Mắt thấy thanh đao sắc lẻm kia đã sắp hạ sát xuống cổ mình, Thanh Ngọc không thể chờ thêm được nữa, tức tốc lộn một vòng trên mặt đất mà tránh thoát đi.
Một đường đao lăng lệ nhanh như điện chớp lập tức bổ xuống, tạo nên một vệt chém dài sâu hơn ba trượng.
Thanh Ngọc nhanh chóng bật người dậy, lùi lại đằng sau trong ánh mắt kinh nghi bất định của tên Ma tu Hóa Chân đỉnh phong khủng bố kia.
Đôi mắt thâm sâu âm trầm của hắn nhìn chằm chằm Thanh Ngọc, trên gương mặt không thể nhìn ra chút cảm xúc dị thường nào. Hắn nói bằng một giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe:
- Ngươi không trúng độc?
Thanh Ngọc không hề sợ hãi, lúc này mới từ tốn hỏi:
- Huyết Tâm Ma Hoàng? Ngươi là kẻ muốn giết ta?
Tên Ma tu Hóa Chân đỉnh phong bỗng dưng phá lên cười lớn, sau đó gương mặt của hắn vặn vẹo một hồi, hiển hóa ra dung mạo chân thực.
Huyết nhục trên người hắn cấp tốc tiêu thất, nhanh chóng biến hình thành một bộ xương khô, trong hốc mắt còn bốc cháy lên hai đoàn Ma hỏa đỏ rực huyết tinh.
Giọng nói khản đặc của hắn lại vang lên:
- Không phải Huyết Tâm Ma Hoàng! Mà là Huyết Tâm Ma Đế! Bản đế Nhạn Khâm, hôm nay đặc biệt tới đây để lấy mạng ngươi!
Thanh Ngọc tới đây trong lòng cũng là có chút kinh hỉ.
Hắn những tưởng sau này phải tới tận Ma giới mà giết đi tên hắc thủ sau màn kia, ai ngờ hắn ta đã tự mình dẫn xác tới đây.
Vậy thì đúng là không còn gì tốt hơn rồi!
Hôm nay chắc chắn phải giết đi mối tai họa này!
Thanh Ngọc nhanh chóng triệu hồi Chân Thân của mình, tức tốc trong không gian lại hiển hóa ra một tôn Ma Ảnh vĩ ngạn cao lớn, nó gầm lên những tiếng gầm giận dữ vang vọng trời đất.
Nhưng khiến cho Thanh Ngọc cảm thấy bất an, đó chính là tên Huyết Tâm Ma Đế kia có vẻ không sợ hãi gì cả. Hắn vẫn đứng ở đó, bàn tay xương xẩu nắm chặt thanh lục sắc trường đao, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Chân Thân của Thanh Ngọc.
Nhạn Khâm cười ha ha quái dị:
- Ngươi tưởng bản đế cũng vô dụng như tên súc sinh Tấn Phi Vũ kia sao? Ngươi sai lầm rồi!
Thanh Ngọc trong linh giác lúc này đã nảy lên liên hồi. Hắn lập tức sử dụng uy áp huyết mạch Chí Tôn Thủy Ma Thánh của mình lên Nhạn Khâm, xem có thể chèn ép hắn hay không.
Nhưng kỳ lạ xảy ra, bộ xương này vẫn cứ đứng im một chỗ, nhìn về phía Thanh Ngọc như là đang cười nhạo một tên hề làm trò mắc dịch vậy.
Thanh Ngọc con ngươi co rút lại, trong lòng thầm hô một tiếng không xong.
Nhạn Khâm nói:
- Ngươi có biết tại sao ngươi không khắc chế được bản đế không? Bởi vì bản đế vốn dĩ không phải là Ma tộc! Ha ha ha…
Thanh Ngọc nhìn hắn chằm chằm, thắc mắc hỏi:
- Không phải Ma tộc thì ngươi là ai?
Nhạn Khâm trả lời bằng một giọng nói vô cùng đắc ý:
- Ha ha ha, để bản đế cho ngươi chết một cách minh bạch. Bản đế tên thật đúng là Nhạn Khâm, nhưng trước khi đoạt xá thân thể này thì ở Tiên giới có phong hào Lam Quang Thánh Đế! Ha ha ha…
Thanh Ngọc bất giác kinh hãi.
Thánh Đế?
Đây chẳng phải là tu vi gần như cao cấp nhất của đám Tiên Tộc hay sao?
Thánh Đế chỉ thua mỗi Thiên Đạo Thánh Đế, là đứng trên đỉnh kim tự tháp sức mạnh của Tiên Tộc rồi!
Ấy vậy mà điều một tên Thánh Đế đi nằm vùng ở Ma giới không biết bao nhiêu năm nay?
Tiên Tộc đúng là thâm sâu khó lường a!
Không biết ở trong Ma giới còn có bao nhiêu kẻ như tên Nhạn Khâm này nữa?
Thanh Ngọc nghĩ tới đây mà lo lắng không thôi, nếu cứ vừa tu luyện mà vừa phải canh chừng không biết lúc nào bị đâm sau lưng thì đúng là khó khăn ngàn trùng a!
Nhạn Khâm chẳng thèm để ý tới khuôn mặt tràn đầy biểu cảm đặc sắc của Thanh Ngọc, mà nhanh chóng vận kình vào thân đao, khiến cho nó bừng lên lục sắc quang mang chói mắt.
