Nghe câu hỏi của Tề Khâm Vi, Thanh Ngọc nói:
- Đưa cho gia gia ta mười ức linh thạch, việc này tới đây coi như xí xóa. Xong xuôi các ngươi đi đi, ta còn muốn cướp cây đại kỳ này!
Tề Khâm Vi nghe vậy suýt nữa tức đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
Đúng rồi, tại sao từ nãy tới giờ lão lại quên vấn đề này nhỉ?
Chủ soái Tề gia đã thảm bại, bây giờ nếu Thanh Ngọc cướp đi đại kỳ vậy há chẳng phải Tề gia sẽ trực tiếp bị loại ra khỏi Luận Võ Đại Hội hay sao?
Ngay đêm đầu tiên đã đánh cho tan tác?
Mặt mũi Tề gia xem như mất hết rồi!
Nghĩ đến đây mà trong lòng Tề Khâm Vi tràn đầy lửa giận, nhưng cũng không dám làm gì. Bây giờ sự việc đã như vậy, bên kia Nguyễn Nhạc lão gia tử còn đang lăm lăm cây thương, mặt đầy sát khí mà nhìn lão chằm chằm.
Không còn cách nào khác cả, Tề Khâm Vi lại đành móc ra một cái nhẫn trữ vật, quẳng cho Nguyễn Nhạc lão gia tử, sau đó mang theo khuôn mặt hầm hè cùng Tần Hoằng và Hán Lương quay trở lại bình đài ngồi xuống.
Hán Lương truyền âm qua cho lão:
- Tề huynh không cần tức tối như vậy, màn kịch hay vẫn còn ở phía sau kìa. Không nên giận dữ, hại thân thể lắm đấy!
Tần Hoằng cũng khuyên nhủ:
- Không sao không sao, ở đây ta còn một cây Tịnh Linh Tâm Liên, Tề lão huynh mau chóng cứu chữa hiền chất đi đã.
Bên kia, Nguyễn Nhạc lão gia tử cũng quay ra nhìn Thanh Ngọc, không nói năng gì cả, chỉ nhẹ gật đầu mà thôi. Sau đó ba người Tuế Ninh Tiên Tử cũng nhanh chóng trở lại bình đài, tiếp tục quan sát tình hình.
Lúc này, từ trên bầu trời Tề Thành bỗng dưng xuất hiện mấy chục đạo thân ảnh mặc hoàng y, bọn họ xốc mấy chục tên đệ tử Tề gia bị phế lên, sau đó lại biến mất.
Người nào đã bị phế hoặc không còn sức chiến đấu, xem ra có vẻ sẽ ngay lập tức được đưa ra khỏi chiến trận.
…
Bên trong Hán Cung, chiến cuộc lúc này gần như đã ngã ngũ.
Dĩ nhiên một trăm tu sĩ của Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung không thể thoát ra nổi phòng tuyến của hai trăm đệ tử ba nhà Tần Tề Hán liên thủ rồi.
Vài phút trước, tên Thái Tam chủ soái Chân Vũ Cung thấy tình hình không ổn, đã ngay lập tức xé rách Tiểu Na Di Phù, trốn mất tăm mất tích, bỏ mặc chiến hữu Nhật Bách của hắn ở lại.
Nhật Bách khổ không thể tả, vẫn đang một mình đối chọi với hai người Tần Ba và Hán Vũ Hà.
Song quyền nan địch tứ thủ, trên người hắn bây giờ đã bê bết máu, hơi thở đứt đoạn, có vẻ không bám trụ được lâu nữa.
Đột nhiên âm thanh của Tuế Ninh Tiên Tử vang vọng khắp Luận Võ Thành cắt ngang cuộc so chiêu của ba người bọn họ:
- Chủ soái Tề Thành Tề Khiếu Trọng xuất thủ tàn nhẫn, có ý giết người, nay đã bị phế đi thân thể, chỉ còn lại nguyên thần. Cảnh cáo các phương thế lực đang có ý định phá vỡ quy củ, đừng vì một phút bốc đồng mà phải gánh chịu hậu quả! Thưởng cho phe tấn công Tề Thành vừa rồi mười nhân thủ vì đã bắt được chủ soái Tề Khiếu Trọng, chính ngọ trưa mai người sẽ được tiến nhập Luận Võ Thành!
Tần Ba và Hán Vũ Hà nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự bất ngờ.
Vừa rồi Tề Khiếu Trọng đang chiến đấu ở đây mà lập tức truyền tống trở về, hắn nói Tề Thành có người lạ xâm nhập.
Nhưng lúc đó Tần Ba và Hán Vũ Hà còn đang mải giao tranh, nên không biết là kẻ nào dẫn binh tấn công.
Bây giờ lại có thông báo Tề Khiếu Trọng vừa xuất thủ có ý giết người, lại bị người ta phế đi thân thể.
Kẻ đến tấn công là kẻ ai mà lại ghê gớm như vậy?
Qua một hồi suy nghĩ, cả Tần Ba và Hán Vũ Hà không hẹn mà cùng hô:
- Nguyễn Ngọc!
Tần Ba mặc kệ Nhật Bách còn đang thoi thóp trước mặt, nói:
- Đêm nay ta cứ tưởng Nguyễn Uyển án binh bất động, ai ngờ hắn đã xuất thủ rồi. Không biết tình huống giao tranh giữa tên Nguyễn Ngọc kia và Tề Khiếu Trọng thế nào?
