Chương 208: Ám toán

Trong một tòa tiểu viện ưu nhã của nội hành cung Đế Quân Uyển, rất gần nơi Thanh Ngọc đang ở.

Lúc này, có một nữ nhân ăn vận giống tiểu nha hoàn bước ra từ bóng đêm, khẽ khàng cốc nhẹ lên cánh cửa gỗ.

Từ bên trong tiểu viện đó vọng ra âm thanh vô cùng dễ nghe:

- Vào đi.

Tiểu nha hoàn này nhẹ nhàng vào trong, sau đó cẩn thận khép cửa lại. Nàng ta trông điệu bộ có vẻ rất kính cẩn, bước lại gần một nữ tử, sau đó quỳ xuống hành lễ.

Nữ tử kia đang ngồi bên bàn phấn, lấy từ nhẫn trữ vật ra một pháp bảo hình cái bát, không rõ phẩm cấp, trong miệng niệm chú, rồi ném nó lên không trung.

Bỗng nhiên một vòng kết giới màu trắng mờ hiển hiện, bao quanh căn phòng, xem chừng có vẻ như đây là một loại cấm chế cách âm và phòng ngừa thần thức.

Tiểu nha hoàn lập tức dập đầu:

- Bái kiến Thánh Chủ!

Nữ tử bên bàn phấn cũng không hề ngoảnh đầu nhìn lại, mà lấy lược nhè nhẹ chải đầu:

- Có chuyện gì nói nhanh lên, nếu không hai ông bà già kia lại phát giác ra điều bất thường.

Tiêu nha hoàn thưa:

- Thưa Thánh Chủ, mọi việc an bài đã xong, địa điểm truyền tống cũng đã được kiến thiết ổn thỏa. Chỉ cần người ra lệnh, bất cứ lúc nào giáo chúng cũng có thể vượt qua vị diện mà tiến nhập Hằng Thiên Tinh.

Nữ nhân kia đang ngắm nhìn dung nhan mình trong gương, bất giác ngừng lại một chút, thở dài một hơi rồi nói:

- Được rồi, chưa cần gấp. Dù sao thì cũng chưa tới ngày thứ kia hiện thế. Tính toán ra cũng còn tới mấy chục năm nữa.

Bất giác, nữ nhân này lại quay ra nhìn về phía Ngọc Viện, thì thào:

- Chàng đêm khuya lại định đi đâu?

Đêm Trung Đô.

Trăng sáng không mây, tỏa xuống những tia sáng dịu nhẹ, trên thiên không còn đang lấp lánh muôn vàn vì tinh tú xa xăm.

Xung quanh là một mảng im ắng, thi thoảng chỉ nghe những tiếng mõ “Cẩn thận củi lửa…” vang vọng từ phía xa.

Thanh Ngọc lúc này mặc trên mình một thân hắc y, đầu cũng quấn khăn đen, đang nhanh chóng tiềm hành về phía Triệu gia thủ phủ.

Chỉ còn một ngày nữa là bước sang năm mới, khắp nơi trên đường phố Trung Đô đã treo đèn kết hoa, tống cựu nghinh tân.

Khi tiềm hành đến phạm vi gần Triệu gia, Thanh Ngọc lập tức độn địa xuống đất, sau đó nhanh chóng tìm cửa sinh của đại trận hộ môn, lẻn vào trong.

Dùng Chân Thân tỏa thần thức ra ngoài, hắn ngay lập tức xác định được địa điểm lão già Triệu Phóng đang bế quan tiềm tu.

Thần thức của Thanh Ngọc khi triển khai, nếu chạm phải tu sĩ khác thì sẽ bị phát hiện, nhưng Ma Chân Thân thì không.

Bởi vì thần thức hắn sử dụng tinh thần lực, còn thần thức Chân Thân lại là Hồn lực.

Khái niệm Hồn lực ở Hằng Thiên Tinh hoàn toàn mới lạ, cũng không có một Hồn tu nào cả, nên ở đây việc thăm dò bằng thần thức của Ma dĩ nhiên không bị ai nghi ngờ.

Lão già Triệu Phóng này xem ra vết thương từ trận chiến nửa năm trước vẫn còn chưa khỏi hẳn, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, chân nguyên hỗn loạn, thi thoảng lại còn ho khan vài tiếng trầm đục.

