Tử Nhược cũng không cảm thấy làm lạ. Nàng nói:
- Nguyễn Ngọc, hôm nay ở đây ta trao cho chàng một bí mật vô cùng quan trọng, kể cả cuộc đời ta sau này cũng sẽ giao phó cho chàng. Nếu chàng tiếp nhận nó, sau này chàng có trách nhiệm phải báo thù cho tộc nhân của ta. Kẻ địch vô cùng cường đại, không phải những gì chàng có thể tưởng tượng được. Độ Kiếp kỳ cường giả đứng trước chúng chỉ là con kiến hôi mà thôi!
- Đinh! Phát động nhiệm vụ thần thánh “Cơn thịnh nộ của Đế quân”, bắt buộc thiếu gia phải tiếp nhận. Nhiệm vụ yêu cầu thiếu gia phải báo thù cho Tử Nhược, sau khi báo thù xong thiếu gia sẽ tìm được cách khiến phu nhân tỉnh lại. Phần thưởng là Hỗn Thế Ma Long Bào, 50000 điểm tích lũy. Hiện tại thiếu gia chưa được tiếp cận thông tin về địch nhân, khi thiếu gia cường đại tới mức độ nhất định, Ly Ly sẽ thông báo.
Thanh Ngọc hít một ngụm khí lạnh, hóa ra kẻ sát hại tộc nhân của Tử Nhược và kẻ hại mẹ hắn là cùng một bọn!
Không biết các ngươi là ai nhưng sẽ có ngày các ngươi nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ!
Ánh mắt Thanh Ngọc nhìn Tử Nhược lại càng dịu dàng hơn, một cô nương lại phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề như thế, mang trong mình huyết hải thâm thù của cả một bộ tộc.
Thanh Ngọc kiên định nói:
- Ta tiếp nhận.
Tử Nhược cầm tay Thanh Ngọc, nhắm mắt lại, từ trong chiếc dây chuyền của nàng bay ra một mầm cây non xanh biếc, chỉ có đúng một chiếc lá duy nhất, nhưng trên đó lại ẩn chứa vô số đạo vận lưu chuyển, vô cùng thần dị.
Dị biến nổi lên, từ trong thức hải Thanh Ngọc Sơn Hà Quan Tưởng đồ bỗng nhiên hiển hiện, hút mầm cây đó vào trong, sau đó biến mất.
Tử Ngọc mở mắt, kinh ngạc:
- Chàng có thế giới chân linh!
Thanh Ngọc ngạc nhiên:
- Cái gì gọi là thế giới chân linh?
- Chính là bức họa đồ vừa rồi! Mau, mau dẫn ta vào trong đó!
Thanh Ngọc chưa biết tình huống như thế nào, đã nghe thấy Ly Ly nói “Thiếu gia bế thủ tâm thần, trong lòng suy nghĩ về Tử Nhược, tâm niệm Khắc nhập ba lần, là sẽ tiến vào thế giới chân linh.”
Bụp!
Bỗng nhiên Thanh Ngọc và Tử Nhược biến mất.
Khi mở mắt ra thì Thanh Ngọc đã thấy một cánh rừng nhỏ, một dòng sông và một ngọn núi, giữa sông còn có một chiếc bè được neo dây vào gần bờ.
Đây chính là hình ảnh trên bức Sơn Hà Quan Tưởng đồ!
Đây là đâu?
Linh khí trong thiên địa nồng đậm vô cùng!
Bỗng nhiên, có hai bóng hình như mờ như ảo hiện ra từ chiếc bè kia. Một người là trung niên nam tử mặc một bộ y phục văn nhân màu trắng nho nhã, mang theo dấu vết lờ mờ của năm tháng. Khuôn mặt quắc thước, phong thần tuấn lãng, tay còn cầm một chiếc quạt xếp, đang phe phẩy.
Người còn lại là một nữ tử dung nhan tinh mỹ, mặc một thân cung trang đỏ sẫm, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng mày ngài, thân hình điệu đà vô cùng bắt mắt. Ở hai tay nàng khoác lên một tấm lụa hồng dài mảnh, đang nhẹ nhàng bay phất phơ trong gió.