Hán Vũ Hà nói:
- Chỉ là con tôm nhỏ mà thôi. Tề Khiếu Trọng đã xuất ra sát chiêu Đại Diệt Viêm Đao của hắn, hẳn là tình huống của tên tiểu tử kia cũng không khá là bao đi?
Tần Ba lập tức lắc đầu:
- Ta cảm thấy tên đó không đơn giản chút nào đâu. Vẫn đừng khinh địch là hơn.
- Tề gia mất đi chủ soái chắc là xong đời rồi. Thế nên trận chiến này chỉ có hai huynh đệ ta thôi.
Tần Ba lắc đầu:
- Khoan nói chuyện này, chúng ta hãy thương lượng xem nên giải quyết tên đần độn này ra sao đã. Tên mặt trắng kia trốn mất rồi còn đâu?
Hán Vũ Hà hỏi:
- Ý của Tần huynh thế nào?
- Người và đại kỳ, chia đều hai bên, thế nào? Bên nào lấy đại kỳ lời hơn, thì sáng mai phải giúp bên lấy người công chiếm Đạo Môn của Chân Vũ Cung?
Hán Vũ Hà phóng khoáng đáp:
- Thành giao, mời Tần huynh lấy đại kỳ. Sáng mai còn phiền Tần huynh giúp ta đi tấn công cái Đạo Môn kia đấy!
Tần Ba mỉm cười, hoàn toàn không có ý kiến gì, rất hài lòng với điều kiện phân chia của Hán Vũ Hà.
Hán Vũ Hà mỉm cười lắc đầu, thản nhiên nói:
- Nhật Bách a Nhật Bách, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đầu hàng bây giờ còn kịp, ta hứa sẽ không phế ngươi, còn nếu không…
Khuôn mặt thấm đầy máu tươi của Nhật Bách đã mang theo thần thái chán nản tuyệt vọng, sắc diện lạnh tanh. Hắn thở dài một hơi, nói:
- Được rồi, dừng tay! Tất cả buông vũ khí xuống, chúng ta đầu hàng!
Nói tới đây, Nhật Bách nhanh chóng buông thanh đao trên tay xuống đất, còn hắn thì ngã ngồi qua một bên, thở phì phò.
Ngẩng mặt lên nhìn, thì Nhật Bách đã thấy gần như toàn bộ đệ tử Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung còn sót lại bị phế mất rồi còn đâu?
Trong khi đó, thương vong của ba nhà Tần Tề Hán kia chỉ có mười mấy người mà thôi, hoàn toàn không đáng kể.
Âm thầm tự trách trong lòng, Nhật Bách vô cùng căm hận ba nhà Tần Tề Hán này. Hắn còn giận lây luôn sang cả tên chó má Thái Tam đã bỏ chạy kia nữa. Không biết thâm tâm Nhật Bách đã đưa ra quyết định gì, mà mặt hắn cúi gằm xuống, chấp nhận chịu trói.
Mấy đệ tử của Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung đang gắng gượng kéo dài hơi tàn kia cũng buông xuôi, ném vũ khí xuống mà quỳ bệt xuống đất.
Hai tên Tần Ba và Hán Vũ Hà cùng nhìn nhau, không gian trăm trượng quanh họ đột nhiên lặng ngắt như tờ, không có động tĩnh gì.
Đột nhiên, Hán Vũ Hà cười to:
- Ha ha ha ha! Thắng rồi!…
Tiếp theo đó là vô số những tràng cười ăn mừng chiến thắng của Hán Cung, làm rung động một góc Luận Võ Thành. Tần Ba thì vẫn giữ nguyên trạng thái im lìm của mình, trông điệu bộ của hắn không khác gì một con rắn độc nguy hiểm cả.
…
Lúc này, Thanh Ngọc đã thu lấy đại kỳ của Tề Thành vào tay, sau đó cùng Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc mau chóng trở về căn cứ của mình.
Bởi vì lần này xuất thủ toàn thắng, vừa rồi Thanh Ngọc chém Tề Khiếu Vân được thưởng mười nhân thủ, cộng thêm trưa mai sẽ đổi đại kỳ Tề Thành được hai mươi nhân thủ nữa, tổng cộng sẽ có ba mươi đệ tử Nguyễn gia vào sân.
Thanh Ngọc không nề hà gì, mà chia cho Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc mỗi bên mười người, trưa ngày mai cả ba sẽ cùng nhau đi Chiêm tinh đài tiếp nhận.
Nhanh chóng trở về Nguyễn Uyển, thì hắn đã thấy Cung Hà Trang đang đứng sốt ruột đi đi lại lại ở trước cổng từ khi nào.
Nàng mang trên mình sắc mặt vô cùng âu sầu, hai bàn tay còn đan vào nhau, xem chừng điệu bộ đang rất là lo lắng.
Thanh Ngọc âm thầm đánh giá Cung Hà Trang, nàng lúc này trên phương diện khí chất đã hoàn toàn đổi khác, không còn là cô gái hiền dịu ngoan ngoãn trước kia nữa.
Đây rõ ràng là tư thái thượng vị giả!
Ít ra khí thế này còn mạnh hơn Ly Ly nhiều lần. Cái này không phải sinh ra đã có, mà là phải rèn giũa trong nhiều năm mới mang được cái tâm thái cao cao tại thượng thế kia.
Đây là có chuyện gì?