Chương 23: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Chúng nhao nhao nhảy từ dưới lên, một lần mười mấy con tiếp tục lao tới Thanh Ngọc, số Bạch Vương ngư còn lại thì đang điên cuồng tranh giành mấy con cá vừa bị chém chết kia.

Thanh Ngọc chưa bao giờ phải chiến đấu trong tràng diện quần công thế này. Từ trước đến giờ hắn luôn luôn sử dụng mưu kế, không bao giờ để cho bản thân mình phải chịu cảnh bị nhiều đối tượng giáp công.

Nhưng mà đến hôm nay thì chuyện đó chính thức xảy ra.

Thanh Ngọc đang phải đối diện với một đàn cá vô biên vô hạn.

Hắn điên cuồng chặt, bổ, chém, gạt, nhưng cũng không thể nào cản được tứ phía. Trên người hẵn đã có vài nơi bị răng cá cắn qua, máu tươi lênh láng.

Đàn cá nghe thấy mùi máu trên người hắn, càng điên cuồng hơn.

Không được!

Bản thân mình không thể chết ở đây được!

Nửa canh giờ sau.

Thanh Ngọc vẫn đang điên cuồng chém giết, nhưng hắn cũng đang càng ngày phải càng chịu nhiều vết thương hơn, trông như một huyết nhân.

Hắn đã bắt đầu thấm mệt, hơn nữa hắn mất máu quá nhiều mà không thể vận chuyển Hồng Mông Kinh chữa trị thương thế.

Không được.

Càng nguy hiểm thì càng phải tĩnh tâm.

Cuộc sống ở trái đất đã quá tầm thường rồi, há kiếp này ta lại vẫn sống cuộc sống tầm thường như vậy.

Không! Ta không cam chịu!

Hắn đột nhiên mơ hồ ngộ ra, mấy năm gần đây hắn tập trung vào linh lực, vào pháp thuật quá nhiều mà quên đi bản chất của kiếm đạo.

Kiếm là gì?

Kiếm là hung khí để giết người, dù cho ngươi biện bạch thế nào đi chăng nữa cũng không thể phủ nhận sự thật đó được.

Một khi đã cầm kiếm lên, là đã bắt đầu bước trên con đường không quay đầu lại được. Con đường này tràn đầy máu tanh và chém giết, tràn đầy đau đớn và thống khổ, bản thân bước trên con đường này càng xa, ân oán nhân quả mang theo càng nhiều.

Muốn giải thoát thì chỉ có một cách, song kiếm nơi tay tiếp tục tiến lên, không ngừng không nghỉ cho đến khi nào chân chính đứng ở đỉnh cao nhất mới có thể ném lại hết thảy phía sau.

Thanh Ngọc lại bắt đầu lẩm nhẩm những gì ngoại công hắn đã ghi trong trang mở đầu “Huyễn Diệt Kiếm Quyết”:

- Tâm vi kiếm, thân vi kiếm, vạn vật vi kiếm,

Nhất trường công, trấn áp chư thiên,

Nhất đoản thủ, thống ngự vạn cổ…

Vừa dụng tâm suy nghĩ, hai tay Thanh Ngọc vẫn đang khu sử hai thanh thiết kiếm, nhất kiếm công, nhất kiếm thủ chém giết với vô số Bạch Vương ngư vẫn đang nhảy lên rào rào.

Nước hồ xung quanh bè trúc của Thanh Ngọc đã hoàn toàn biến thành một màu đỏ tươi, bốc lên mùi tanh tưởi nồng nặc, mà cá thì vẫn hàng đàn hàng đàn vây quanh đang chờ tấn công Thanh Ngọc.

Nhưng dần dần, càng ngày số Bạch Vương ngư cắn trúng Thanh Ngọc càng ít đi, đến một lúc, không còn một con cá nào có thể chạm vào người hắn nữa.

Thanh Ngọc không hề để ý đến những chuyện này.

Hắn nhắm mắt lại, tay vẫn không ngừng khua kiếm.

