Chương 210: Luận Võ Đại Hội

Nguyễn Anh cũng không hề để tâm đến ánh mắt của các bậc trưởng bối đang nhìn mình, nhẹ nhàng phân tích:

- Thế cục hiện tại vô cùng bất lợi đối với Triệu gia. Triệu gia thủ phủ ở hướng Bắc, kẹp giữa Nguyễn gia và Tần Tề Hán ba nhà, có thể nói là lưỡng bề thọ địch. Nếu không nhanh chóng làm ra đối sách, chẳng mấy chốc mà phải lâm vào bước đường cùng. Mưu kế tối ngày hôm qua của ca đúng là tinh diệu, o ép lão già Triệu Phóng kia phải mau chóng đưa ra quyết định hơn. Bây giờ lão cùng Tần Tề Hán ba nhà đang có mối thù không đội trời chung, dĩ nhiên phải ngả về phía Nguyễn gia bên này. Đệ nghĩ sáng sớm ngày mai, có khi lão sẽ lén phái người tới đây dâng lễ vật thăm hỏi chúc Tết đấy!

Thanh Ngọc vỗ vai Nguyễn Anh:

- Khá lắm, nhìn thấu được thế cục. Nhưng ta lại hỏi đệ một câu nữa, tại sao ta lại dám ngang nhiên bày âm mưu với Triệu gia như vậy?

Nguyễn Anh suy tính một chút, lại đáp:

- Thứ nhất là vì Nguyễn gia ta đã kiểm soát chặt chẽ toàn bộ tin tức, không để lộ ra ngoài. Thứ hai là dựa vào ân oán của lão già Triệu Phóng kia cùng với ba đại gia tộc còn lại.

Thanh Ngọc cười, cụng ly với Nguyễn Anh, rồi lại đáp:

- Đúng rồi, nhưng vẫn còn thiếu.

Nguyễn Anh cũng không giấu dốt, mà chắp tay:

- Xin ca chỉ điểm.

Thanh Ngọc quay ra, thấy Cung Hà Trang đang đứng sau lưng mình. Hắn mỉm cười, nói:

- Trang Nhi, nàng nói cho Anh đệ nghe.

Cung Hà Trang nhún mình thi lễ, rồi đáp:

- Còn thiếu nữa chính là lòng người. Ngọc thiếu gia vốn dĩ đã nắm bắt suy tính của Triệu Phóng trong lòng. Bản chất của lão chính là tham luyến hồng trần, mê đắm quyền lực. Trong quan niệm của những người như lão, trên đời không có kẻ thù vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Tâm ý của lão chính là bợ đỡ kẻ mạnh, khinh thường kẻ yếu. Nói không sai thì Triệu Phóng giống một con rắn độc vậy, tạm thời để ổn định thế cục, lão sẽ ngỏ ý nương nhờ chúng ta, nhưng mà không biết khi nào thứ độc xà này sẽ cắn Nguyễn gia ta một cái trí mạng.

Thanh Ngọc hài lòng, vỗ vai Nguyễn Anh nói:

- Đúng rồi đấy, đệ đi theo Đế lộ, phải nhớ kỹ lòng người rất quan trọng. Một bậc Đế Vương được lòng thiên hạ, thì quốc gia sẽ vĩnh tồn. Nắm bắt được nhân tâm, ân uy song hành, thì bậc hiền lương trên triều đường mới trung thành với đệ, dân chúng dưới phàm gian mới an ổn mà kiến công lập nghiệp. Người ta nói thứ khó nắm bắt nhất chính là lòng người, nhưng khi đã nắm được rồi thì vạn sự tự nhiên thông.

Nguyễn Anh lập tức lâm vào trầm tư, có vẻ như vừa học hỏi được không ít.

Lão gia tử và các bậc trưởng bối cũng không nói gì cả, chậm rãi ăn uống, vô cùng hài lòng.

Nguyễn gia có trường tồn được hay không, chính là do những đời hậu bối này đấy. Bọn họ càng xuất sắc bao nhiêu, thì căn cơ Nguyễn gia càng vững bền bấy nhiêu.

Cung Hà Âu trưởng lão bên bàn nữ nhân nghe thấy lời phân tích của Cung Hà Trang vừa nãy cũng rất tán thưởng.

Xem ra tiểu cô nương này phấn đấu không tệ, rất được lòng thiếu gia.

Không ngoài dự đoán của Thanh Ngọc, ngay buổi sáng đầu năm mới, Triệu gia đã bí mật cử Trận Tôn Triệu Hoài Kim đem theo mười ức linh thạch cùng vô số thiên địa kỳ trân tới bái phỏng Nguyễn gia.

Lúc này thì lão gia tử Nguyễn Nhạc mới hiểu được tại sao Thanh Ngọc nói qua năm mới Nguyễn gia sẽ có tiền, thì ra là ý này.