Hai người nhìn Thanh Ngọc cùng Tử Nhược thì gật đầu, sau đó nam tử nói:
- Con ta, đây là thế giới cha mẹ dành riêng cho con, chỉ có bản thân con mới có thể sử dụng được. Ở sau khu rừng kia có một căn nhà và một vườn linh dược nhỏ, trước đây cha mẹ có trồng một ít cây, sau này con sử dụng cho tốt. Nếu con tới được đây chứng tỏ con đã bước vào Ngưng Chân kỳ rồi phải không? Làm tốt lắm!
Nữ tử lại cất giọng nhẹ nhàng âu yếm:
- Ngọc Nhi, cha mẹ vốn dĩ muốn con ở thế giới kia bình bình an an sống một đời, nhưng không ngờ con lại đã tới được đây. Nhớ kỹ, khi nào con gặp một cô gái tên là Nguyệt Nhi thì dù cô ấy bảo con làm gì cũng phải đồng ý. Cha tên Nguyễn Khôi, mẹ là Vân Tư Mộng, nhớ lấy, nhớ lấy. Đây là ấn ký thần hồn mà cha mẹ lưu lại, một lúc nữa sẽ biến mất, đừng hoảng sợ nhé…
Nói xong tới đây, bóng hình hai người bỗng dưng dần dần mờ nhạt, biến mất khỏi chiếc bè.
Tử Nhược thấy bàn tay Thanh Ngọc khẽ run thì nhẹ nhàng ôm lấy hắn, an ủi:
- Không sao, không sao, có thiếp ở đây, đừng buồn…
Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, ít ra cuối cùng đến bây giờ hắn cũng đã thấy được dung mạo cha mẹ mình. Chắc chắn cha vẫn còn sống đâu đó ngoài vũ trụ kia, chắc chắn mình phải mau chóng mạnh lên, tìm cha trở về, còn phải cứu mẹ nữa. Thanh Ngọc ôm lấy thân hình thon thả của Tử Nhược, nói:
- Đi, chúng ta đi xem căn nhà nhỏ kia!
Hai người vượt qua một khoảng rừng nhỏ, ở đó có sẵn một con đường được trải đá kéo dài từ bờ sông cho tới tận căn nhà bằng gỗ. Tất cả những cây trong rừng, con đường đá và cả căn nhà kia, Ly Ly không thể giám định ra được!
Đi vào bên trong căn nhà gỗ, chỉ có một chiếc giường trúc nhỏ, một cái bàn, trên bàn đó vẫn còn một lá thư được chặn dưới chiếc nghiên mực. Thanh Ngọc cầm lấy thư lên xem:
- Con ta, khi con tiến vào thế giới này thì Sơn Hà Quan Tưởng Đồ vẫn còn ở ngoài, lưu ý cẩn thận. Chiếc giường kia khi con tu luyện có thể lấy ra ngồi, sẽ không bao giờ xuất hiện tâm ma. Ở ngoài vườn linh dược cha có ghi lại khi đạt tới cảnh giới nào nên ăn trái nào. À quên nữa, nếu con muốn trồng cái gì có thể đem vào đây, tốc độ thành thục sẽ nhanh gấp đôi bên ngoài.
Thanh Ngọc đọc xong mà cảm thấy ấm lòng, bỗng dưng hắn nhớ ra cái gì, hỏi Tử Nhược:
- Gốc cây của nàng đâu rồi?
Hai người nhìn nhau, bây giờ mới nhớ ra gốc cây kia! Cả hai vội chạy ra ngoài, thì thấy ngạc nhiên sững sờ!
Một vườn cây thật lớn!
Cây a! Không phải là linh dược, mà là cây!
Đầy đủ các loại cây nhiều màu sắc, vô vàn kiểu dáng, có một hàng ở phía tay trái Thanh Ngọc giám định được, còn ba phần tư còn lại thì chịu chết!
Toàn bộ có niên đại hơn mười vạn năm!
Hơn nữa Thanh Ngọc còn thấy nước ở dòng suối ngoài kia đang từ từ theo đường rãnh chảy vào các gốc cây!
Cái này mới là hệ thống tưới tiêu chuẩn mực a!
Ly Ly nói bên trên guồng quay dẫn nước được thiết kế trận pháp, không biết cấp độ gì, nhưng cứ đúng giờ là sẽ tự tưới.
Lại còn thế nữa!
Ảo thật đấy!
Bần tăng mà đem xà cân vào đây trồng thì chả mấy chốc đạp vào mặt thằng Bin Gết!
