Chương 252: Chung cuộc

Thanh Ngọc vẫn còn đứng đó, y phục có chút rách rưới, trên người vẫn còn vài vết cắt do đao quang của hư ảnh hắc phượng hoàng xẻ qua.

Thu Trảm Thiên và Huyễn Diệt vào đan điền, Thanh Ngọc lập tức ngửa mặt lên trời, hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình.

Thực ra trong trận so đấu vừa rồi, hắn đánh với Tần Ba là chính.

Bởi vì tuyệt chiêu cuối cùng của Viễn Quý La kia là Hồn kỹ, không có một chút uy hiếp nào với Thanh Ngọc cả.

Viễn Quý La hiện giờ tu vi Hư Ma cũng không phải, gặp một Địa Ma kỳ như hắn mà còn tung ra Hồn kỹ, chả khác nào múa rìu trước mắt Lỗ Ban.

Đó là Thanh Ngọc không muốn ảnh hưởng tới tâm cảnh của Viễn Quý La nên mới làm ra một kết cục có vẻ như chiến thắng suýt sao như vậy, nếu không thì chỉ một chiêu Vô Ngã Vô Kiếm thôi, tên gấu mập kia chắc chắn cũng không chịu được.

Uy lực của Kiếm Đạo Thần Kỹ【Kinh Sơn Trảm】cũng không hề khiến Thanh Ngọc thất vọng chút nào. Thực sự nếu không có sát chiêu này, thì hắn và Tần Ba chưa biết hươu chết về tay ai.

Đệ nhất Thiên Kiêu Bảng Trung Đô quả nhiên danh xứng với thực, uy lực Phi Phụng Phần Thiên Trảm của Tần Ba đến giờ Thanh Ngọc nghĩ lại mà vẫn còn cảm thấy hãi hùng.

Tần Ba bị hạn chế trong công pháp và tâm pháp, cùng lắm chắc cũng chỉ là Đế cấp mà thôi. Ấy vậy mà hắn có thể đánh ngang tài ngang sức với Thanh Ngọc, chứng tỏ thiên phú của người này cũng không phải hư danh hão huyền.

Qua giao chiến với Tần Ba, Thanh Ngọc biết được người này đã đúc được đạo cơ ám hệ hoàn mỹ, hơn nữa chiêu số và cách thức tấn công của hắn vô cùng tinh diệu, hoàn toàn không có một động tác thừa.

Một người vừa có nghị lực, bản lĩnh và dã tâm như vậy quả thật vô cùng đáng sợ!

Còn một điều nữa Thanh Ngọc phải đánh giá cao Tần Ba đó là sự bình tĩnh. Trong lúc giao phong với hắn, dường như tâm thái người này không hề có chút dao động, chỉ một lòng chiến đấu, chẳng có sự sợ hãi hoang mang nào hết.

Cũng may mắn thay Thanh Ngọc có Thái Thanh Tam Khí để bình ổn kiếm tâm, nếu không khi trực diện đối chọi với Tần Ba, chắc hắn cũng phải run rẩy trước một đối thủ đáng gờm như vậy.

Nếu phải chăng Tần Ba mà lĩnh ngộ được một môn Đao Đạo Thần Kỹ cho riêng mình, lúc đó chắc chắn Thanh Ngọc chỉ có thể lưỡng bại câu thương mà thôi.

Tần Ba là tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ, hơn Thanh Ngọc những một đại cảnh giới!

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Tư thái Đế Quân”, nhận được phần thưởng là Bí kiếm Vạn Cửu Quy Tông, 20000 điểm tích lũy.

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Đệ nhất Thiên Kiêu”, nhận được phần thưởng là chín viên Tấn Khí Thạch, 30000 điểm tích lũy.

Khi Thanh Ngọc vừa mới nghe được thanh âm thông báo của Hệ thống, thì giọng nói Tuế Ninh Tiên Tử đã vang vọng khắp Luận Võ Thành:

- Chúc mừng Nguyễn gia Nguyễn Ngọc đã đăng lâm vị trí đệ nhất Luận Võ Đại Hội năm nay, phần thưởng cho Nguyễn gia là bốn mươi lăm ức linh thạch cực phẩm!

