Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt một cái mà đã nửa năm rồi.
Thời tiết Trung Đô lúc này đã chuyển qua mùa hạ, nhưng hôm nay lại là một ngày thời tiết âm u bất thường. Trên thiên không lôi đình chớp động, như thể dự báo có một đại sự gì đó sắp diễn ra.
Nửa năm về trước, Trung Đô đã có một phen biến thiên.
Hán gia thủ phủ, khi đó ấy vậy mà bị Nguyễn Nhạc lão gia tử và Tần Hoằng đem binh vây công.
Trong lúc chiến đấu, Hán gia lão tổ Hán Lương song quyền nan địch tứ thủ, trúng phải trọng kích, cuối cùng hình thần câu diệt, chết một cách lãng nhách. Hán gia thủ phủ cũng thuận lợi về tay Tần gia, đúng như những gì Nguyễn Tần hai nhà đã ước định.
Hôm nay, Trung Đô lại sắp không được an ổn nữa.
Thanh Ngọc lúc này vừa mới bế quan xong, thì trong tai hắn đã vọng tới thanh âm vô cùng gấp gáp của Nguyễn Nhạc lão gia tử:
- Ngọc Nhi, thế cục có biến. Vừa rồi Tề gia đã đang điểm binh, chuẩn bị tấn công về phía Tây Nam, muốn chiếm lại Trần gia thủ phủ cũ!
Thanh Ngọc nhếch môi nở nụ cười:
- Cuối cùng thì con sói đội lốt cừu cũng chịu ra mặt rồi.
Thanh âm lão gia tử hỏi lại:
- Chúng ta có tham dự không?
- Gia gia, con nghĩ hiện nay chúng đã thâu tóm được Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung vào tay rồi. Lần này xuất binh, sau khi đối phó Tần gia, ắt hẳn sẽ giương móng vuốt về Nguyễn gia ta đấy.
Thấy lão gia tử không hề hồi đáp lại, Thanh Ngọc truyền âm:
- Gia gia, triệu tập toàn bộ Nguyễn gia và các gia tộc đồng minh. Lần này chúng ta một hơi giết sạch toàn bộ những kẻ chống đối, rồi nắm đại cục vào tay, từ đây lập quốc!
Thanh Ngọc cũng đã bắt đầu đứng dậy, truyền mật lệnh liên tiếp vào không gian cho ai đó, không biết là hắn có ý định gì.
Tề gia thời gian này vẫn im lìm, hóa ra cuối cùng lại là hắc thủ ghê gớm nhất. Gần đây Thanh Ngọc mới biết, Tề gia từ trước đến giờ vẫn luôn là chó săn trung thành của Tiên Tộc.
Lần trước, khi chém giết với Tề Khiếu Vân, Thanh Ngọc thấy hắn dùng lá cờ triệu hồi con Quỷ Long kia đã thấy sinh nghi rồi.
Mấy lão tổ tông của các siêu cấp đại gia tộc kia, không có một kẻ nào là đèn đã cạn dầu.
Toàn bộ đều là giả heo ăn thịt hổ!
May mắn thay cuối cùng hôm nay Tề gia cũng lộ ra nanh vuốt.
Nếu không phải lão thái thái sưu hồn tên Nhạn Khâm kia phát hiện ra con hàng Tề Khâm Vi này tráo trở rồi báo tin về, thì có lẽ hiện tại Thanh Ngọc vẫn còn đang ù ù cạc cạc. Rồi chả mấy chốc mà cả Trung Đô sẽ phải bàng hoàng trước đại quân ghê gớm của Tề gia kéo tới!
Không đầy nửa khắc sau, toàn bộ người của Đế Quân Uyển đã tập hợp đầy đủ trước mặt Thanh Ngọc, thậm chí Nguyễn Anh và Nguyễn Trường đang lau bàn ở Trọng Khải Lâu cũng phải vắt khăn lên vai mà tất tả chạy về, bộ dáng có vẻ vô cùng yêu nghề.
