Chương 62: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc ngồi xuống, mới mở miệng hỏi:

- Sư công, người bây giờ là cảnh giới gì ạ?

Hồng Vân Chân Nhân nói:

- Cái này ta không thể cho con.

Thanh Ngọc nghe xong lại hỏi tiếp:

- Người có mạnh hơn Thánh Quân Tiên giới không ạ?

- Con đừng nghĩ mấy cái Thánh Quân đó làm gì cho mệt. Bọn chúng chỉ là lũ kiến hôi mà thôi. Ta nói cho con biết, mấy cái cảnh giới của bọn Tiên nhân rởm đó là do bọn chúng tự phong. Ta không cần dùng tay cũng giết được một vạn tên Thánh Quân, con tin không?

Thanh Ngọc lúc này mới giật mình hoảng sợ. Thánh Quân cũng chỉ là kiến hôi, vậy như thế nào mới gọi là cường giả?

- Con phải biết, Đạo lộ không điểm dừng. Nhưng mà Tiên lộ hiện tại đang có điểm dừng, bọn chúng chỉ là tay sai vặt cho người khác mà thôi. Một khi đã tiến vào Thánh Quân thì đừng mơ mà có thể tiếp tục gia tăng tu vi. Nhưng mà con nhìn ta xem, đến giờ ta có khi mới chỉ vừa bước chân vào Đạo lộ!

Thanh Ngọc im lặng hồi lâu, muốn tiêu hóa thông tin khủng bố này. Đến sư công cũng chỉ vừa bước chân vào Đạo lộ, vậy hóa ra mình chỉ là hạt cát nhỏ xíu hay sao?

Hồng Vân Chân Nhân tiếp tục giảng giải:

- Bọn Tiên nhân rởm kia muốn bá chiếm hư không, truyền ra mấy loại thuyết pháp hoặc chúng. Con nên nhớ, tu sĩ luôn luôn chỉ là tu sĩ, dù là Thần tộc cũng giống phàm nhân, có thân thể máu thịt, chứ đừng nghĩ ai cao quý hơn ai. Không phải phi thăng vào Tiên giới rồi là thành Tiên đâu, thành nô lệ mà thôi.

Thanh Ngọc bỗng dưng hỏi:

- Vậy Ma giới thì sao ạ?

- Ta biết, tên ông ngoại kia của con hướng con vào Ma đạo. Ta cũng không phản đối, vì bản thân con mang thể chất và huyết mạch vô cùng phù hợp với Ma đạo. Con cũng đừng nghe người đời nói Ma đạo tàn ác, không phải, chỉ có bản tâm con người là tàn ác thôi.

Thanh Ngọc lập tức gật đầu:

- Vầng, con hiểu. Nhưng mà sao người lại có thể ở đây ạ?

Hồng Vân Chân Nhân nói:

- Khi con đã mạnh tới mức độ nhất định, thì pháp tắc thiên địa của một tiểu hành tinh không thể làm gì được con cả. Cùng đừng hỏi gì về cha mẹ con, ta không cho con biết đâu.

Đúng như những gì Thanh Ngọc dự đoán, sư công là tồn tại có thể áp chế pháp tắc thiên địa. Hắn cũng không dám hỏi về cha mẹ mình nữa, sợ làm sư công phật ý.

Thanh Ngọc hỏi tiếp:

- Sư công, bình thường người sống ở đâu?

- Ta ở một nơi rất xa, không thể nói cho con biết được. Có một số chuyện con cần phải tự mình đi làm. Cũng đừng phụ bạc cha mẹ con ở Hằng Thiên tinh này, dù sao họ có ơn ban cho con thân thể, họ chỉ là bất đắc dĩ mới phải đưa con đi lưu lạc.

Thanh Ngọc thưa vâng đứng dậy, hành lễ rồi đi ra ngoài.

Những ngày sau đó, Thanh Ngọc chăm chỉ tu luyện, rồi cứ cách ba ngày một lần lại đi giết sơn tặc, hải tặc, thậm chí cả yêu thú.

Thu hoạch vô cùng to lớn, tài sản cũng tăng nhiều. Hắn và chúng nữ sống những ngày tháng vô cùng bình dị mà ấm áp, tất cả cũng hiểu nhau hơn, không có chuyện tỷ muội bất hòa.