Nguyễn Nhạc lão gia tử và đám đệ tử Nguyễn gia đằng sau ai nấy vui mừng ra mặt, muốn hoan hô lắm nhưng lại cố kìm nén lại.

Ở đây còn vô số ánh mắt đang nhìn vào, bọn họ cũng không muốn làm ra trò gì quá lố cả.

Thế cục Trung Đô từ hôm nay trở đi sẽ có biến hóa khôn lường, ai nấy cũng hiểu điều này, nên tốt hơn hết là đừng tỏ vẻ ta đây làm gì.

Cung Hà Trang, Dương Điệp, Trần Phi Quỳnh, Nhan Như Ngọc và Trần Kiều Ân thì nhìn theo bóng lưng kia, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nhu tình khó mà che giấu được.

Đây là nam nhân của các nàng đấy!

Không ngờ hắn lại mạnh mẽ như vậy, cũng đúng thôi, ở trên giường cũng…

A phi!

Nghĩ tới đây mà mấy nữ nhân này cũng đỏ bừng hết cả mặt, sau đó nhanh chóng nhìn ra xung quanh, thì đã thấy vô số ánh mắt si mê của vô số nữ tu cũng đang nhìn chằm chằm vào Thanh Ngọc.

Ai!

Nam nhân ưu tú quá bị tranh giành cũng đến khổ a!

Cung Hà Trang đưa một ánh mắt tràn đầy thâm ý qua nhìn Trần Phi Quỳnh, không biết trong đầu nàng đang có suy nghĩ gì.

Cuộc ác chiến ở trong khuôn viên Triệu gia thủ phủ cũng đã tới hồi kết.

Đám cao tầng và dòng chính Triệu gia sau khi nghe tin lão tổ tông nhà mình đã chết thì ngay lập tức mang theo gia sản dùng truyền tống trận bỏ trốn, bỏ mặc toàn bộ hạ nhân và đệ tử khác họ.

Dĩ nhiên là với số chiến lực lẻ loi còn lại đó thì không làm khó được một tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ như Nguyễn Nhật trưởng lão, rất nhanh toàn bộ đã bị chiêu hàng.

Không may cho những kẻ bỏ trốn kia, khi chúng vừa mới từ truyền tống trận bước ra thì đã thấy mình bị Trương Bá trưởng lão dẫn theo mấy ngàn tinh anh Nguyễn gia bao vây kín mít.

Không có ai biết Nguyễn gia đã dự mưu từ lúc nào, mà thậm chí bước đi cuối cùng này của gia chủ Triệu Quyền cũng vô tác dụng.

Sau đó dĩ nhiên là một hồi gió tanh mưa máu thảm liệt, cuối cùng có người nào của Triệu gia sống sót không thì chẳng ai biết được.

Lúc này, Thanh Ngọc đang ngồi xếp bằng trong Ngọc Viện.

Hắn muốn kiểm kê lại những thu hoạch trong chuyến Luận Võ Đại Hội lần này.

Phần thưởng bốn mươi lăm ức linh thạch kia thì không nói, Nguyễn Nhạc lão gia tử đã lấy số tiền đó để kiến thiết Nguyễn gia thủ phủ.

Ngoài ra, thì toàn bộ gia sản Triệu gia cũng được sung vào tộc khố, quả thật phải nói đó là một con số thiên văn sổ tự.

Lão già Triệu Phóng này không biết tích lũy cất giấu bao nhiêu năm, ấy vậy mà gia sản Triệu gia phải giàu có gần gấp đôi Trần gia khi trước.

Các loại dược thảo, khoáng thạch, thiên tài địa bảo trong tộc khố Triệu gia chất đầy như núi, Nguyễn Nhạc lão gia tử đem đi ba mươi lăm cái nhẫn trữ vật trống không mà còn chưa chứa hết!

Nhưng mấy thứ đó Thanh Ngọc cũng chưa quan tâm vội, bởi vì hắn đang dành thời gian nâng cấp chín thanh Nguyên Tố Cửu Kiếm của mình.

Hoàn thành nhiệm vụ đánh thắng Tần Ba, Hệ thống ban thưởng cho Thanh Ngọc chín viên Tấn Khí Thạch. Loại đá này vô cùng diệu dụng, chúng có thể lập tức đề thăng đẳng cấp của vũ khí, còn việc đề thăng bao nhiêu thì phải xem vận khí rồi.

