhìn sang bên Tú và Thắm, thấy vậy Tú chớp mắt cười nói: "Vân ăn đi nhé, thức ăn Tú làm rất ngon luôn đấy!"

Trần Khinh Vân gật đầu và bắt đầu gắp nhưng miếng đầu tiên lên miệng, càng ăn Trần Khinh Vân càng cảm thấy ngon, một phần là do trước đây hắn không có hứng thú với việc ăn uống và một phần cũng là do Hồng Tú nấu ăn thật sự ngon!

Trần Khinh Vân thầm nghĩ cuộc sống như này cũng tốt, hắn cảm giác được hai nữ nhân trước mặt mình này là thật sự đối tốt với hắn, cứ như vậy mà Trần Khinh Vân dần dần tiếp nhận và bắt đầu cuộc sống mới tại Địa Cầu!

...

Đến tối Trần Khinh Vân đang ngồi bên trong căn phòng hắn mới được mẹ con Thắm và Tú dọn dẹp, trước đây phòng này chính là phòng kho, lúc này nó đã được dọn dẹp qua nên rất gọn gàng và sạch sẽ.

Trần Khinh Vân sau khi ăn no cái bụng hắn cuối cùng cũng quyết định thử làm một việc quan trọng, đó chính là tu luyện.

Trần Khinh Vân ngồi xuống khoanh chân tĩnh tọa, sau đó hắn bắt đầu vận dụng Ma mạch bên trong cơ thể để làm gì đó.

Một tức sau...

Hai tức sau...

Ba tức sau...

"À, ở đây làm gì có linh khí nhỉ!" Trần Khinh Lân vỗ đầu lẩm bẩm, hắn quên mất hành tinh cấp thấp này không có linh khí nên không thể dùng cách thông thường mà hắn hay dùng để tu luyện!

Sau đó Trần Khinh Vân đưa tay trái lên nhìn vào chiếc nhẫn màu đen của mình, đây chính là giới chỉ hay gọi là nhẫn trữ vật của hắn, không gian bên trong này nếu so với chính trái đất này thì còn rộng hơn!

Nhưng mà nó cũng chỉ đựng được đồ vật mà thôi, sau đó Trần Khinh Vân lấy ra từ trong nhẫn trữ vật ra mấy cái ngọc giản, sau đó hắn xếp chúng ra dưới mặt đất trông như bán rau ngoài trợ.

Nếu có cường giả nào ở Thượng Giới mà nhìn thấy cảnh này chắc tức điên mất, bởi vì đống hơn 50 cái ngọc giản này đều là từ Hoàng cấp đến Đế cấp công pháp, vậy mà Trần Khinh Vân lại xếp ra như bán hàng.

Hắn nhìn vào đống công pháp này rồi lẩm bẩm: "Thôn Thiên Ma Quyết, không được, Chí Phạt Thiên Ma Công, cái này cũng không được, Hỗn Nguyên Đế Tâm Kinh, không được nốt.."

Nhìn vào đống Hoàng cấp đến Đế cấp công pháp này Trần Khinh Vân đều lắc đầu, bởi kì hoàn cảnh tu luyện của nó nếu ở Địa cầu này thì hoàn toàn là không được.

Đang trong lúc chán nản định cất đi đám ngọc giản thì Trần Khinh Vân nhìn vào một cái ngọc giản có màu hồng nhưng trên đó không ghi rõ phẩm chất, nhưng chỉ có vài chữ nguệch ngoạc mà hắn đọc được!

Âm Dương Chung Nguyên Quyết!