Chương 97: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc bóp chặt bờ mông căng tròn mà cụng vào trán nàng:

- Nữ hoàng của ta tuyệt lắm.

- Chàng đưa cái Vương tọa của Hải Thần Cung cho thiếp, thiếp giúp chàng biến thành Ma tọa, chắc phải nâng được thành Thần cấp.

Hai người cứ đứng mãi hồi lâu, vô thanh thắng hữu thanh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Ngọc tỉnh lại.

Tinh thần tràn đầy hứng khởi sau một đêm lao động miệt mài, Thanh Ngọc lại cầm chổi ra quét sân như mọi ngày. Lúc này, Thúy An mới bất ngờ đứng đằng sau lưng hắn, nói:

- Ngươi làm vậy là có ý gì?

Thanh Ngọc vẫn cầm chổi miệt mài quét, giọng điệu khác hẳn thường ngày:

- Làm vậy là làm gì? Có ý là ý gì?

Thúy An hít một hơi thật sâu, nói:

- Ngươi là ai, tại sao lại giả dạng vào đây? Có tin chỉ cần ta hô lên một câu ngươi sẽ chết hay không?

Thanh Ngọc từ từ bỏ cây chổi xuống, rồi thao tác vô cùng nhanh, phong bế toàn bộ kinh mạch Thúy An. Hắn đẩy nàng vào phòng, đóng cửa lại, quẳng hai trận bàn Hoàng cấp ra, rồi đẩy Thúy An sát vào bức tường, tay nắm chặt cổ nàng mà nói:

- Ngươi hô đi?

Thúy An hoảng sợ, người này là ai mà kinh khủng như vậy? Nàng còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị tóm cổ ép vào tường rồi. Thanh Ngọc giật phăng cái mặt nạ của nàng ra, để lộ dung nhan xinh đẹp tuyệt trần. Tuy kém chúng nữ của Thanh Ngọc một chút, nhưng cũng là hạng quốc sắc thiên hương.

Mắt to mày liễu, mũi cao, gương mặt trái xoan vô cùng hài hòa, mái tóc mây trải dài về phía sau, vô cùng mượt mà.

Thanh Ngọc bóp cổ Thúy An mạnh hơn một chút, rồi bá đạo hôn lên môi nàng một cái thật sâu. Thúy An sợ hãi, muốn tránh thoát nhưng không tránh nổi, chỉ đành đứng im mà trào ra nước mắt. Nàng buồn bã nói:

- Ngươi làm ơn giết ta đi, ta cũng không muốn sống nữa.

Thanh Ngọc kéo Thúy An lại bên giường, rồi ngồi xuống, để Thúy An ngồi trên đùi mình. Hắn ôm eo nàng mà hỏi:

- Làm sao? Làm sao mà không muốn sống nữa?

Nước mắt từ khóe mi Thúy An lại trào ra, không thể nào ngừng được. Nàng cảm thương thay cho số phận bất công của bản thân mình. Thanh Ngọc nói:

- Ta nói cho nàng biết, từ nay trở đi nàng chính là bà chủ của Khinh Hồng Tiền Trang. Lục Khinh chết rồi, tên Mộ mặt ngựa đó cũng chết rồi, biết chưa?

Thúy An nhìn Thanh Ngọc mà sợ hãi. Nàng đưa tay lau lau nước mắt, nói:

- Ngươi nói thật chứ?

- Chả lẽ ta lại đùa nàng, xác chúng vẫn còn đang nằm trong linh quáng mạch ở ngoại thành đấy, có cần đi xem không?

Thúy An quên mất việc mình đang trong tư thế xấu hổ với một tên nô tài không rõ lai lịch, mà vui mừng nói:

- Chết là tốt, chết là tốt…

Thanh Ngọc vỗ mông nàng một cái thật mạnh:

- Chết thì xong rồi. Giờ còn chuyện người sống. Linh hồn bản nguyên của nàng ở trong tay ta, giờ nàng tính sao?

Thúy An bị đánh mông thì vô cùng hoảng sợ. Nàng lắp bắp nói:

- Ngươi… Ngươi muốn làm gì… Ta, ta là người đã xuất giá…

Thanh Ngọc tiếp tục vỗ cái mông nàng một cái nữa:

- Xuất giá thì làm sao, ta không để ý mấy chuyện vớ vẩn đó. Ta chỉ cho nàng một lựa chọn thôi, làm tiểu thị nữ cho Đại nương tử của ta đi.

