Chương 234: Đối kháng

Quan sát hồi lâu, Tần Ba mới thở dài một hơi:

- Tần mỗ ngu dốt, không tìm được cửa sinh mà phá trận, để cho Nguyễn huynh chê cười rồi!

Thanh Ngọc lập tức cười, lắc đầu nói:

- Tần huynh khiêm tốn rồi, thôi, để Nguyễn mỗ bêu xấu một phen vậy.

Nói tới đây, Thanh Ngọc lập tức rút ra Trảm Thiên và Huyễn Diệt, nắm chắc trong tay, sau đó nhanh chóng đạp Bách Lý Bộ tiêu thất trong không gian, thậm chí để lại cả tàn ảnh.

Tần Ba và chúng nhân đứng bên cạnh Thanh Ngọc thấy được tốc độ này cũng phải âm thầm kinh ngạc trong lòng, mắt thường và thần thức mới bất chợt nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh hắn ở xung quanh.

Nhưng Tần Ba phải kinh ngạc rồi, vì Thanh Ngọc lúc này dường như đã hoàn toàn biến mất vậy, kể cả thần thức cũng không quét được tới.

- Này là cái loại tốc độ gì?

Viễn Quý La bất giác kêu lên.

Bên kia, Thái Tam lúc này cũng đã phát giác ra hành động của Thanh Ngọc, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã thấy một nhóm mắt xích bảy người trong trận pháp hợp kích của mình có nguy cơ bị tấn công.

Căng hết đôi mắt ra mà tìm thân ảnh áo bào trắng mờ mờ ảo ảo kia, Thái Tam hét lên một tiếng:

- Điêu trùng tiểu kỹ!

Nói tới đây, hắn lập tức lấy tay trái kết ấn, còn tay phải cầm thanh kiếm trắng rỡ kia khua loạn trong không trung. Thái Tam vẽ lên một đường quỹ tích huyền ảo, sau đó hô:

- Chưởng Đạo Hồ Lô! Trấn!

Thanh Ngọc đang thuấn di liên tục trong không gian để tiếp cận một nhóm bảy tên đệ tử Chân Vũ Cung, âm mưu muốn phá trận pháp hợp kích này, thì bỗng nhiên lại cảm thấy toàn thân mình bị một áp lực khổng lồ đè xuống, vô cùng nặng nề.

Bất giác, Thanh Ngọc ngước đầu nhìn lên, thì đã thấy hư ảnh pháp thân đằng sau lưng Thái Tam đã dốc ngược cái hồ lô trong tay trái xuống từ lúc nào.

Từ trong cái miệng hồ lô tối đen sâu hun hút kia, đang tỏa ra vô số những luồng khí phong vô hình vô ảnh, trực tiếp đè nén lên người Thanh Ngọc.

Áp lực cường đại mà hắn đang phải chịu, chính là xuất phát ra từ cái hồ lô này.

Thanh Ngọc bắt đầu cảm thấy có chút ăn không tiêu, bởi vì đây là trận pháp hợp kích, lấy chính bốn mươi chín đệ tử Chân Vũ Cung làm trận kỳ, bổ sung sức mạnh cho người đứng ở vị trí trận nhãn là Thái Tam. Nói nôm na cho dễ hiểu, bây giờ Thanh Ngọc đang phải chịu uy áp của bốn mươi chín người chồng lên nhau đè xuống.

Đối với vài luồng uy áp riêng lẻ thì Thanh Ngọc không cần phải sợ, nhưng mà bốn mươi chín luồng uy áp tổng hợp lại, thì cũng hơi vất vả đấy.

Nhưng không hề có chút khó khăn nào cả, khóe miệng khẽ nhếch lên, Thanh Ngọc hai tay nắm chặt song kiếm, hắn trực tiếp tỏa ra 【Diệt Kiếm Thế】 của mình, chính diện đối kháng với luồng uy áp khủng bố tỏa ra từ cái hồ lô màu nâu kia.

【Diệt Kiếm Thế】là loại kết giới lĩnh vực vừa mới nhập môn của Thanh Ngọc, cao xa đâu thì hắn không biết, nhưng mà để đối phó với đám tu sĩ Hóa Thần Luyện Hư này thì dư sức đấy.