Hồng Vân Chân Nhân xuất ra đan dược, trực tiếp khiến các chúng nữ tăng tư chất lên tới Đỉnh giai, còn đích thân dạy dỗ, chỉ điểm cho các nàng. Ngộ tính của Lý Mỵ Nương là tốt nhất, không được bao lâu đã tiến vào tầng đầu tiên của Tư Ngọc Tâm Quyết.

Thanh Ngọc còn trực tiếp lấy ra Cửu Thập Cửu Thiên để chúng nữ rèn luyện.

Hắn cũng không dám trước mặt sư công tiến vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ mà ân ái với các nàng, nhiều khi đêm nằm ngủ các nàng cố ý khiêu khích làm Thanh Ngọc trằn trọc không thôi.

Một năm sau.

Thanh Ngọc đứng trước mặt một cây cổ thụ trong khu rừng, tĩnh tâm nhắm mắt. Khi trước sư công có nói với hắn rằng:

- “Con có biết tại sao mà ta để mấy tiểu nha đầu ra ngoài sống cùng con không? Không phải tu hành là chỉ nhăm nhe tích tụ linh khí vào đan điền là xong. Nhiều lúc con cũng phải dạo bước hồng trần, xem phố thị phồn hoa, trải nghiệm nhân sinh rực rỡ sắc màu. Những điều tưởng như bình thường lại bao hàm những ý nghĩa sâu xa nhất. Ta muốn con trải qua thể nghiệm của một cuộc sống bình dân, không cao sang phú quý, không tranh quyền đoạt lợi. Khi nào con đạt tới cảnh giới đứng trước mặt địch nhân mà cũng không hề có sát ý, thì đó là lúc con dung hòa được đạo của mình.”

Những câu này vẫn luôn đau đáu trong lòng Thanh Ngọc suốt hơn một năm nay. Làm sao để đứng trước mặt địch nhân mà không có sát ý?

Đúng rồi!

Chỉ khi không coi chúng là địch nhân thì mới không có sát ý.

Nhưng không coi chúng là địch nhân thì coi là gì?

Thanh Ngọc bừng tỉnh, mở mắt, không dùng chân khí mà trực tiếp chém ra một kiếm, nói:

- Bọn chúng chỉ là những hòn đá kê chân đáng thương đi ngang qua cuộc đời ta mà thôi!

Uỳnh…

Không có kiếm khí, cũng không có chân khí bạo phát.

Thanh Ngọc một kiếm bổ cây đại thụ ra làm hai.

Trong lòng hắn tháo gỡ được khúc mắc bấy lâu nay, tâm cảnh lại tiến thêm một bậc, thực lực đại tăng. Tinh thần nội liễm, nếu bây giờ bất kỳ ai nhìn thấy Thanh Ngọc đều sẽ tưởng rằng hắn chỉ là một phàm nhân.

Trong tâm thần Thanh Ngọc bỗng dưng vang lên một giọng nói:

“Hướng suy nghĩ thì đúng đắn rồi đấy, nhưng chưa phải là tận cùng, tiếp tục cố gắng, trường kiếm coi như tạm ổn, còn đoản kiếm mấy ngày nữa tiếp tục học, trở về đi.”

Thanh Ngọc nghe vậy, thu kiếm quay về đạo quan. Vừa tới nơi, thì thấy chúng nữ nhìn hắn tủm tỉm cười. Còn Trương Phù Hoa thì mạnh dạn lên kéo kéo cánh tay của Thanh Ngọc:

- Dẫn thiếp vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ đi, sư công nói thiếp cần tinh lọc đan điền, chuẩn bị đột phá.

Thanh Ngọc nghe vậy, cũng không nói gì, hai người lập tức biến mất.

Mai Sương Sương ở đằng sau có hơi đỏ mặt, cuối cùng vẫn bị Tử Nhược lôi đi nấu cơm.

Ở bên dòng thác nhỏ, lúc này Thanh Ngọc và Trương Phù Hoa đang ngồi cùng nhau trên chiếc bè lơ lửng giữa dòng suối.