Vô số ma khí đỏ hồng dồn về phía Nhạn Khâm, khí thế trên người bộ xương khô này tức tốc dâng lên, mạnh mẽ không gì cản nổi.
Đại địa dưới chân hắn nhanh chóng nứt nẻ, rồi từ đó còn phun trào lên những vòi huyết tinh sôi trào khủng bố, lan tràn ra xung quanh.
Tất cả chúng nhân nhìn thấy một màn này cũng là khiếp hãi biến sắc, bởi vì thanh thế của Nhạn Khâm quá kinh người.
Sau lưng Nhạn Khâm liên tiếp hiển hóa ra năm vầng tinh tú màu đỏ rực soi rọi hư không, từ đó tỏa xuống một luồng uy áp cuồn cuộn như trùng dương đại hải.
Thanh Ngọc đứng im chăm chú nhìn Nhạn Khâm, hắn cảm giác được bản thân mình dường như đang rơi vào trong một vũng lầy đặc quánh, thậm chí muốn nhấc chân lên mà chạy cũng không tài nào làm được!
Toàn bộ tu sĩ xung quanh trong nháy mắt đều bị thoái hóa đi ba thành công lực, từ tu vi cho tới tốc độ, phản xạ, mọi phương diện đều bị áp chế gắt gao!
Ma Nhị trưởng lão đang giao phong với năm con Hắc Ma Nha mà cũng phải hô lên một chữ trong kinh hãi:
- Vực!
Thanh Ngọc nghe thấy âm thanh này mà trong lòng cũng nổi lên sóng to gió lớn!
Đây là Vực ư?
Vực khủng bố như thế này sao?
Hắn cảm giác được toàn bộ bản thân mình dường như bị vô cùng vô tận xiềng xích bao chặt lấy, toàn thân không thể di động.
Tầm nhìn, tầm nghe, thậm chí cả thần thức cũng bị hạn chế!
Quá ghê gớm rồi!
So với【Diệt Kiếm Thế】của Thanh Ngọc thì Vực của tên Nhạn Khâm này mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần!
Không biết vì lý do gì mà hiện tại hắn lại còn cứ đứng ngơ ra tại chỗ, trong đầu bắt đầu nhanh chóng thôi diễn cái Vực này, mà chẳng thèm để ý gì tới sống chết của bản thân cả!
Nhạn Khâm lúc này dường như cũng phát hiện biểu hiện của Thanh Ngọc, hắn gào lên giận dữ:
- Con mẹ mày! Còn đứng đó mà tham ngộ! Bản đế bổ chết ngươi!
Nhạn Khâm vung thanh lục sắc trường đao của mình lên cao, lập tức nó huyễn hóa ra một đao ảnh to lớn đến hơn trăm trượng ngập trời một màu xanh lá trên không trung.
Khí thế lăng lệ này khiến cho thiên địa phải biến sắc, toàn bộ Thiên Ma Đảo run rẩy dữ dội, ngàn vạn cặp mắt đổ dồn vào trên đường bổ xuống của đao ảnh kia, chỉ sợ nó sẽ xé tan mảnh không gian này ra trong nháy mắt.
Ma Nhị rất muốn rời tay ra mà tới cứu Thanh Ngọc, nhưng lực bất tòng tâm, bởi vì hắn phát hiện tốc độ của mình bị áp chế, trở nên quá chậm chạp, bây giờ muốn đi cũng không còn kịp nữa.
Đòn tấn công sắc bén của Nhạn Khâm từ trên thiên không ụp xuống, không gì cản nổi, hắn nhất quyết phải băm nát thân thể đối phương ra trong một lần này!
Ấy vậy mà người chịu đòn là Thanh Ngọc dường như không có một chút ý tứ kháng cự nào cả.
Khuôn mặt hắn cứ ngây ra như phỗng, dường như không hề để ý tới đao ảnh màu xanh cao hơn trăm trượng, do một tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong thi triển ra đang ập tới mình kia.
Hắn còn đang mải cảm ngộ Vực!
Nhạn Khâm thì trong lòng đắc ý vô cùng, hắn thầm nghĩ chắc tên tiểu tử này đã nhận mệnh rồi, không muốn kháng cự nữa, nên mới đứng ngây ra như vậy!
Nhạn Khâm quát lớn:
- Chết điiiii…!
Đao ảnh lục sắc của Nhạn Khâm theo tiếng quát kia rất nhanh đã bổ đến đầu Thanh Ngọc!
Mười trượng…
Năm trượng…
Ba trượng…
Một trượng…
Hai thước…
Chỉ còn cách nửa thước nữa thôi…
Đúng lúc này, dưới ánh nhìn kinh ngạc ngỡ ngàng của vô số con mắt đang nhìn chằm chằm, ấy vậy mà đao ảnh khủng bố kia dường như bị một lực lượng thần kỳ nào đó bắt ép phải dừng lại trong hư không, không tài nào hạ xuống thêm một ly!
Nhạn Khâm trong lòng hoảng hốt, hắn dồn toàn bộ lực lượng của mình vào thanh trường đao trong tay, muốn ngay lập tức mạnh mẽ bổ xuống diệt sát đi tên tiểu tử kia.
Nhưng đó chỉ là mong ước viển vông mà thôi, bởi vì Nhạm Khâm phát hiện ra toàn bộ thân thể hắn không thể điều động được một chút sức lực nào!