Trước đây, lúc 【Diệt Kiếm Thế】còn chưa nhập môn, Thanh Ngọc còn chẳng sợ uy áp của tu sĩ Đại Thừa như Phong Chu Hải, bây giờ há lại phải rón rén mấy chục luồng uy áp cỏn con này sao?

Tốc độ của Thanh Ngọc lại tăng lên đến chóng mặt, đã sắp áp sát được tới bảy tên đệ tử Chân Vũ Cung tới nơi. Thái Tam đang huy động trận pháp nhìn muốn lác cả mắt, không biết tên Nguyễn gia tiểu thái tử này làm cái gì mà lại có thể tránh thoát khỏi luồng uy áp kia.

Đến Tần Ba bên ngoài cũng phải âm thầm tán thán không thôi.

Trước đây hắn nghĩ bản sự ghê gớm của Thanh Ngọc chắc cũng chỉ là lời đồn mà thôi, nhưng hôm nay được chứng kiến tận mắt, làm cho Tần Ba dâng lên niềm hứng thú mãnh liệt!

Đây mới chính là đối thủ mà bấy lâu nay hắn tìm kiếm.

Đứng trên đỉnh phong lớp hậu bối Trung Đô này quá lâu, Tần Ba đã cảm thấy quá tịch mịch rồi!

Trong trận pháp hợp kích, Thái Tam giận dữ gào lên kinh dị, hắn lại tiếp tục thi pháp, lần này, từ trong đan điền Thái Tam lại bay ra một tấm gương nhỏ màu trắng.

Gương mặt đang hồng hào của Thái Tam bỗng dưng tái nhợt đi, có vẻ như hắn vừa mới tiêu hao rất nhiều lực lượng để thôi động pháp khí này.

Tấm gương kia chỉ to cỡ bàn tay, nhưng bên trong nó lại được ghi khắc vô số phù văn quỷ dị. Thái Tam tung tấm gương lên cao, tay trái khẽ vẩy một cái, còn tay phải cầm kiếm lại chỉ đúng về hướng Thanh Ngọc mà quát:

- Đi…!

Lập tức tấm gương nhỏ kia hóa lớn thành một vòng tròn trắng rỡ to tới gần trượng, rồi từ trong đó ào ra một tia tinh thần lực sáng rực rỡ, trực chỉ hướng mi tâm Thanh Ngọc mà bay đi.

Đây là pháp khí Hoàng cấp cực phẩm truyền thừa lại từ mấy ngàn năm trước của Chân Vũ Cung, tên Trấn Hồn Kính. Tấm gương này uy lực vô song, là đại sát chiêu chân chính của Thái Tam, được sư phụ Hồ Quế An của hắn ban cho để tham dự Luận Võ Đại Hội lần này.

Trấn Hồn Kính có thể thôi động ra công kích thần hồn vô cùng cường đại, trực tiếp có thể xuyên thẳng vào thức hải địch nhân, biến đối phương thành kẻ ngốc ngay lập tức.

Chưa dừng lại ở đó, Thái Tam bắt đầu liên tục vung kiếm. Toàn bộ những đường kiếm mà hắn đánh ra đều mang theo sát khí đậm đặc, không hề che giấu chút nào. Khóe miệng Thái Tam cười gằn, sau vài đường khua loạn, hắn hai tay nắm chặt thanh trường kiếm, rồi giơ ngược ra sau, lấy đà dường như muốn bổ ra một sát chiêu khủng khiếp về phía Thanh Ngọc!

Lúc này, hư ảnh pháp thân to lớn trên không trung cũng cử động giống y hệt như Thái Tam, nó cũng đã bắt đầu tung hồ lô lên, hai tay nắm chặt thanh đại kiếm khổng lồ, vung ngược ra sau, chuẩn bị chém xuống tới nơi trong gang tấc.

Vô số linh khí trong thiên địa hội tụ vào trong thanh đại kiếm khổng lồ của pháp thân, dọc theo thân kiếm tỏa ra linh quang rực rỡ chói mắt cùng với đồ án Bắc Đẩu Thất Tinh huyền bí, lập tức đẩy lui được cả bóng tối mịt mờ xung quanh.