Trương Phù Hoa lặng im, dựa đầu vào vai Thanh Ngọc một lúc, rồi nói:

- Một năm qua là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời thiếp, thật muốn cứ như vậy mãi, không phải lo tới thế sự ngoài kia…

Thanh Ngọc mỉm cười, tay ôm lấy eo nàng:

- Nàng yên tâm, ta sẽ không bao giờ bỏ mặc các nàng đâu.

Hai người yên tĩnh hồi lâu, Trương Phù Hoa lập tức tự động cởi y phục rồi nói:

- Chân khí của chàng không giúp thiếp đột phá Đại Thừa được, chàng chỉ cần giúp thiếp tấn thăng lên Nguyệt Phong Linh Thể là được rồi.

Làn da nàng trắng muốt, cổ cao thon dài, mái tóc đen nhánh trải dài xuống tận eo, hai bầu ngực sữa to lớn cao ngất, điệu đà vểnh hai chấm hồng lên, làm Thanh Ngọc môi đắng lưỡi khô. Hình xăm hồ điệp bên vai càng điểm xuyết thêm vẻ bá mị yêu kiều. Lần trước không được ở một mình cùng Trương Phù Hoa, làm hắn không chiêm ngưỡng được kỹ càng dung nhan của nàng.

So với Lý Mỵ Nương hay Hạ Tuyết các nàng thì Trương Phù Hoa mang theo một nét đẹp đặc biệt của nữ nhân thành thục, nàng giống y như một trái đào trắng hồng mọng nước, chỉ chờ người ta hái xuống mà từ từ thưởng thức. Trương Phù Hoa sâu sắc, lại thấu hiểu lòng người, luôn luôn biết quan tâm đến Thanh Ngọc.

Hắn bây giờ đang đắm chìm trong thân hình tuyệt mỹ kia, hai người mắt đối mắt, nhìn thấy con ngươi to tròn lấp lánh như tinh tú, cái mũi nhỏ nhắn cao cao rồi bờ môi mỏng xinh xắn của Trương Phù Hoa, Thanh Ngọc lập tức không kìm lòng nổi.

Trương Phù Hoa nói:

- Mình làm chậm chậm một chút được không, thiếp thích như vậy.

Thanh Ngọc không đáp trả nàng, mà cởi hết y phục trên người xuống, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, để Trương Phù Hoa ngồi xoay ngang giữa hai đùi hắn. Thanh Ngọc bắt đầu dùng tay vuốt ve bên má trắng hồng, rồi bắt đầu xoa nắn chú tiểu bạch thỏ to lớn của nàng. Vừa làm, hắn vừa nhìn Trương Phù Hoa, ánh mắt mang theo sự yêu thương khó nói thành lời.

- Yêu ta không?

- Ưm.

Trương Phù Hoa ngồi trong lòng Thanh Ngọc, cảm thấy ở bên hông mình bị vật cứng rắn kia cạ vào, cũng mặc kệ, miệng nhỏ đưa lên đôi môi xinh bắt đầu hôn lấy vành tai, rồi tham lam bá chiễm cái cổ của hắn.

Hai người vô cùng ăn ý, nhẹ nhàng, mang theo nét nhu tình hiếm khi có được.

Một lúc lâu sau, Trương Phù Hoa đẩy ngã Thanh Ngọc nằm xuống bè trúc, rồi bắt đầu lại dùng chiếc lưỡi họa quốc ương dân mà trêu chọc hắn một lượt từ miệng hắn cho tới lồng ngực săn chắc, sau đó nàng bất ngờ ngậm lấy cái mệnh căn đang dựng thẳng lên kia.

Trương Phù Hoa vô cùng thành thạo, không chỉ liên tục kích thích vật độc hữu của nam nhân, mà thi thoảng còn trêu chọc mút lấy hai vật tròn bên dưới, làm Thanh Ngọc đang nằm cũng phải rên lên vài tiếng quái dị.

Được một hồi, Thanh Ngọc ngồi dậy, nói:

- Nàng ngồi lên đi, chúng ta luyện công trước.

Trương Phù Hoa tóm lấy mệnh căn Thanh Ngọc, rồi từ từ ấn sâu nó vào trong âm huyệt của mình. Khi Thanh Ngọc tiến vào mới cảm thấy bên trong của nàng vô cùng chật chội và ấm áp, khiến hắn bỗng dưng rùng mình một chút.