Bây giờ bản thân hắn có thể không cần nhìn mà vẫn cảm nhận được con cá nào bay tới trước, con cá nào bay tới sau.

Hắn đang ở trong một trạng thái không minh khó hiểu.

Dần dần, hắn còn hưởng thụ sự tấn công của đàn cá này. Hắn mong cầu càng nhiều Bạch Vương ngư hơn tới tấn công hắn!

Hắn không biết, bản thân mình đã bước ra được một bước vô cùng xa trên con đường kiếm đạo.

Nếu nhìn rõ vào sẽ thấy, trước đây khi hai thanh thiết kiếm của Thanh Ngọc phải trực tiếp chạm vào thân cá thì mới có thể giết được chúng, nhưng bây giờ thì không cần.

Hai đầu mũi kiếm của Thanh Ngọc khi chém qua tới đâu là sẽ mang theo một luồng kình khí nhè nhẹ nhưng vô cùng sắc bén, trực tiếp có thể cắt đứt Bạch Vương ngư ở cách xa gần một thước.

Kiếm khí!

Đúng, chính là kiếm khí!

Nếu nói như trước đây Thanh Ngọc mới chỉ gọi là đặt một chân vào con đường kiếm tu mà thôi, thì bây giờ hắn đã bước cả hai chân vào rồi.

Kiếm khí sắc bén, có thể giết địch từ xa, khi luyện tới cảnh giới cao thâm còn có thể khiến phi kiếm cũng tạo ra kiếm khí, kết hợp với thuật pháp có thể tạo ra uy lực vô cùng.

Thanh Ngọc vẫn đang nhắm mắt, hắn nhớ lại bóng hình trước đây hiện ra trong tâm trí của hắn khi hắn lĩnh ngộ Huyễn Diệt Kiếm Quyết. Lão giả đó hai tay hai kiếm, lao thẳng vào thiên quân vạn mã, không gì cản nổi.

Song kiếm vung ra, thiên địa lu mờ, vạn vật biến sắc!

Ở phía căn nhà gỗ nhỏ kia, người thần bí mặc áo trắng thấy vậy, khóe miệng có một nụ cười như có như không:

- Nam nhân ta đã chọn há phải người phàm…

Sau đó nàng ngước nhìn lên trời, truyền âm về phía xa:

- Đây là khảo nghiệm của ta dành cho hắn, chỉ tốt không xấu, người không cần lo lắng.

Cứ như thế, Thanh Ngọc chém giết một ngày một đêm với lũ Bạch Vương ngư ở dưới hồ kia, khi hắn chợt tỉnh lại mở mắt ra đã thấy không còn có con cá nào dám nhảy lên cắn hắn nữa.

Hắn mơ mơ màng màng cảm nhận được một uy thế như mờ như ảo toát ra từ bản thân, nhưng lại không thể nào nắm bắt được.

Thanh Ngọc cảm nhận được rằng, nếu hắn lĩnh ngộ được uy thế này, sức mạnh của hắn sẽ được tăng lên một bước lớn.

Hắn không hề biết rằng hắn đã mơ hồ chạm đến “Thế” của kiếm đạo!

Lúc này, một đại thủ chân khí lại nhẹ nhàng bắt được hắn, đưa hắn về lại phía căn nhà gỗ.

Chưa để Thanh Ngọc nói câu gì, người thần bí kia bỗng bỏ chiếc mũ trùm xuống.

Thanh Ngọc nhìn thấy dung nhan của nàng mà sững sờ.

Tuy không biết làm sao mà nàng lại dùng vải trắng che mắt, nhưng mà dung nhan kia khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kinh diễm.

Khuôn mặt trái xoan, dáng người hoàn mỹ, làn da trắng mịn, tóc được thả dài về phía hai vai, môi hồng nhỏ nhắn, ngoài Lý Mỵ Nương ra, hắn chưa bao giờ thấy một nữ tử xinh đẹp tới vậy.

Không biết đôi mắt của nàng bị làm sao mà phải đeo vải trắng?