Thanh Ngọc một thân bạch y phiêu dật, đứng đó nhìn về chúng nhân rồi nói lớn:
- Hôm nay là ngày Nguyễn gia ta bắt đầu thôn tính Trung Vực, chuẩn bị xây dựng hùng đồ bá nghiệp trên Hằng Thiên Tinh này. Ai muốn tham chiến thì bước lên một bước!
Lạp Ma cười ha ha đứng lên nói:
- Tính bản Phó Uyển chủ một người! Xào rau đau hết cả tay, hôm nay cuối cùng cũng được chiến một trận thỏa thích!
Nguyễn Anh và Nguyễn Trường cũng tiến ra một bước, trong ánh mắt họ lúc này đã sôi trào hùng tâm tráng chí mãnh liệt.
Hai người họ đã chờ giây phút hào hùng này lâu lắm rồi a!
Cơ hội hôm nay chính là vũ đài cho hai huynh đệ bọn họ thể hiện bản thân!
Cung Hà Trang, Trần Phi Quỳnh, Dương Điệp, Diễm Khanh, Diễm Hoa, Quỳnh Hi, Hương Nhi, Thúy An, Dạ Tố Mai, Trần Kiều Ân, Âu Hà và tứ nữ Mai Lan Cúc Trúc cũng đều tiến lên một bước, tỏ thái độ không hề e sợ chút nào.
Điều khiến cho mọi người bất ngờ nhất ở đây đó là tiểu cô nương Kiều Vân kia cũng bước lên một bước!
Cung Hà Trang thấy thế vội vàng chạy tới bế nàng lên:
- Vân Nhi, chiến tranh nguy hiểm, con đi làm gì?
Kiều Vân ngây thơ nói:
- Sư nương, con không sợ, con cũng muốn đi…
Thanh Ngọc nhìn Kiều Vân bằng ánh mắt nhu hòa. Hắn cương nghị nói:
- Được rồi, cho Vân Nhi đi theo, để nàng mở mang tầm mắt, xem thế gian ngoài kia tàn nhẫn thế nào. Sớm muộn gì nàng cũng phải biết, ta không muốn dạy một đệ tử làm hoa trong lồng kính. Cung Hà Trang, Trần Phi Quỳnh, Dương Điệp, Diễm Hoa, Trần Kiều Ân theo ta nghênh chiến, những người còn lại thì ở hậu tuyến lo quân y, quân bị…
- Ca, bọn muội cũng muốn tham gia!
Nhị vị tiểu thư Nguyễn Tú và Nguyễn Nhung hớt hải chạy tới, nhanh chóng kêu:
- Ca, cho bọn muội ở hậu tuyến! Gia tộc có chiến tranh, bọn muội cũng muốn góp sức mình!
Chưa để Thanh Ngọc kịp trả lời, thì chín tiếng vang “Keng…Keng…Keng…” kinh thiên động địa đã liên tiếp vang lên khắp nửa phía Đông Trung Đô, báo động Nguyễn gia tập hợp toàn bộ nhân thủ và đồng minh!
Dân chúng trong Đô Thành vô cùng hoảng hốt, không biết là có đại sự gì sắp xảy ra.
Lúc này, trong đại chính điện Quách gia Trung Đô, Quách gia chủ Quách Kinh Hàn đang nói chuyện cùng thiếu chủ Quách Sâm, nghe thấy tiếng chuông cũng đột nhiên biến sắc.
Quách Kinh Hàn vội vàng nói:
- Đại sự đến rồi! Mau mời lão tổ xuất quan! Triệu tập nhân thủ, tiến về Nguyễn gia!
Quách Sâm trong ánh mắt lúc này cũng có chút nhiệt huyết sôi trào lên, vội vàng đứng dậy cung tay đáp:
- Vâng!
Cũng y như thế, bên Lý Phủ, Lý gia chủ Lý Chấn Minh cũng bắt đầu đứng giữa đại viện mà hô hào:
- Toàn bộ tu sĩ trên Hóa Thần kỳ mau chóng tập hợp! Người đâu, mau mau đi mời lão tổ xuất quan!
