Keng...Keng…!
Kiếm minh vang lên từ Trảm Thiên và Huyễn Diệt, thanh âm truyền ra cùng sóng năng lượng tác động đến hằng hà sa số kiếm quang của thư sinh, khiến cả thiên la địa võng ngập tràn kiếm ảnh này cũng đồng loạt cộng hưởng ào ào.
Từng luồng kiếm quang lay giật thôi động, cứ như muốn thoát li khỏi vòng chi phối của thư sinh mà bắn ra ngoài, bay về phía Thanh Ngọc.
Thư sinh cũng chẳng hề biến sắc, khống chế kiếm quang, không để cho khí tràng kinh khủng của Thanh Ngọc ảnh hưởng đến chúng.
Thanh Ngọc ngạc nhiên cảm thụ tất cả, ngay lập tức, trong mắt hắn hiện rõ tia hân hoan, hắn tiếp tục trút năng lượng vào Trảm Thiên và Huyễn Diệt.
Lúc này, hắn đã nắm rõ sự huyền diệu của cái gọi là Vô Địch Chi Ý kia, giữa người và song kiếm đã nảy sinh một sợi dây liên hệ mờ nhạt.
Ầm…Ầm…!
Trảm Thiên và Huyễn Diệt dường như đã trở thành một phần thân thể hắn, hòa quyện vào huyết quản, trong đầu Thanh Ngọc lập tức hiện lên hai thân ảnh mỹ miều của Ly Ly và Tâm Như.
Hư ảnh Ly Ly nhẹ nhàng nói:
- Cố lên! Đế Quân của thiếp!
Tâm Như mang theo đôi mắt thánh khiết của mình, cũng chắp tay lại mà khấn nguyện:
- Phu quân nhất định phải thắng đấy!
Thanh Ngọc nhếch miệng cười mỉm, lập tức khí tràng trên người hắn cường đại thêm gấp mấy lần.
Khắp nơi trong đại điện ầm ầm rung động, khiến cho tam nữ bên kia cũng phải giật mình không thôi. Các nàng chăm chú mà thấy được, từ nơi đầu mũi kiếm của Thanh Ngọc ấy vậy mà giờ đã có tới năm đạo kiếm quang!
Trong chiến đấu mà cũng tham vấn được Kiếm Đạo a!
Quay trở lại với trận đấu, song phương lúc này đều đang liều mạng vun vén cho đòn đánh cuối cùng, họ đứng cánh nhau mười mấy trượng, giương ánh nhìn ngưng trọng về phía đối phương.
Màn kiếm quang vần vũ quanh thân thể thư sinh đã lên đến số lượng hơn vạn tia.
Những luồng kiếm quang cuối cùng bắn ra từ nội thể, thư sinh không nhanh không chậm, vung thanh trường kiếm trong tay lên, chỉ thẳng về phía Thanh Ngọc mà quát:
- Vạn Kiếm Quy Tông!
Thanh Ngọc nắm chắc hai thanh kiếm đỏ ngầu và trắng rỡ đang kêu lên không ngừng trong tay, hét lớn:
- Kiếm Phi Diệt Thần!
Tam nữ Trần Phi Quỳnh đứng một bên nhìn chăm chú, con tim trong lòng các nàng bất giác nhảy lên từng hồi.
Đây là một chiêu phân định thắng bại!
Sống hay chết…là ở chiêu này!
Đứng giữa hơn vạn luồng kiếm quang, thư sinh chợt khẽ nhúc nhích làm run nhẹ đầu trường kiếm, khiến cho chúng lao vút đi trong hư không.
Vào lúc này, thần sắc Thanh Ngọc trở nên băng lãnh dị thường. Trên khuôn mặt tuấn mỹ kia toát lên vẻ nghiêm nghị cùng với sự thành kính, ánh mắt hắn coi thường chúng sinh, như bậc đế vương cao cao tại thượng quân lâm thiên hạ.