Chấn Kim Kiếm, Âm Mộc Kiếm, Liệt Hỏa Kiếm, Triều Thủy Kiếm, Cang Thổ Kiếm, Phá Phong Kiếm, Kích Lôi Kiếm, Ly Quang Kiếm, Sát Ám Kiếm, chín thanh kiếm này sau một hồi hoàn tất đề thăng vậy mà toàn bộ đều tấn cấp tới Hoàng khí thượng phẩm, làm Thanh Ngọc vô cùng hài lòng.

Chín thanh Nguyên Tố Chi Kiếm này trước giờ Thanh Ngọc ít khi sử dụng, mà toàn ôn dưỡng trong đan điền thôi.

Tiếp tục lĩnh ngộ Bí kiếm Vạn Cửu Quy Tông, thì Thanh Ngọc mới ngỡ ra đây là một loại kiếm trận, dựa theo sự bày bố phương vị xảo diệu của chín thanh phi kiếm mà tạo nên một khốn sát trận công kích cường đại.

Bí kiếm Vạn Cửu Quy Tông chỉ có một tầng duy nhất, nhưng mà uy lực của kiếm trận này lại tương ứng với tu vi kiếm đạo của người thi triển.

Ví dụ bây giờ Thanh Ngọc có ba đạo kiếm quang, thì khi thi triển Vạn Cửu Quy Tông, trong một đợt kích hoạt kiếm trận có thể tung ra tới hai trăm bảy mươi đạo công kích, vừa vây khốn được, mà vừa sát thương được!

Trực tiếp là gấp chín mươi lần số kiếm quang hiện có, hơn nữa hai trăm bảy mươi đạo công kích này lại còn mang theo hiệu ứng của chín nguyên tố khác nhau!

Thế nhưng, hiện giờ khả năng của Thanh Ngọc chỉ điều động được có hai thanh phi kiếm một lúc mà thôi, nên hắn cũng chưa mặn mà lắm.

Tuy nhiên, nếu sau này cứ tiếp tục nâng cao đẳng cấp của Nguyên Tố Cửu Kiếm lên, thì có một ngày kiếm trận Vạn Cửu Quy Tông sẽ chân chính trở thành đại sát chiêu!

Tiếp tục xem xét tình hình dung hợp của Ma Thần Hắc Viêm và Băng Liên Pháp Hỏa trong đan điền, Thanh Ngọc nhận thấy chắc còn phải dùng thời gian nửa năm nữa, hắn mới có một loại Ma hỏa hoàn toàn mới.

Từ trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ lấy Thôn Tâm Băng Tằm ra xem, Thanh Ngọc rất có hứng thú với loại kỳ trùng này.

Nhưng tiếc thay, hắn lại không phải Trùng Sư hay Độc Sư, dù loay hoay nhường nào cũng không thể bắt Thôn Tâm Băng Tằm di động được cả!

Con tằm béo núc ních này nếu biết sử dụng thì đúng là một sát khí giết người trong vô hình chân chính, có thể thần không biết quỷ không hay ám toán địch nhân, còn mạnh hơn Phệ Hồn Thuật của Thanh Ngọc gấp nhiều lần.

Môn Hồn kỹ Phệ Hồn Thuật kia hắn lĩnh ngộ được đã lâu, ấy vậy mà chưa khi nào đem ra thi triển được. Mặc dù nghe qua hiệu quả của nó cũng khá là ghê gớm, có thể giết người bằng ánh nhìn, nhưng đối với Thanh Ngọc thì đúng là gân gà, không hơn không kém.

Thời gian thi triển Phệ Hồn Thuật vào đối phương, thì thà lao lên cầm kiếm mà bổ quách cho rồi, tội gì phải đứng đực ra mà nhìn người ta với ánh mắt âu yếm!

Thanh Ngọc tự nhủ chắc phải chờ đến khi Ma Vương Mục và tu vi Hồn cảnh của hắn trở nên cường đại hơn, thì môn Phệ Hồn Thuật bá đạo này mới hiển lộ được hung uy của nó.

Lại cất Thôn Tâm Băng Tằm vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, Thanh Ngọc nghĩ sau này nếu lão bà nào muốn theo nghề Trùng Sư, thì đem tặng cho nàng cũng không tệ.