Thiên địa biến sắc, bầu trời Luận Võ Thành lúc này như bị xẻ ra làm đôi. Một bên tối sầm do hắc sắc quang mang của Trấn Quang Tháp, còn một bên lại là ánh sáng trắng tinh rực rỡ do đại kiếm của pháp thân chiếu rọi ra.

Ở giữa khoảng không sáng và tối đó, lúc này Thanh Ngọc như một con thuyền gỗ dập dềnh lênh đênh trong cơn sóng dữ ngập trời. Thân hình hắn quá bé nhỏ giữa luồng sức mạnh to lớn kinh khủng mà thanh đại kiếm kia mang lại.

Thái Tam lúc này trong đầu đã tưởng tượng ra trước kết cục của Thanh Ngọc. Hẳn là đầu tiên hắn sẽ bị Trấn Hồn Kính tấn công vào thức hải, đứng đơ ra một chỗ, sau đó là cảnh tượng thanh đại kiếm kinh hãi thế tục kia xé toạc thân thể Thanh Ngọc ra làm một làn mưa máu.

Thậm chí thâm tâm Thái Tam còn đã mường tượng ra hình ảnh hắn tương lai được vạn người kính ngưỡng, sự tích chém giết Nguyễn gia tiểu thái tử uy danh một cõi được lưu truyền thiên cổ. Từ đây Chân Vũ Cung của Thái Tam sẽ chân chính bước lên vũ đài Hằng Thiên Tinh, quét ngang tất cả, chân chính vô địch!

Hắn sắp thắng rồi!

Khi Thái Tam giết được Thanh Ngọc xong, chắc chắn sư phụ Hồ Quế An và Triệu Phóng Triệu lão gia chủ sẽ bảo đảm hết thảy an toàn cho hắn, chả phải lo sợ gì hết!

Mạnh tay mà làm thôi!

Uy áp kinh thiên động địa lan tràn ra khắp nơi, thậm chí mấy cường giả Hóa Chân bên ngoài cũng phải lập tức đứng bật dậy mà chứng kiến cảnh tượng hùng tráng này.

Hồ Quế An trong ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng, không hổ là đồ nhi mà hắn dốc lòng dạy bảo, một khi đã xuất thủ thì ai ai cũng phải trầm trồ tán thán.

Nguyễn Nhạc lão gia tử hai bàn tay đã nắm chặt vào nhau từ lúc nào, nhưng đôi mắt thâm sâu kia vẫn vô cùng bình tĩnh. Lão gia tử không hề có ý muốn tham dự vào tràng diện này, mà muốn thử xem bản lĩnh của cháu mình tới đâu.

Cung chủ Thiên Ma Cung Trần Kiều Ân thu hồi lại vẻ lãnh đạm thường ngày, cũng nhanh chóng chú mục tới nam nhân cầm song kiếm kia. Lần này nàng tới đây, cũng đem theo mục đích của riêng mình. Bản thân Trần Kiều Ân hiện tại chính là đang muốn thử thách Thanh Ngọc, xem hắn có xứng đáng hay không, còn xứng đáng với điều gì thì chưa ai biết được.

Nhan Như Ngọc nhìn thân ảnh bạch y nam nhân kia đang đối mặt với nguy cơ sinh tử thì bỗng nhiên con tim nàng đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Toàn thân Nhan Như Ngọc run rẩy, nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng sợ Thanh Ngọc gặp phải mệnh hệ gì. Cảm xúc của Nhan Như Ngọc rối loạn, nhưng cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn hắn đối chọi với hiểm nguy trong gang tấc.

Vui mừng nhất lúc này chính là chủ soái Hán Cung Hán Vũ Hà, hắn đang mở to đôi mắt mà nhìn Thanh Ngọc lao đầu vào tử địa. Nội tâm Hán Vũ Hà tràn ngập sung sướng và hả hê, thậm chí hắn còn ước mong làm sao tên Nguyễn gia tiểu thái tử này có một cái chết chậm rãi mà đau đớn hơn một chút.

Vô số tu sĩ quan chiến cũng phải âm thầm hô lên những tiếng kinh dị trong lòng. Chuyến đi này của bọn họ đúng là không hề uổng công, Luận Võ Đại Hội năm nay có quá nhiều sóng gió rồi!