Chương 44: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Ngày thứ mười.

Linh khí trong thiên địa bỗng dưng bạo động. Vô vàn những tia sáng chín sắc màu khác nhau điên cuồng từ xung quanh Đông Hải tụ hội về phía hai thanh trúc kiếm của Thanh Ngọc. Bỗng dưng, hắn mở mắt ra, tay phải cầm trường kiếm chém một cái vào trong hư không.

Không màu mè, không hoa mỹ.

Chỉ là một nhát chém.

Uỳnh!…

Mặt biển từ khoảng cách xa hơn hai mươi trượng bỗng nhiên bị một đường kiếm xé rách, sóng nước dạt dào bắn tung tóe lên trên không.

Thành công!

Hắn lĩnh ngộ kiếm kỹ mới thành công!

Đây mới chỉ là tay phải, còn tay trái nữa thì sao?

Thanh Ngọc chưa kịp nghĩ, hắn nằm vật xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Mười ngày rồi hắn chưa ăn uống gì, chỉ đứng yên một chỗ, không hôn mê mới là lạ!

Tử Nhược đi ra, xách hắn dậy, đánh ra một Tịch Trần thuật, rồi đưa hắn vào động phủ, trong miệng còn khe khẽ mỉm cười.

Ba ngày sau, Thanh Ngọc tỉnh lại.

Hắn thấy trước mặt mình có một khay đá, trên đó còn một tô súp và một đĩa toàn là thịt cua trắng phau.

Thật thơm!

Thanh Ngọc vô cùng đói bụng, vội vàng lấy đĩa thịt cua dùng tay bốc lấy bốc để.

Sau khi húp hết cả tô súp kia, vậy mà hắn thấy linh khí trong đan điền tăng thêm một khoảng lớn!

Đồ tốt a!

Ăn xong, Thanh Ngọc dùng Dẫn Thủy thuật rửa chén, rồi bước ra ngoài. Hắn thấy Tử Nhược đang ngồi trên một mỏm đá, mặt ngoảnh về phía Đông Hải xa xôi, không biết đang suy tư điều gì.

Hắn tiến lại gần, ngồi bên cạnh nàng.

Tử Nhược cất tiếng hỏi:

- Ngươi có biết tại sao ta phải đeo khăn che mắt không?

Thanh Ngọc nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu.

Tử Nhược nở nụ cười, trông có vẻ cô đơn và thê lương đến tận cùng:

- Ta vì suy tính thiên cơ cho ngươi mà bị thiên đạo trừng phạt, làm mù hai mắt. Nếu kiếp này mà chết đi, vào luân hồi, thì muôn kiếp sau khi sinh ra sẽ vẫn luôn bị mù.

Khi nàng nói lời này xong, bỗng dưng tháo chiếc khăn trắng bịt mắt xuống. Nàng mở đôi mắt ra, bên trong tròng mắt chỉ có một màu trắng đục. Thương thay cho một tuyệt thế dung nhan, cứ thế mà mất đi song mục.

Thanh Ngọc nghe con tim nhói lên một trận, bỗng dưng vòng tay ôm lấy Tử Nhược, để nàng dựa vào vai mình, nhẹ nhàng nói:

- Tại sao nàng ngốc như vậy? Lại đi suy tính thiên cơ cho ta làm gì?

Tử Nhược ở trong lòng hắn, bỗng nhiên khóc lên nức nở, vừa khóc vừa than:

- Để báo thù! Cả tinh cầu này chỉ ngươi mới đủ khả năng báo thù cho ta! Hơn một vạn mạng người Thiên Dịch tộc chúng ta đều chết oan uổng…

Thanh Ngọc nghe tới đây cũng là thương cảm không thôi. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tử Nhược nhưng không tài nào mở miệng được.

Sau khi khóc một cơn thỏa thích, thấy Tử Nhược nín lại, Thanh Ngọc đưa tay ra lau khô nước mắt cho nàng. Bầu trời đêm hàng ngàn tinh tú, chiếu rọi lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tử Nhược. Thanh Ngọc lại ôn nhu hôn lên bờ môi nàng, cái hôn đắm chìm giữa khung cảnh bao la, đất trời hùng vĩ, sóng biển dạt dào.

Sự e ấp của Tử Nhược càng làm hắn trở nên mê say, chìm đắm. Nàng lúc mới đầu còn hơi có ý kháng cự, nhưng một lúc sau thì cũng đáp trả lại hắn vô cùng ngọt ngào.