Dường như thứ Thanh Ngọc sắp thi triển không phải là Kiếm Đạo Thần Kỹ, mà là sự phán xét của người chấp chưởng Ma Đạo Vĩnh Hằng!
【Kiếm Phi Diệt Thần】, Kiếm Đạo Thần Kỹ sau khi lĩnh hội được Vô Địch Chi Ý mà Thanh Ngọc tức tốc ngộ ra trong lúc sinh tử này, đó là sự kết hợp hoàn mỹ của Hồn kỹ Kiếm Phi Kình Thiên và Kiếm kỹ Diệt Thần Trảm!
Song kiếm chuyển động, mũi kiếm lấp lánh lưu quang.
Một sự kết hợp tinh diệu đến cùng cực.
Nhân kiếm hợp nhất, không gì cản nổi!
Kiếm minh ngút trời của Trảm Thiên và Huyễn Diệt đồng loạt kêu lên, âm thanh vù vù không ngừng vọng lại bên tai, kiếm ý ác liệt xông thẳng lên đỉnh đại điện.
Hơn vạn luồng kiếm quang của thư sinh đột nhiên tiêu biến một nửa, dưới khí thế như cầu vồng của Thanh Ngọc chỉ còn lại hơn năm nghìn, ngay lập tức lại biến mất một nửa, còn lại hơn hai nghìn...
Một ngàn hai trăm luồng kiếm quang... sáu trăm... ba trăm...
Một tiếng thở dài yếu ớt phả ra từ miệng thư sinh, bao hàm trong đó là sự tiếc nuối lực bất tòng tâm.
Kiếm thế của Thanh Ngọc vừa thi triển ra đã áp chế toàn diện chiêu Vạn Kiếm Quy Tông của hắn!
Sau tiếng thở dài, sắc diện thư sinh đột nhiên buông lỏng, hắn biết mình chưa đánh đã thua. Nhưng thư sinh vẫn hét lên kiên định:
- Vạn Kiếm Quy Tông! Đi!
Chiêu thức này là do Tạo Hóa Thủy Ma Tổ Bạch Nhâm Hùng tự sáng tạo ra lúc còn trẻ, vạn kiếm quy làm một, thì mới đủ để khai thiên phá địa, khiến sơn hà biến sắc. Chỉ có điều hiện giờ hư ảnh thư sinh kia bị Thanh Ngọc áp chế hoàn toàn, chỉ còn lại ba trăm đạo kiếm quang.
Bạch Nhâm Hùng cũng không hề nghĩ rằng bản thân mình thời còn trẻ lại thua vào tay tên tiểu tử này!
Đôi mắt tam nữ Trần Phi Quỳnh khẽ run rẩy, dẫu đứng ở khoảng cách xa, các nàng cũng có thể cảm nhận rõ sức ép từ kiếm ý khủng khiếp kia. Không khí xung quanh như biến thành vô số phong nhận sắc bén, cứa vào da thịt các nàng, cảm giác đau nhói như bị kim châm lan ra khắp người.
Chiêu【Kiếm Phi Diệt Thần】này... đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết và giới hạn mà các nàng có thể chịu đựng.
Nam nhân này đúng là luôn luôn có thể khiến người ta kinh ngạc!
Bên kia, bóng dáng Thanh Ngọc đã hoàn toàn bị vô số lôi quang kiếm ảnh bao trùm, nhìn không rõ người đâu nữa. Trong không gian đại điện, chỉ có hai thanh kiếm trong tay hắn phát ra ánh sáng ghê người, khí thế hủy thiên diệt địa.
Đối mặt với hơn ba trăm luồng kiếm quang của Vạn Kiếm Quy Tông, Thanh Ngọc không hề trốn tránh, hắn nhẹ nhàng liên tiếp vung kiếm trong tay, dốc toàn lực chém về phía trước, tám mươi mốt đạo lôi quang kiếm ảnh khổng lồ xung quanh thân thể hắn đột nhiên bạo phát.