Thanh Ngọc tỏa thần thức ra, thì thấy tận mãi đằng xa, tại một khu vực được bày trí riêng biệt, nhánh cây non của Tử Nhược đã an định cắm rễ ở đó, lá cây còn đang rung rinh hưởng thụ. Xung quanh khu vực đó bao phủ bởi một hàng trúc màu xanh biếc, có lá cong như vầng trăng lưỡi liềm kỳ lạ.
- Qua bên kia!
Thanh Ngọc nắm tay Tử Nhược bước gần tới khu vực trồng chiếc cây nhỏ. Nơi đây có năm khoảnh đất, mà ở giữa thì có một đạo đài bằng bạch ngọc trắng tinh, trên đó lại có một bức thư khác.
Thanh Ngọc bước lên đạo đài bạch ngọc, cầm lấy bức thư. Trong đó viết:
- Ngọc Nhi, đất ở đây là Minh Phù Linh Thổ, chuyên dùng để trồng Hỗn nguyên linh vật, hoặc là Tiên Thiên thần thụ. Nếu con thu được một trong hai thứ đó thì Sơn Hà Quan Tưởng đồ sẽ trực tiếp trồng vào trong này. Nhưng mà tuyệt đối phải cẩn thận, đến những Thánh Đế Thánh Quân kia cũng vô cùng thèm muốn mấy thứ đó, nếu để bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm.
Thanh Ngọc chìa bức thư ra cho Tử Nhược xem, nàng gật đầu nói:
- Đây là cây non Bồ Đề thụ.
Thanh Ngọc mở to mắt ra nhìn cây non kia, hóa ra là cây non Bồ Đề thụ, một trong năm loại Tiên Thiên thần thụ a! Mỗi loại Tiên Thiên thần thụ chỉ có duy nhất một trên đời, không bao giờ có cây thứ hai. Độ trân quý của nó thì khỏi phải bàn rồi.
- Ly Ly, Bồ Đề thụ có tác dụng gì?
“Thiếu gia, hiện tại không thể nói.” Ly Ly dứt khoát đáp.
Thanh Ngọc quay sang hỏi Tử Nhược:
- Tộc nhân của nàng là vì nhánh cây này nên mới bị hại ư?
Tử Nhược im lặng gật đầu. Thanh Ngọc lại ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hỏi:
- Còn thế giới ở bên ngoài kia từng là nơi tộc nhân nàng sinh sống à? Có an toàn không?
- Bây giờ ở ngoài đó không còn ai nữa rồi, vô cùng an toàn.
Thanh Ngọc nghe vậy, dẫn Tử Nhược trở lại vườn cây khổng lồ phía bên ngoài nhà gỗ.
- Thiếu gia, dưới mỗi gốc cây có một tấm ngọc giản ghi lại chi tiết công dụng của mỗi loại quả đấy. Thiếu gia nên đọc thì sẽ hiểu kỹ càng hơn. Hiện tại người mới là tu sĩ Ngưng Chân kỳ, có thể hái được quả của ba cây đầu tiên.
Ly Ly nói.
Thanh Ngọc dẫn Tử Nhược đi tới gốc cây đại thụ to lớn đầu tiên. Dưới gốc, có lưu lại một cái ngọc giản nhỏ. Trong ngọc giản ghi:
Phách Chuyết Tâm Vương quả có khả năng cô đọng thần hồn, mở ra thần thức chi giới, trăm vạn năm mới thai nghén ra một quả. Con ta, bao hàm bên trong thế giới thần thức của tu sĩ vốn trống không, phục dụng loại quả này xong con sẽ nhận được lượng lớn nhật nguyệt tinh hoa, đồng thời khai mở được giới vực cho riêng mình. Giới vực trong thần thức là gì? Con cứ tưởng tượng mà xem, trong đầu mình bỗng dưng có một hòn đảo nhỏ hoàn toàn được xây dựng bằng tinh thần chi lực, điều đó tuyệt vời biết bao nhiêu! Quả này cả đời chỉ ăn được một quả thôi nhé!
Thanh Ngọc ngước đầu lên, thấy trên ngọn cây to lớn kia có bốn mươi chín quả mọng màu trắng tinh, trông như quả cà cỡ bự vậy, treo lơ lửng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.