Thanh Ngọc tiềm hành dưới lòng đất, thở sâu một hơi, sau đó vận dụng toàn bộ lực lượng, phóng một đạo Thái Cực Kiếm Chỉ thẳng đến nơi Triệu Phóng đang ngồi tu luyện. Chiêu thức này Thanh Ngọc cũng không hề kích phát kiếm quang, mà chỉ thi triển một cách bình thường.

Làm xong việc này, hắn lập tức rời đi, cũng không thèm ngoảnh đầu nhìn lại, chưa biết là có dụng ý gì.

Một thanh tiểu kiếm tỏa ra linh quang lôi điện trắng rỡ hiển hóa, từ trên bầu trời nhắm thẳng nơi đình viện Triệu Phóng đang ngồi đả tọa, nhanh chóng lao đi.

Kiếm thế sắc bén, tốc độ kinh người, hơn nữa lại dung hợp rất nhiều loại lực lượng với nhau, vô thanh vô tức bắn đi trong màn đêm.

Vút…!

Tiểu lôi kiếm dễ dàng xuyên thủng cửa đình viện, trực chỉ giữa mi tâm Triệu Phóng, đang nhanh chóng áp sát tới gần.

Lúc này, Triệu Phóng bất chợt mở mắt, vì linh giác của lão đã dự cảm được điều bất an trong lòng. Khi vừa nhìn thấy một thanh lôi kiếm đâm tới trước mặt, Triệu Phóng cả kinh.

Lão hết sức bình tĩnh, lấy ra một tôn Đế bảo hình chiếc đỉnh hai chân màu tím, tung ra phía trước, nhanh chóng niệm chú.

- Panh đa cua pun riêu pun tôm…!

Tôn tử đỉnh kia tức tốc biến lớn, hóa thành một đạo hư ảnh kết giới màu tím đậm, bao bọc lấy thân thể Triệu Phóng vào bên trong.

Đây là Đế bảo gia truyền của Triệu gia, Túy Tử Đỉnh, khả năng phòng ngự là không phải bàn cãi. Nhưng lão Triệu Phóng đã quá coi thường Thái Cực Kiếm Chỉ của Thanh Ngọc rồi.

Đây là Kiếm Đạo Thần Kỹ, chứ không phải là pháp thuật bình thường!

Lôi kiếm kia lao tới, va chạm với hư ảnh vòng sáng của Túy Tử Đỉnh, lập tức xung quanh nghe thấy một tiếng nổ vang trời dậy đất từ phía đình viện của Triệu Phóng.

Toàn bộ Triệu gia thủ phủ lập tức náo loạn.

Keng…!Keng…!Keng…!

Ba tiếng kẻng lớn báo động địch nhân tập kích liên tiếp vang lên, vô số đệ tử và cao tầng Triệu Gia tức tốc bật dậy, lao ra ngoài, chưa biết có chuyện gì xảy ra.

Lão già Triệu Phóng kia lúc này vẫn còn đang an an ổn ổn ngồi trong màn sáng bảo vệ của Túy Tử Đỉnh, nhưng có vẻ hiện trạng của lão thì không tốt lắm.

Như vậy cũng phải thôi, bởi vì trong Thái Cực Kiếm Chỉ mà Thanh Ngọc phóng ra có kèm theo hồn linh công kích và tinh thần công kích.

Tuy bản thân lôi kiếm bị Túy Tử Đỉnh ngăn lại, nhưng hai đạo công kích đó thì vẫn lọt được vào trong. Nói cho cùng, Túy Tử Đỉnh chỉ có thể ngăn chặn được đòn đánh bằng chân khí hoặc chân nguyên mà thôi.

Triệu Phóng không có tu vi Hồn cảnh, lại bị Thái Cực Kiếm Chỉ mạnh mẽ tấn công thẳng vào hồn linh, hơn nữa trong thức hải còn bị một luồng tinh thần lực trảm vào, dĩ nhiên đã thụ thương nghiêm trọng.

Lão bây giờ đã một tay run rẩy ôm ngực, thổ huyết như mưa.

Điều mà Triệu Phóng sợ nhất đó không phải việc mình đang bị thương, mà là thanh lôi kiếm vừa rồi lao đến, lão không hề có một chút phát giác nào cả.

Như vậy là thế nào?

Trong không gian lúc đó không hề có một dao động chân khí hay chân nguyên nào hết, vậy phải lý giải làm sao?

