Viễn Quý La hô:
- Đám tôm tép này giao cho ta và Nhan cô nương! Nguyễn huynh, đại kỳ của huynh đó!
Thanh Ngọc hai tay nắm hai kiếm, đáp:
- Thành giao!
Cả một đám mấy chục tên đệ tử Tề gia nhao nhao tế xuất pháp khí, nào là phi kiếm, song chùy, đại đao… tất cả nhốn nháo hô lên từng tiếng quái dị, sau đó dồn tới công kích Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc.
Viễn Quý La không biết lấy từ đâu ra một cây kim côn vàng chóe dài hơn hai thước, hắn vung mạnh cây côn lên, miệng niệm chú.
Lập tức, cây côn trong tay hắn tỏa ra linh quang rực rỡ, vô vàn linh khí xung quanh nội viện Tề Thành bị cuốn lại, gây ra những tiếng gió rít mạnh mẽ ghê người.
Vút…!Vút…!
Viễn Quý La trong nháy mắt tung người lên cao, hai tay nắm chặt kim côn, sau lưng hắn bỗng dưng hiển hóa ra hư ảnh một vị la hán bằng linh quang sáng rỡ cao đến chục trượng. Vị la hán này mặt mũi dữ tợn, trong mắt thuần một sắc vàng kim, giữa mi tâm còn có đồ án chữ “Vạn”, vô cùng thần dị.
Đám đệ tử Tần gia thấy Viễn Quý La ra tay thanh thế kinh người thì bị dọa tới mức hồn xiêu phách lạc, có vài tên nhanh chóng kích hoạt toàn bộ hộ giáp phòng ngự của bản thân, không dám lơ là.
Cũng phải thôi, toàn bộ cao thủ Hóa Thần hậu kỳ của Tề Thành đều bị Tề Khiếu Trọng mang qua Hán Cung rồi, ở đây toàn là lũ tôm tép nhỏ, thực lực không cao.
Nếu mà Luận Võ Đại Hội cho phép giết người, có khi Thanh Ngọc đi vài đường kiếm cơ bản thì bọn chúng đã được giải quyết sạch sẽ.
Nhan Như Ngọc cũng không hề rảnh rỗi chút nào cả, mà vừa khi Viễn Quý La tung chiêu, nàng cũng xuất thủ. Nhan Như Ngọc khẽ vẫy tay, từ trong không gian trên đỉnh đầu nàng bỗng nhiên hiển hiện ra một chiếc đoản kích màu xanh dương.
Đoản kích này toàn thân dài một thước, đầu nhọn cán dài, ngập tràn khí tức lôi điện cuồng bạo, thi thoảng từ bên trong nó còn lập lòe ánh lửa rực rỡ soi sáng cả màn đêm tối tăm trong Tề Thành.
Nhan Ngư Ngọc hai tay kết vô số thủ ấn nhanh như điện chớp, lập tức vô số cuồng phong bay múa xung quanh nàng, tà áo trùm đen phiêu dật trong gió. Nhan Như Ngọc khẽ điểm mũi chân lên mặt đất, thân thể nàng bỗng nhiên phiêu dật mà bay lên cao, cách mặt đất hơn hai trượng.
Toàn bộ chiến trường theo những thủ ấn của Nhan Như Ngọc kết thành đều vang vọng tiếng gió gầm chớp giật, thanh thế kinh người. Cuối cùng, nàng vươn tay lên, tóm lấy đoản kích trên đỉnh đầu, sau đó chỉ nó về phía đám đệ tử Tề gia ở bên dưới, hô:
- Cuồng Lôi Chấn Địa!
Vô số lôi điện to bằng cỡ nắm tay người lớn lập tức lao thẳng từ trên thiên không, trực tiếp giáng xuống đầu đám đệ tử Tề gia còn đang hãi hùng đứng đó.
Viễn Quý La cùng lúc đó ngay lập tức dồn chân khí toàn thân vào kim côn, nện mạnh nó từ trên xuống dưới liên tục, quát lớn:
- Ma Ha Vô Lượng!