Trận Tôn Triệu Hoài Kim tới làm khách vô cùng khiêm tốn hữu lễ, bày tỏ Triệu gia sắp tới sẵn sàng cùng tiến cùng lùi với Nguyễn gia.

Hơn nữa chuyện Hạ gia lần trước phái người ám sát tiểu thái tử bất thành cũng được chủ động xí xóa. Triệu Hoài Kim còn đích thân chủ động cáo lỗi, vì trước đây Triệu gia quản giáo không nghiêm.

Dĩ nhiên là Nguyễn gia phải tỏ ra khoan hồng đại lượng rồi, người ta là tới đưa tiền đấy, nên lão gia tử cũng cười khà khà mà khách sáo đối đáp.

Còn việc có thực sự liên minh với Triệu gia hay không, thì đó lại là một câu chuyện khác rồi.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chả mấy chốc mà đã tới ngày Tết Nguyên Tiêu.

Hôm nay sắc trời đẹp vô cùng, những cánh hoa đào mang theo sắc xuân hồng nhuận bay lất phất trong gió, tạo nên khung cảnh thơ mộng buổi đầu xuân.

Thời tiết Trung Đô tuy còn hơi giá rét, nhưng cũng không còn lạnh lẽo nhiều lắm, mà đã chớm có chút ánh nắng rạng rỡ.

Lúc này, trên đại quảng trường của Trung Đô, đã có vô số người có mặt ở đây. Ngày hôm nay là khai màn của Luận Võ Đại Hội, tứ đại ẩn môn và ngũ đại thế gia đều có mặt tham dự sự kiện này.

Nghe nói nơi đây tề tựu toàn bộ các anh tài tuấn kiệt bậc nhất trong lớp thiên kiêu Hằng Thiên Tinh, nên sáng sớm đông đảo tu sĩ và dân chúng Trung Đô đã tới, đứng từ xa xem náo nhiệt.

Đông đúc nhân sĩ nhao nhao bàn tán, nhỏ giọng thì thầm đàm luận về lực lượng các phương, nhất là mấy vị thiên kiêu nổi trội kia.

Tất cả đã góp mặt đông đủ, nhân thủ Nguyễn gia thì tới sau cùng. Chúng nhân nhìn thấy Thanh Ngọc đứng sau lưng lão gia tử Nguyễn Nhạc, cũng âm thầm đánh giá hắn.

Hôm nay Thanh Ngọc vẫn mặc một thân bạch y quen thuộc. Gương mặt tà dị, thân thể cường tráng, tà áo phất phơ trong gió nhẹ, khiến cho vô số thiếu nữ từ xa cũng phải đem lòng ngưỡng mộ.

Còn đám nam đệ tử của các phương thế lực thì lại đăm đăm nhìn vào mấy vị giai nhân kiều diễm đứng sau lưng hắn, trong thâm tâm thì vô cùng ghen ghét và đố kỵ.

Cũng phải thôi, ở đây mặc dù chỉ toàn là tiểu thị nữ của Thanh Ngọc, nhưng cũng đều là bậc quốc sắc thiên hương, ngàn vạn người mới có một.

Chúng nữ đối với những ánh mắt như lang như hổ kia thì cũng vô cùng chán ghét, nhưng vẫn thể hiện ra vẻ mặt không quan tâm chút nào.

Nam nhân của các nàng ưu tú như vậy, còn cần thiết phải để ý mấy con tôm nhỏ này hay sao?

Thanh Ngọc an vị tại chỗ, quét mắt ra xung quanh đánh giá toàn trường.

Tứ đại ẩn môn Nhật Thần Điện, Nguyệt Thần Điện, Thiên Ma Cung và Chân Vũ Cung đều mang theo những đệ tử tinh anh nhất của mình, bọn họ đều có tu vi trong khoảng Hóa Thần kỳ đến Luyện Hư kỳ, vô cùng cường đại. Đệ tử tứ đại ẩn môn này đều là khổ tu chi sĩ, ít khi va chạm với thế tục bên ngoài, nên họ có vẻ còn hơi lúng túng, không được tự nhiên.

Thanh Ngọc nhìn thấy Tuế Ninh Tiên Tử dẫn theo một trăm nữ đệ tử của Nguyệt Thần Điện đứng đó, nàng nào nàng nấy phải nói là tuyệt sắc giai nhân, không chê vào đâu được.

Xem ra quy tắc chọn lựa đệ tử của Nguyệt Thần Điện này cũng vô cùng ngặt nghèo, ngoài thiên phú tốt ra lại còn phải có dung mạo khuynh quốc khuynh thành nữa a.

Tuế Ninh thấy Thanh Ngọc đang trông về bên này, trong miệng nàng phát ra khẩu âm hai chữ “Háo sắc”, làm hắn cũng phải bật cười mà nhìn qua hướng khác.