- Đinh! Phát động nhiệm vụ sử thi “Thu tiểu nha hoàn lần hai”, tự động mặc định là tiếp nhận. Tử Nhược mang trong mình Đạo Linh Thể, để làm gì thì thiếu gia rõ ràng. Thu nàng làm nha hoàn trong vòng 1500 năm, nhận được một đôi Băng Phượng Thần Mục, 3000 điểm tích lũy.

Băng Phượng Thần Mục! Có cách chữa mắt cho nàng rồi!

Trong lòng Thanh Ngọc mừng rỡ. Hóa ra chỉ cần hôn Tử Nhược thôi cũng có thể kích phát nhân quả!

- Đinh, chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Lãng tử hào hoa”, lấy được ba nụ hôn đầu của ba tuyệt phẩm mỹ nhân, phần thưởng 100 điểm tích lũy!

Tử Nhược bất ngờ lấy hai tay đẩy Thanh Ngọc ra:

- Ngươi chưa phải chủ nhân ta, đừng hòng làm trò gì bậy bạ, nếu không ta chết cho ngươi xem!

Lúc nàng nói còn mang theo giọng điệu hờn dỗi giống một tiểu cô nương, làm Thanh Ngọc mỉm cười.

- Được được được, không làm gì không làm gì!

Thanh Ngọc vừa nói xong, liền lập tức bế Tử Nhược lên, đi về phía động phủ, sau đó đặt nàng xuống giường đá, đắp chăn lại cho ngay ngắn.

- Nàng ngủ đi, ta tu luyện, ngày mai ta sẽ giết mấy con cua lấy thịt cho nàng ăn.

Thanh Ngọc lòng mang trầm tư, hắn vô cùng biết ơn Tử Nhược. Đây là lần thứ hai nàng xuất hiện đúng lúc hắn gặp phải lối rẽ khi tu luyện. Nếu không có Tử Nhược thì giờ hắn không biết có còn đi đúng hướng hay không. Tử Nhược đang nằm bỗng nhiên quay ra nói với Thanh Ngọc:

-Cái gì gọi là kiếm đạo? Kiếm là cái gì? Đạo là cái gì? Kiếm chính là tâm pháp ngươi tu luyện, cũng là phương pháp điều khiển song kiếm, đạo chính là pháp tắc thiên địa ngươi điều khiển. Có kiếm không đạo, chính là có lòng mà không đủ lực, có đạo không kiếm, vậy không khác gì người chết, đạo mạnh tới mức nào cũng không liên quan với ngươi. Chỉ có kiếm và đạo hợp hai thành một mới là kiếm đạo, người mang trong mình kiếm đạo cao thâm có thể nhất kiếm định cửu thiên, nhị kiếm trấn sơn hà…

Thanh Ngọc vừa nghe xong lại thấy trong lòng một tia sáng lóe lên. Đây chính là thứ cảm ngộ mà lần trước trên hồ chém giết với Bạch Vương ngư hắn chưa nắm được. Bây giờ thì hắn lại cảm nhận được rõ rõ rành rành.

Thanh Ngọc lập tức nhắm mắt, nắm bắt lấy tia cảm ngộ khó có được này.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, ba năm sau.

Trên hòn đảo mà Thanh Ngọc cùng Tử Nhược sinh sống, bây giờ đã chất đầy vỏ cua, mấy thứ linh tinh như chân Lôi Cương Giải, hay lớp vỏ mềm dưới bụng chúng, được vất đầy rẫy cao như một ngọn núi nhỏ. Thi thoảng còn có tu sĩ bay qua, đáp xuống ý muốn mua lại. Thanh Ngọc cũng là hào phóng, dứt khoát vừa bán vừa cho, một vạn linh thạch thượng phẩm một cái chân, hai vạn ba cái, ba vạn mười cái, còn nếu mười vạn thì ngươi lấy bao nhiêu mặc kệ ngươi, chỉ sợ ngươi không có chỗ chứa!

Lần trước có một chiếc thuyền thương hội đi qua muốn cướp, ai dè khi thấy cường giả Luyện Hư kỳ Tử Nhược thì lại là thành thành thật thật xuống bỏ trăm vạn linh thạch ra lấy nửa ngọn núi vỏ cua mang đi.

Thanh Ngọc lúc này đã bước chân vào Khai Mạch cảnh tầng chín, mở được huyệt Kiên Trinh, khiến tốc độ bản thân tăng nhiều.