Khi Thanh Ngọc định thần lại, chưa kịp nói gì thì nàng đã mở lời:

- Ta có xinh đẹp không?

Thanh Ngọc không nói gì, lặng lẽ gật đầu, hắn biết cảnh giới của nàng cao hơn hắn nhiều lắm, thần thức cường đại vô cùng, không cần dùng mắt nhìn cũng có thể thấy được.

Nàng lại cất lên thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo:

- Ta biết trong lòng ngươi khó chịu nhưng nam nhân cường đại thì không ngại thử thách. Khi nào ngươi cường đại hơn ta, Tử Nhược ta thề với thiên đạo sẽ làm nha hoàn cho ngươi, mặc ngươi giày vò.

Chưa để Thanh Ngọc trả lời xong, hắn đã thấy tâm thần rung lên một trận, tỉnh táo lại thì đã thấy hắn và Tiểu Long đang đứng ở trong Tụ Quy sơn mạch, trước mặt hắn còn có một cái túi trữ vật và một mảnh giấy.

Trong mảnh giấy ghi lại:

- Chủ nhân tương lai của ta, khi người Trúc Cơ xong không được tiến vào con đường lục nghệ, nếu biết sơ qua thì vẫn là có thể, nhưng đừng chính thức chọn lựa một chức nghiệp nào. Nhớ lấy, nhớ lấy. Tiểu nha hoàn tương lai của ngươi, Tử Nhược.

Thanh Ngọc đọc xong thì tâm tình xao động. Tại sao nàng lại bảo mình đừng lựa chọn chức nghiệp nhỉ?

Mình vốn còn đang định trở thành một luyện đan sư như Mỵ Nương đấy.

Thanh Ngọc cũng không hề giận Tử Nhược chút nào, lúc trước khi chưa hiểu được nàng muốn làm gì thì hắn có giận, nhưng bây giờ thì không.

Nàng đã giúp hắn ngộ ra được kiếm khí, bẻ thẳng đường tu luyện của hắn trở về quỹ đạo, không lệch lạc sang việc quá dựa dẫm vào thuật pháp.

Thậm chí Thanh Ngọc còn đang cảm thấy mắc nợ nàng đây.

Ai, thực lực chưa thấy đâu mà nợ đào hoa thì quá nhiều.

Lý Mỵ Nương, cái nàng gì lâu chủ Hồng Trần lâu kia, giờ lại thêm cô nàng Tử Nhược này.

“Mình có nam châm hút gái à?” Thanh Ngọc thầm nghĩ.

Nhưng bần tăng còn chưa đến tuổi làm căn cước công dân a!

Chờ bần tăng thêm mấy năm nữa đã!

Đang làm đơn xin hoàn tục rồi, từ từ!

Thu lại tâm tình, Thanh Ngọc mở túi trữ vật ra xem, có chín thanh kiếm linh khí hạ phẩm, một số linh dược và hơn ba trăm linh thạch hạ phẩm. Nhưng để hắn mừng rỡ nhất là có một viên cầu màu đen, ở bên trong còn có lôi điện chập chờn xung quanh.

Lôi Âm châu!

Thứ tốt a.

Cái này tương đương với một kích toàn lực của Ngưng Chân kỳ, vậy là Thanh Ngọc lại có một thủ đoạn bảo mệnh.

Cái túi này chắc là đồ của mấy ả sát thủ kia, bị Tử Nhược thu được.

Sau khi thu lại cái túi trữ vật, Thanh Ngọc chuẩn bị quay về Vạn Hoa cốc. Có quá nhiều người muốn giết hắn rồi, mà hắn vẫn còn chưa hiểu tại sao mình bị đuổi giết. Hơn nữa, bình cảnh Luyện Khí tầng bảy cũng đã nới lỏng vô cùng rồi, hắn định về lại sư môn hảo hảo bế quan tu luyện một thời gian, sẵn tiện cảm ngộ những gì đạt được trong chuyến lịch luyện lần này.