Thúy An sợ hãi, lại thỏ thẻ nói:

- Làm sao mà ta lại đi làm thị nữ cho vợ lớn của ngươi được? Ta, ta…

Thúy An làm gì còn cái bộ dáng hung thần ác sát đeo mặt nạ lấy roi quất người nữa? Nàng bây giờ như một con chim nhỏ sợ hãi, chưa biết cuộc sống của mình sẽ đi về đâu.

Thanh Ngọc vỗ tiếp một cái vào mông Thúy An:

- Ba mươi năm nữa ta dẫn nàng đi Trung Vực, bây giờ thì đi đến tổng bộ Khinh Hồng Tiền Trang mà lo việc nhận chức đi, cứ giả vờ là không biết gì, nếu không ta sẽ đánh nát cái mông nhỏ của nàng. Nghe chưa?

- Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa, để ta đi…

Thanh Ngọc lại áp dụng chiến thuật vô sỉ, “Đốp” tiếp một cái vào mông nàng:

- Còn dám xưng ta? Gọi chủ nhân, xưng em!

Ba ngày sau, một thông tin làm cho cả Phàn thành xôn xao náo động.

Mộ gia Mộ công tử và Khinh Hồng Trang chủ Lưu Khinh chết bất đắc kỳ tử trong một di tích, thi thể còn bị cắt ra làm ba. Nghe nói trong di tích này vô cùng đáng sợ, ma khí ngập tràn, hơn nữa các loại ma binh ma tướng hung thần ác sát vô cùng, làm tu sĩ và dân chúng nghe cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Thúy An bây giờ cũng đã hoàn toàn tiếp nhận việc kinh doanh của Khinh Hồng Tiền Trang, mặc dù có một vài trưởng lão Kim Đan kỳ phản đối, nhưng những người đó đều biến mất một cách vô cùng khó hiểu, nên rồi cũng không còn ai dám có ý tứ gì nữa.

Thanh Ngọc thì lúc này đâu còn có cái bộ dáng nô tài nữa, mà dọn thẳng vào phòng Thúy An ở. Hai người hiện tại đã chuyển đến tổng bộ của Khinh Hồng Tiền Trang ở Phước Bình thành, cũng coi như là một thủ phủ của Huyền Vũ Vực.

Nơi đây không rộng lớn bằng Minh Hồ thành của Thiên Long Vực, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Chân chính là bởi vì tu sĩ ở đây vô cùng náo nhiệt, do cách Phước Bình thành không xa chính là Hoàng Liên sơn mạch. Trong sơn mạch này có lượng tài nguyên, mỏ quáng vô cùng dồi dào để khai thác, nên phần đông tu sĩ trên dưới Kim Đan kỳ ở Huyền Vũ Vực đều tập trung về đây.

Thanh Ngọc quyết định mở ra ở đây một đường lui dành cho Vạn Hoa cốc, nên cũng tập trung giúp đỡ Thúy An phát triển sản nghiệp và thế lực của mình.

Từ sau khi Thúy An tiếp quản Khinh Hồng Tiền Trang, tất cả mọi phương diện đều được cải thiện hơn trước rất nhiều, làm không còn ai có dị nghị gì nữa. Nhưng thực ra, nàng cũng chỉ làm theo lời Thanh Ngọc nói mà thôi.

- Chủ nhân, người thật là giỏi, em chưa thấy ai đưa ra quyết định chính xác như người.

Thanh Ngọc kéo Thúy An ngồi lên đùi mình mà nói:

- Vẫn chưa còn đúng ý ta đâu, ở Huyền Vũ Vực cảnh giới của tu sĩ quá thấp, rất khó làm ăn. Em đổi tên Khinh Hồng Tiền Trang thành Vạn Hoa Tiền Trang đi, rồi làm theo những gì mà ta nói. Nếu ai có ý kiến, ta sẽ xử lý giúp em. Đây là một viên Linh Âm đan, giúp em tiến vào con đường luyện Thần, còn có công pháp và tâm pháp, em trùng tu lại đi. Khi nào em triệt để phục tùng ta, ta sẽ cho em thứ khác nữa.

Thanh Ngọc lại đi mua sắm một đợt tài liệu luyện khí, thăng cấp Trúc kiếm lên tới Vương khí cực phẩm mới dừng lại. Trúc kiếm của hắn bao nhiêu lâu nay vẫn luôn dừng ở Pháp khí cực phẩm, chiến đấu với những đối thủ mạnh đã không còn đủ sức nữa rồi.

Sau khi xử lý mọi chuyện ổn thỏa đâu ra đấy, Thanh Ngọc lập tức bế quan.