Dĩ nhiên Triệu Phóng không thể lý giải được rồi, bởi vì đó là Kiếm Đạo Thần Kỹ.

Thanh Ngọc lúc phát ra Thái Cực Kiếm Chỉ cũng biết chắc chắn rằng nó không thể giết được Triệu Phóng, nhưng buồn nôn lão già này một chút thì cũng có thể đấy.

Lúc này Triệu Phóng vừa thổ huyết, vừa lâm vào hoang mang.

Lão cảm thấy trong người mình vô cùng khó chịu, như thể thần hồn và thể xác muốn tách ra làm đôi, thậm chí bàn tay còn đang run rẩy không ngừng.

Thức hải cũng bị thương, nhưng mà không nặng lắm. Dù gì Triệu Phóng cũng là cường giả Hóa Chân trung kỳ, một chút tổn thương ấy lão vẫn chịu được.

Mấy hơi thở sau, gia chủ Triệu Quyền và hai trưởng lão Đại Thừa khác của Triệu gia hối hả chạy vào trong phòng. Triệu Quyền kêu to:

- Phụ thân, người sao thế này?

Triệu Phóng triệt tiêu kết giới phòng hộ của Túy Tử Đỉnh, sau đó giơ tay lên thều thào nói:

- Không sao, không sao, đi, đi xem ba nhà Tần Tề Hán có dị động gì không cho ta! Mau lên! Tức tốc điều tra toàn bộ đệ tử Triệu gia, xem có nội gián hay không!

Triệu Quyền nhao lại đỡ lấy thân hình già nua đang run rẩy của Triệu Phóng, sau đó phân phó cho hai tên trưởng lão Đại Thừa kia đi thăm dò tin tức.

Triệu Quyền hỏi:

- Phụ thân, đây là có chuyện gì? Vết thương cũ của người còn chưa khỏi, vừa rồi là kẻ nào, sao đại trận hộ môn của chúng ta không có động tĩnh? Chẳng lẽ trong Triệu gia có…

Triệu Phóng hổn hển quát:

- Mẹ nó, lão tử còn phải chữa thương! Mau, mau dìu ta dậy vận công!

Lúc này, Thanh Ngọc đã nhanh chóng trở về tới Nguyễn gia thủ phủ. Hắn hôm nay đã bắt đầu bước đầu tiên của một kế hoạch lớn, muốn tóm lấy Trung Đô vào tay.

Thanh Ngọc cũng không hề biết một chiêu Thái Cực Kiếm Chỉ của bản thân lợi hại bằng đâu, hắn chỉ nghĩ là muốn chia rẽ Triệu gia và Tần Tề Hán ba nhà mà thôi.

Nếu Thanh Ngọc mà biết Triệu Phóng ăn một kiếm trọng thương thì chắc sẽ vô cùng bất ngờ.

Dù gì hắn mới chỉ là Hóa Thần trung kỳ mà thôi, còn đối phương là Hóa Chân trung kỳ đấy.

Thực ra phải nói kế hoạch ném đá giấu tay này của Thanh Ngọc đúng là gặp may.

Bởi vì Triệu Phóng trong trận chiến nửa năm trước đã bị thương vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa, lão già này cũng quá tự tin vào Trận Tôn Triệu Hoài Kim của Triệu gia rồi.

Cơ bản cũng là do cái danh Trận Tôn kia, coi như tài nghệ trận pháp đã đứng trên đỉnh phong của thiên hạ này, nên Triệu Phóng mới nghĩ không ai vượt qua được đại trận hộ môn của Triệu gia.

Bao nhiêu lâu nay, làm gì có kẻ nào dám ngang nhiên xông vào Triệu gia thủ phủ ám toán lão?

Hành thích cường giả Hóa Chân kỳ, đứng trên đỉnh phong Hằng Thiên Tinh?

Chuyện đùa!

Chính vì lão tự phụ như vậy, hơn nữa thân thể đang trọng thương, lại gặp phải Kiếm Đạo Thần Kỹ quỷ dị Thanh Ngọc đánh ra, nên Triệu Phóng mới lâm vào cơ sự này.

Cũng may là bản thân lão còn có linh giác của cường giả Hóa Chân nhắc nhở, nếu không thì hôm nay tai ách của Triệu Phóng không chỉ có như vậy thôi đâu.

Có khi không chết thì cũng bị lột mất một lớp da!