Một đợt chấn động hãi hùng bùng nổ, lấy vị trí của Thanh Ngọc làm trung tâm, mặt đất đại điện như nứt ra, đất đá bay mù trời.
Tám mươi mốt đạo lôi kiếm phá không mà đi, từ đó mỗi một thanh lôi kiếm lớn lại hóa thành chín thanh lôi kiếm nhỏ, ngay lập tức trong hư không hiển hóa ra đến bảy trăm hai mươi chín tia sáng rực rỡ hai màu đỏ trắng, đối chọi với ba trăm luồng kiếm quang của thư sinh.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, bảy trăm hai mươi chín thanh lôi kiếm nhỏ kia, mỗi một thanh lại mang theo năm đạo kiếm quang sắc bén!
Ba ngàn sáu trăm bốn mươi lăm đạo kiếm quang lao tới đối chọi với ba trăm đạo, hơn nữa tu vi của Thanh Ngọc và thư sinh gần ngang nhau, có dùng mông mà nghĩ cũng biết được kết quả!
Mức độ quỷ dị của Kiếm Đạo Thần Kỹ này một lần nữa vượt xa ngoài tưởng tượng của Bạch Nhâm Hùng!
Sau khi tung ra【Kiếm Phi Diệt Thần】, Thanh Ngọc đứng thẳng lưng, nhoẻn miệng cười, thu song kiếm vào đan điền.
Trong nụ cười đó, tràn đầy sự tự tin vô địch.
Đinh! Đinh! Đinh!…
Hư ảnh thư sinh kia biết mình đã thua, bởi vì ba trăm đạo kiếm quang của hắn vừa chạm phải đám lôi kiếm khủng bố kia đã hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa.
Trong chớp mắt, vài ngàn đạo kiếm quang của Thanh Ngọc ập đến trước mặt thư sinh, trông hắn lúc này như một con thuyền nhỏ nhoi giữa trùng khơi bão tố.
Cảnh tượng này thê lương hoa mỹ tới cực độ, nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả biến mất.
Không hề có hình ảnh thư sinh bị đâm thành cái sàng như tam nữ đã tưởng tượng.
Hư ảnh thư sinh cũng tiêu tán thành vô số điểm li ti, nhập vào trong thân thể Bạch Nhâm Hùng.
Trong đại điện, âm thanh thở dài ngao ngán của vị Tạo Hóa Thủy Ma Tổ này vọng lên, nhưng tiếng thở dài này người ta lại còn nghe được cả sự vui mừng kích động trong đó.
Tiếng tim đập dồn dập vọng ra từ trong lồng ngực tam nữ, Trần Phi Quỳnh căng thẳng nhìn về phía Thanh Ngọc, chỉ thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ, y phục rách tả tơi, để lộ ra thân hình cao lớn tráng kiện.
Tam nữ hốt hoảng chạy mau tới, vì các nàng thấy Thanh Ngọc tự nhiên đã ngã bệt xuống đất, trên thân thể tràn đầy máu tươi màu vàng kim lóng lánh.
Là vết thương do bị kiếm quang của thư sinh vừa rồi đâm xuyên qua.
- Chủ nhân! Người có sao không…
Trần Phi Quỳnh lao tới đầu tiên, mau chóng gối đầu Thanh Ngọc lên đùi mình, nước mắt nàng nhạt nhòa rơi xuống khuôn mặt hắn.
Diễm Khanh cũng mếu máo:
- Thiếp xin lỗi! Chúng thiếp hại chàng rồi!…
Thanh Ngọc nhìn tam nữ, bất giác ngó qua cả Diễm Hoa, làm cho toàn bộ khuôn mặt nàng cũng phải bất giác ửng hồng. Nàng còn chưa có nói qua lời nào với hắn đâu!
- Được rồi, cho ta nghỉ một lát. Sau này về xem ta trừng trị mấy yêu nữ các nàng ra sao…! A, chỗ đó chảy máu, đừng sờ vào!
Đại điện lại quay về trạng thái yên ổn.