Khi hoàn thành dung hợp Đạo Nguyên Kinh, hắn còn chưa chân chính lĩnh hội được những tinh hoa của công pháp này. Đây là một bộ tam tu công pháp toàn diện có thể tiến cảnh cả Tinh, Khí, Thần.

Nếu để ai ở Hằng Thiên tinh, thậm chí những Thần giới Thánh giới kia mà biết Thanh Ngọc có Đạo Nguyên Kinh, chắc chắn đó sẽ là một trận chiến máu chảy thành sông.

Độ quý giá của công pháp này không cần phải bàn, ba bản Hỗn Nguyên công pháp hợp lại thành một có thể là dạng vừa sao?

Trong quá trình chìm đắm tâm thần vào trong Đạo Nguyên Kinh, Thanh Ngọc bất ngờ nhận ra cuốn sách mà lão giả Thiên Lộ Điện đưa cho mình vô cùng hữu ích. Nếu không có sự trợ giúp này, những lý giải cao thâm của Đạo Nguyên Kinh Thanh Ngọc chưa thể hiểu hết được.

Ba chiêu thức Cửu Hoang Trảm, Ngự Khí Thuật và Nhất Tâm Nhị Dụng của hắn sau khi có Đạo Nguyên Kinh hoàn toàn đã tăng lên một trình độ mới.

Cửu Hoang Trảm có thể cách không chém ra cách xa địch nhân ba mươi trượng, Ngự Khí Thuật có thể điều khiển hai thanh phi kiếm song song, còn Nhất Tâm Nhị Dụng thì lại khiến tâm thần Thanh Ngọc khi suy nghĩ hai vấn đề cùng một lúc vô cùng linh mẫn.

Bây giờ, tốc độ tu luyện của Thanh Ngọc thì phải nói là yêu nghiệt.

Trước đây hắn chỉ dám hai tay mỗi tay cầm một viên linh thạch và ma thạch. Bây giờ Thanh Ngọc muốn tu luyện thì phải xếp linh thạch và ma thạch thành đống xung quanh mình. Vì cơ thể hắn sau khi được đúc lại trong Thành Niên Chi Lộ, toàn bộ người Thanh Ngọc đều có thể hấp thu linh khí và ma khí.

Xếp vật tư ra xung quanh rồi bắt đầu đắm chìm vào tu luyện, Thanh Ngọc nhất tâm nhị dụng bắt đầu mua sắm trong Đế Quân thương hành.

Hiện nay hắn có 11287 điểm tích lũy, cũng nên đổi mới mua sắm một phen.

Qua một lần đổi mới, Thanh Ngọc bỏ ra 2000 điểm tích lũy mua một bộ Vương giáp cực phẩm, tên là Kim Sa Triền Ti, để trang bị cho chính bản thân mình. Giáp này vô cùng nhẹ nhàng bền chắc, có thể giúp hắn dễ dàng chặn được công kích dưới Luyện Hư kỳ, nhưng nếu bị đánh lâu thì cũng sẽ vỡ.

Tiếp theo, Thanh Ngọc lại mua một cái Hoàng khí hạ phẩm khác, Kiên Niên Trạc giá 3000 điểm tích lũy, có thể xem được giờ giấc, vô cùng tiện lợi, lại có thể kích phát truyền tống trong cự ly vạn dặm, mười năm có thể kích phát một lần. Đến lúc sinh tử chi chiến mà có thể nháy mắt rời đi cũng là thủ đoạn bảo mạng lợi hại đấy.

Cuối cùng, sau hai lần đổi mới khác, Thanh Ngọc cũng đã tìm được một đại trận hộ phái. Bộ trận pháp này tên là Vũ Đả Lê Hoa Trận, Tôn cấp hạ phẩm, giá 5000 điểm tích lũy. Trận này còn có thể nâng cấp lên thành Thiên Vũ Thần Hoa Trận, chỉ cần ai cố ý tấn công vào phạm vi trận pháp phòng hộ, chắc chắn sẽ bị vô vàn kiếm khí hóa hình thành hình cánh hoa diệt sát ngay lập tức.

Trận pháp hộ tông của các đại môn phái ở Trung Vực cũng chỉ là hàng Hoàng cấp mà thôi, nên Thanh Ngọc cảm thấy vô cùng hài lòng với Vũ Đả Lê Hoa Trận Tôn cấp hạ phẩm.

Tiêu hao một hồi, lại chỉ còn 1267 điểm tích lũy, Thanh Ngọc lại thở than mình còn nghèo.