Tử Nhược thấy Toái Ảnh Bộ của Thanh Ngọc đẳng cấp quá thấp, nên dứt khoát cho hắn một bộ thân pháp Vạn Lý Thần Hành không rõ phẩm giai. Qua Thiên Diễn Kinh chỉnh sửa, Thanh Ngọc dù mới chỉ học được chiêu thứ nhất Nhất Lý Bộ thì tốc độ đã nhanh hơn nhiều lắm.

Bây giờ nếu hắn bước ra một bước Nhất Lý Bộ thì tốc độ có thể nói là gần như thuấn di.

Kiếm thuật cũng là tiến triển thần tốc đến mức độ đỉnh phong của kiếm khí, thu phát tùy tâm. Giờ đây hắn đã có thể thi triển ra sát chiêu Vũ Phong Trảm - Trảm cuối cùng trong bộ tứ chiêu thức Phong Hoa Tuyết Nguyệt.

Vũ Phong Trảm khi phát chiêu ra sẽ tạo thành vô vàn luồng phong nhận vô hình vô ảnh tập trung tấn công vào một điểm, vô cùng cường đại, thậm chí bây giờ Thanh Ngọc sử dụng còn có thể đánh vỡ mai của Lôi Cương Giải Chân yêu sơ kỳ.

Qua ba năm chém giết, ban đầu hắn chỉ một ngày giết ba con Lôi Cương Giải, giờ ít nhất cũng tới hai mươi con.

Tu vi luyện Thần cũng đã đột phá bước tiếp theo, Hồng Cung nhị tinh. Thần thức của Thanh Ngọc bây giờ đã bao phủ được toàn bộ hòn đảo nhỏ mà hắn đang sống.

Hôm nay, hắn quyết định đột phá vào Ngưng Chân kỳ.

Ngưng Chân kỳ đối với tu sĩ chính là một bước ngoặt lớn, là quá trình linh khí trong đan điền dần chuyển hóa thành chân khí. Khí hải của ngươi rộng bao nhiêu thì lúc bước vào Ngưng Chân kỳ ngươi sẽ được lợi bấy nhiêu.

Khi toàn bộ số linh khí được chuyển hóa xong, tu sĩ sẽ bắt đầu Kết Đan, tiến vào Kim Đan kỳ.

Tốc độ chuyển hóa linh khí nhanh hay chậm còn tùy vào mỗi người, nhưng đối với Thanh Ngọc thì có lẽ sẽ vô cùng nhanh chóng.

Đơn giản là vì khí hải của hắn toàn bộ là linh khí tinh thuần, không có tạp chất. Hỗn Độn Kinh cường đại có thể tinh lọc linh khí ở trong đan điền, nên bây giờ nếu Thanh Ngọc đột phá thành công chính là làm ít hưởng nhiều.

Ba năm nay, Thanh Ngọc và Tử Nhược sống bên cạnh nhau, không có ngày nào rời xa. Nàng như một cô vợ hiền thông minh khôn khéo, luôn luôn biết hắn cần gì, nghĩ gì.

Tuy người ta nói nữ nhân mà thông minh hơn nam nhân của mình thì sẽ mau bị chán ghét, nhưng Thanh Ngọc không thấy vậy.

Tử Nhược cho hắn một cảm giác ưu nhã thanh thoát, mặc dù nàng vô cùng thông tuệ nhưng không có vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Hai người sống cùng nhau vô cùng ăn ý, tựa như một đôi vợ chồng tương kính như tân. Mặc dù nhiệm vụ nói thu làm nàng nha hoàn nhưng trong lòng Thanh Ngọc không nghĩ vậy. Hắn là người trái đất, tư duy tiến bộ, không cần người khác hầu hạ. Kể cả Hạ Tuyết và Tử Nhược, trong lòng Thanh Ngọc luôn xem các nàng chân chính là nữ nhân của mình.

Trước khi tĩnh tâm đột phá quan ải, hắn hỏi Tử Nhược:

- Nếu một ngày ta tiến vào ma đạo, nàng có theo ta không?

Tử Nhược lại gần, ngẩng đầu lên hôn vào má Thanh Ngọc rồi nói:

- Chàng là thần ta sẽ làm thị nữ của thần, chàng làm ma ta sẽ làm nô lệ của ma. Cuộc đời này là thần là ma chàng tự quyết định, ta sẽ mãi mãi làm tiểu nha hoàn của chàng.