Nhật Thần Điện bên kia lại là môn phái vênh váo nhất ở đây. Đại điện chủ Hoắc Khang, cũng dẫn theo một trăm nam đệ tử tới tham dự Luận Võ Đại Hội lần này. Mắt tên nào tên nấy đều để trên đỉnh đầu, có vẻ như rất xem thường anh hùng thiên hạ xung quanh.

Lão già Hoắc Khang kia có tu vi Hóa Chân hậu kỳ, mặc một thân tử y tôn quý, râu tóc hoa râm, đứng đó nhắm mắt dưỡng thần làm ra bộ dáng cao nhân đắc đạo, không thèm giao tiếp với ai.

Thanh Ngọc đảo mắt qua đội hình Thiên Ma Cung, thì thấy Cung chủ Trần Kiều Ân đang chăm chăm đánh giá mình. Nàng này làm hắn nhớ tới nhân vật Đông Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhìn qua không biết là nam hay là nữ. Cũng may có Hệ thống nhắc nhở, hắn mới xác định được giới tính của Trần Kiều Ân.

Nàng có tu vi Hóa Chân hậu kỳ, mặc trên người một thân hắc y rộng thùng thình, nhan sắc cũng phải nói là điên đảo chúng sinh, tuy khuôn mặt đã ẩn qua một lớp lụa đen, nhưng Thanh Ngọc nhìn qua vẫn còn phải kinh diễm. Đứng sau lưng Trần Kiều Ân cũng là một trăm đệ tử Thiên Ma Cung, ai nấy đều ăn vận một thân hắc y trùm kín cả người, không rõ diện mạo.

Còn lại đứng tách biệt một chỗ là môn nhân Chân Vũ Cung, trông dáng vẻ đều mang phong vị Đạo gia chi tử, thân vận bạch y đạo bào, trong tay nắm kiếm, thắt lưng buộc hồ lô. Cung chủ Hồ Quế An tu vi Hóa Chân trung kỳ lại càng là tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ, đang đứng đàm luận chỉ điểm cho chúng đệ tử.

Thanh Ngọc từ xa nhìn qua y phục của đám người Chân Vũ Cung này cũng âm thầm khinh bỉ. Mẹ nó, đệ tử khổ tu gì mà toàn mặc đạo bào tơ tằm thượng hạng, lại còn lấp lánh kim tuyến?

Đến đây khoe của hay sao?

Trong lòng đánh giá một chút, Thanh Ngọc lại ngó qua bên khác. Tứ đại gia tộc Trung Đô hôm nay cũng không hề yếu thế, mà mang đi toàn bộ đệ tử dòng chính của mình.

Hắn điểm sơ qua, cũng có thể nhận ra hầu như toàn bộ những nhân tài trong Thiên Kiêu Bảng Trung Đô đang có mặt ở đây.

Khiến Thanh Ngọc chú ý nhất là Tần Ba, đệ nhất Thiên Kiêu Bảng của Tần gia.

Người này trông mặt mũi bình thường, ăn mặc cũng bình thường, thuộc dạng người ném vào giữa đám đông thì có thể mất tích ngay lập tức, nhưng mà Thanh Ngọc lại cảm thấy đôi mắt của Tần Ba tràn đầy tâm cơ thâm hiểm, không dễ đối phó.

Tần Ba có tu vi Luyện Hư sơ kỳ, mà lại có thể lực áp Luyện Hư hậu kỳ, cũng chả phải dạng toi cơm đâu.

Trước đây Thanh Ngọc đã trảm sát tên Tề Khiếu Vân đệ nhị Thiên Kiêu Bảng kia, nhưng mà hắn không có ý khinh thường anh hùng thiên hạ chút nào cả.

Toàn trường im lặng quan sát, dò xét lẫn nhau, mọi người đều có mang tâm tư trong lòng mình.

Lần Luận Võ Đại Hội này tưởng chừng như chỉ là sự kiện bình thường, nhưng thực chất trong đó lại là các ẩn môn và ngũ đại thế gia ngấm ngầm tranh phong.

Kết quả của lần đại hội này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến bố cục tương lai của thiên hạ, nên tất cả các phương đều dốc toàn bộ lực lượng ra, không ai muốn mình có một thành tích tồi tệ cả.

Thế đạo này là kẻ mạnh nắm quyền phân định.

Tất cả môn nhân đệ tử ở đây sau này đều sẽ là tương lai của ẩn môn hoặc các đại gia tộc. Không có ai muốn nhìn thấy cảnh vừa ra sân đã bị đối phương đè bẹp.

...

...

Từ giờ ngày em viết cố định 2 chap nhé mọi người!

Ai donate thì cho em xin TLT ạ, em cám ơn!