Khắp nơi trong các nhất đẳng gia tộc Trung Đô, từ Quách Phủ và Lý Phủ trở đi, theo sau đó Hùng Phủ, Chiến Phủ cũng nhao nhao hưởng ứng.
Ngoài bốn nhà này ra, ấy vậy mà có thêm tám gia tộc nhất đẳng và bốn mươi mốt gia tộc nhị đẳng khác cũng hưởng ứng lời kêu gọi của Nguyễn gia thủ phủ.
Những gia tộc này sau khi Thanh Ngọc chiến thắng Luận Võ Đại Hội, đã mau mau chóng chóng quyết định cùng bước lên con thuyền của Nguyễn gia.
Trung Đô có tổng cộng năm mươi hai gia tộc nhất đẳng và hơn hai trăm gia tộc nhị đẳng.
Nguyễn gia triệu tập đồng minh, lập tức có tới gần như một phần năm các gia tộc Trung Đô liên tiếp hưởng ứng, nhìn qua cũng có thể ẩn ẩn dự đoán được trận chiến tiếp theo đây sẽ ghê gớm nhường nào.
Không chỉ có mỗi một mình Nguyễn gia báo động triệu tập đồng minh, ngay sau đó lập tức Tần gia và Tề gia bên kia cũng không hề thua kém.
Mười tám tiếng kẻng và tiếng chuông khác cũng liên tục vang lên, khiến cho đất trời Trung Đô đang an bình trong buổi sớm mai ngập tràn ánh nắng cũng phải ngay lập tức huyên náo vô cùng.
Khắp nơi gà bay chó chạy, vô số tu sĩ lúc này đã mặc kệ lệnh cấm phi hành, theo chân gia chủ và lão tổ nhà mình bay đi khắp nơi, không biết là bọn họ định về phe nhà nào nữa.
Phàm nhân thì lúc này đã vội vã trốn kỹ vào trong nhà khóa chặt cửa, không dám thò đầu ra ngoài. Đây là chiến tranh của tu sĩ a, một luồng chưởng kình đi lạc thôi cũng có thể khiến họ tan xương nát thịt.
Người người tấp nập nô nức phi hành trên không trung, chuẩn bị đi quyết một trận sống mái mà cứ như là đi trảy hội vậy.
Toàn bộ những tu sĩ đó dường như đang tức tốc di chuyển về ba phương hướng khác nhau.
Một đoàn người phi hành về phía Đông Nguyễn gia, một đoàn về phía Tây Tần gia, còn đông đảo nhất, là phải nói tới đám người bay về phía Nam Tề gia rồi.
Đường phố Trung Đô thường ngày tấp nập là thế, ấy vậy mà giờ đây không còn một ai, cứ như thể một tòa thành thị chết vậy.
Thi thoảng người ta lại nghe thấy những tiếng vũ khí và pháp bảo xoèn xoẹt lướt qua trong hư không, cùng những đợt trống trận dập dồn!
Đại thế chi chiến, sắp sửa chính thức bắt đầu rồi!
Một giọng nói tràn đầy bá khí và lực lượng của Nguyễn Nhạc lão gia tử vang lên, làm chấn động toàn bộ Trung Đô:
- Nguyễn gia, tập hợp!
Tần gia và Tề gia bên kia cũng không hề yếu kém, mà liên tiếp là hai tiếng quát tràn đầy nội lực của Tần Hoằng và Tề Khâm Vi:
- Tần gia…Điểm binh!
- Đại quân Tề gia vào vị trí!
Ầm…Ầm…
Hai tia sấm sét to lớn từ trên thiên không bổ xuống, tạo nên những đợt âm thanh hùng tráng chấn động lòng người. Trên cửu tiêu, gió thổi mây vần, phong vân dũng động, lôi đình rền rĩ.
Dường như thiên địa cũng đang muốn kích động báo hiệu cho một trận thư hùng quyết định bá chủ chân chính của Tinh cầu sắp diễn ra!