Một trận địa chấn kinh khủng diễn ra, cuồng phong bão tố rít gào, lôi đình chi lực lượn lờ khắp mặt đất, sau đó từ đầu kim côn của Viễn Quý La bỗng nhiên hiển hiện vô số đồ văn hình đầu rồng tràn ngập một sắc vàng chóe vô cùng dữ tợn. Quanh quẩn bên trong nội viện Tề Thành lúc này vậy mà thi thoảng người ta lại có thể nghe thấy được một vài tiếng Phạn âm thần thánh của Phật môn.
Những long thủ từ đầu côn của Viễn Quý La bay ra như thể có linh tính vậy, chúng càng ngày càng biến lớn, sau đó trực chỉ lao nhanh về phía đám đệ tử Tề gia vừa bị lôi điện của Nhan Như Ngọc giật đến tím người, đầu tóc dựng đứng.
Ầm…Ầm…
Uy thế chiêu thức quần công của hai vị chủ soái Hải Uyên Đảo và Vọng Nguyệt Đài mạnh mẽ đến mức không phải bàn cãi chút nào.
Một người cầm đoản kích thả mưa sét, một người cầm côn lại bắn ra vô số kim long!
Liên tiếp là những tiếng nổ rung trời dậy đất diễn ra trong không gian, nhưng Thanh Ngọc hiện tại chưa để ý nhiều được tới bên đó, bởi vì phía trước cây đại kỳ bây giờ đã bất ngờ xuất hiện một thân ảnh.
Kẻ này vừa rồi Thanh Ngọc cũng mới gặp qua trên đường tiềm hành tới đây.
Chính là chủ soái Tề Thành, Tề Khiếu Trọng!
Tại sao hắn lại có mặt ở đây?
Thanh Ngọc quan sát một hồi, mới phát hiện ra ấy vậy mà trong Tề Thành có cả một tiểu truyền tống trận, bất kể lúc nào Tề Khiếu Trọng cũng có thể từ bên Hán Cung tức tốc trở về.
Tề Khiếu Trọng lúc này toàn thân đã lớm chớm thấy vài vết thương nhẹ, có vẻ như trận chiến ở bên Hán Cung kia cũng không dễ chịu gì.
Thanh Ngọc đánh giá tình hình một chút, nếu Tề Khiếu Trọng ở đây, chứng tỏ Tần Ba và Hán Vũ Hà chắc cũng đã biết sự việc bên này.
Không được!
Đêm dài lắm mộng, phải nhanh chóng giải quyết tên này.
Tề Khiếu Trọng kia mặc một thân chiến bào bạch ngân giáp, ánh mắt sâu thẳm sắc lẹm, đăm đăm sát khí nhìn về phía Thanh Ngọc.
Thần sắc Tề Khiếu Trọng chợt trầm xuống, y hừ lạnh nói:
- Trăm nghe không bằng một thấy, Nguyễn gia tiểu thái tử đúng là hảo tâm cơ, hảo tính toán a! Cũng may ta đã đề phòng từ trước, nếu không hôm nay đã trúng kế của ngươi rồi!
Nếu không có vị chủ soái Tề nhị công tử này trở về, chỉ giữ lại mấy chục tên đệ tử kia, e là không phát huy được tác dụng lớn, vừa nhìn đã biết thế cục Hán Cung nghiêng về bên nào.
Nhưng mà Tề Khiếu Trọng có ở đây đi chăng nữa, cũng không có gì khác biệt cả. Đến thân ca ca của hắn còn bỏ mạng trong tay Thanh Ngọc, tên này ở đây hoa tay múa chân có ích gì sao?
Dù gì Tề Khiếu Trọng vẫn chỉ là Hóa Thần hậu kỳ mà thôi, thua kém Tề Khiếu Vân đến cả một đại cảnh giới đấy!
Điều Thanh Ngọc lo lắng nhất lúc này chính là nếu không xử lý tốt, ắt gặp phải tình cảnh nhân mã ba nhà Tần Tề Hán tới đây vây công mình.
Chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, hy vọng bên kia hai tên ngốc Nhật Bách và Thái Tam giở hết bản sự ra, cầm cự thêm được lúc nào hay lúc ấy.
Tề Khiếu Trọng vừa nói xong, hắn bước lên mấy bước, thần thái hùng dũng đưa một tay về phía Thanh Ngọc, vẫy nhẹ, ý nói có giỏi thì tới đây.
Cái vẻ khinh miệt của đối phương khiến Thanh Ngọc cảm thấy buồn cười, mặt hắn không hề đổi sắc chút nào cả. Lại là bổn cũ soạn lại, mới vào trận đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, để địch nhân coi thường chính mình, rồi mới dốc toàn lực ra áp chế đối thủ.
Khi giao chiến, điều tối kị nhất là khinh địch. Do đó trước lúc giằng co chiến đấu, thông thường có những kẻ sẽ dùng lời nói và hành động để địch nhân hiểu lầm, làm cho đối phương phán đoán lệch lạc, từ đó sẽ dẫn đến sai lầm không đáng có.
Tại sao mấy tên đệ tử dòng chính đại gia tộc Trung Đô này cứ thích chơi chiêu giả heo ăn thịt hổ như vậy nhỉ?
Đây là truyền thống gia đình à?
Sao tên nào lúc đầu cũng muốn tỏ ra mình vô dụng, rồi mới ngả bài trang bức vậy?
Trong phút chốc, thấy chiêu bài tâm lý của mình không hiệu quả, hơi thở toàn thân Tề Khiếu Vân đã bình thường trở lại, hắn nghiêm nghị lạnh lùng nhìn Thanh Ngọc.
Sự chuyển biến nhanh chóng này khiến hai mắt Thanh Ngọc bất giác trầm đi.
Một tu sĩ chỉ có bình tâm tĩnh khí, đầu óc nhanh nhạy mới có thể phát huy toàn bộ thực lực của mình, thậm chí vượt xa cả lúc bình thường, vượt cấp chiến đấu.
Tề Khiếu Vân biết đòn tâm lý của mình không có tác dụng, mà có thể ổn định tâm thần trong thời gian một hơi thở, định lực rõ ràng không tầm thường.
Lập tức, tay hắn vừa vẫy, một thanh chiến đao màu đen Hoàng cấp cực phẩm, hình dáng phức tạp xuất hiện.
Đao vừa vào tay, khí chất trên người Tề Khiếu Trọng đột nhiên thay đổi, trở nên điên cuồng vô cùng, ánh mắt hắn tràn đầy tự tin, tung hoành ngang dọc, dường như thiên hạ này, không ai có thể ngăn cản.
Không nói gì, cũng không làm ra một biểu hiện gì, Tề Khiếu Trọng bất thình lình vung hắc đao của mình lên, trong phút chốc, ánh đao bay đầy trời, lăng lệ sắc bén, hung hãn đánh tới Thanh Ngọc.
Từ đằng xa, Viễn Quý La còn đang nện côn vào lưng một tên đệ tử Tề gia, hô:
- Nguyễn huynh có được không vậy?
Nhan Như Ngọc thì chẳng buồn để ý đến, bản thân nàng biết Thanh Ngọc kinh khủng đến nhường nào. So đao với hắn căn bản là tên Tề Khiếu Trọng kia muốn bị hành thảm!
Ánh mắt chuyển động nhanh chóng, vừa tung ra vô vàn lôi điện xanh biếc vào địch nhân, Nhan Như Ngọc muốn xem rốt cuộc Thanh Ngọc hóa giải chiêu này thế nào. Tuy nàng biết nam nhân kia rất mạnh, nhưng giao thủ với hắn là đệ tứ Thiên Kiêu Bảng Trung Đô đấy.
Thanh Ngọc hiện đã lên đến trình độ nào, có xứng với nàng hay không, Nhan Như Ngọc rất có hứng thú tìm hiểu.