Chương 201: Tham Vấn Tiểu Đạo

Hai tròng mắt xanh dương của Thanh Ngọc nhìn chằm chằm vào tên trưởng lão Tề gia, làm lão run lẩy bẩy bước lại phía sau hai bước. Lão hô lên:

- Giao tiện nhân kia cho ngươi, ngươi không giết ta phải không?

Thanh Ngọc phun ra một chữ:

- Đúng!

Cuối cùng không thể kháng cự lại uy hiếp, tên trưởng lão Tề gia vội vàng móc trong ngực áo ra một viên thủy tinh cầu, ném cho Thanh Ngọc.

Sau khi Hệ thống giám định viên thủy tinh cầu này không có gì bất thường, Thanh Ngọc mới nhặt nó lên. Nội thị vào không gian bên trong thì hắn thấy Diễm Hoa đang bị xích tay xích chân hôn mê nằm trên một chiếc giường đá.

Kiểm tra kỹ càng, Hệ thống xác nhận đây là Diễm Hoa thật, nên Thanh Ngọc cũng an tâm.

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Tuyệt mỹ yêu cơ”, nhận được phần thưởng là một tòa Lam Vương Hành Cung, 5000 điểm tích lũy.

Ở đây không thể sử dụng tu vi Chân khí, nên Thanh Ngọc chưa thể thả Diễm Hoa ra ngoài được, nên lập tức nhét viên thủy tinh cầu vào trong ngực áo.

Sau đó, hắn cũng chẳng nói nhảm gì nhiều cả, mà thi triển liên tiếp Vô Ngã Vô Kiếm về phía đám đệ tử tam đại gia tộc. Thanh Ngọc hô:

- Tất cả mọi người xông lên, chém chết lão súc sinh này cho ta!

Tên trưởng lão Tề gia chửi um lên:

- Nguyễn gia tiểu thái tử, ngươi vừa mới nói ta trả lại ả tiện nhân đó cho ngươi, ngươi tha chết cho bọn ta cơ mà! Ngươi muốn tráo trở sao?

Thanh Ngọc vẫn điên cuồng tung kiếm giết người, cười ha ha nói:

- Ta nói ngươi giao Diễm Hoa ra, ta tha cho một mình ngươi khỏi chết, dĩ nhiên ta sẽ không giết ngươi rồi, mà chỉ giết đám đệ tử này mà thôi! Còn ngươi yên tâm, người giết ngươi không phải ta, mà là bọn họ!

Đàm Bách Hương đang cầm kiếm xông lên mà cũng phải phì cười, nàng quay lại nói:

- Đệ đúng là vô sỉ!

Thanh Ngọc tay vẫn đang xuất chiêu, rượt đuổi đám đệ tử tam đại gia tộc đang nhốn nháo chạy loạn, mồm vẫn hô lớn:

- Tỷ tỷ quá khen rồi!

Chẳng được bao nhiêu lâu sau, toàn bộ đám đệ tử tam đại gia tộc đều phải lần lượt bỏ mạng. Thê thảm nhất là tên trưởng lão Tề gia kia, bị bốn mươi người vây công.

Mỗi người một đao một kiếm, cho đến khi toàn thân lão bị băm thành thịt nát, không còn rõ hình hài nữa mới thôi.

Sau khi tất cả mọi người chia ra thu thập chiến lợi phẩm, Thanh Ngọc nói với Đàm Bách Hương:

- Tỷ, tỷ cùng mọi người chờ ở đây, đệ cần đi xem nơi này một chút, khi nào xong việc chúng ta cùng nhau trở về.

Chưa để Đàm Bách Hương trả lời, Thanh Ngọc đã nhảy ùm xuống hồ nước bên cạnh.

Hắn cảm nhận được thứ đang kêu gọi mình chính là ở phía dưới kia.

Thanh Ngọc mau chóng lặn xuống tận sâu, càng ngày hắn càng cảm nhận được sự kêu gọi rõ ràng hơn.

Trong hồ nước này hoàn toàn không có một loại sinh vật nào sống cả, nước trong vắt, nhưng nhìn từ trên xuống thì lại không thể thấy đáy, vô cùng quỷ dị.

Thanh Ngọc cứ lặn mãi, lặn mãi mà không thấy được đáy hồ.

Không biết bao nhiêu lâu sau.

Hắn đột ngột phát hiện ra một tòa lầu các đứng sừng sững dưới tận nơi sâu nhất của hồ này. Đây là một kiến trúc cổ kính màu vàng nhạt, cao chừng hai mươi trượng, chính là từ bên trong nó toát ra khí tức của Hồn lực mà Thanh Ngọc cảm nhận được từ bên ngoài bí cảnh.

Vừa mới chỉ nhìn lướt qua tòa lầu các kia thôi, mà Thanh Ngọc đã cảm thấy dường như tâm thần mình bị đắm chìm vào trong đó vậy.

Bất giác, hắn bước vào đại môn của tòa lầu các trong vô thức.

Một cơn lốc xoáy cuốn đến, trong nháy mắt đã cuốn thân ảnh Thanh Ngọc đi không nhìn thấy đâu nữa.

Sau một hồi choáng váng, Thanh Ngọc bỗng nhiên tỉnh lại.

Tiếng nhạc du dương vang lên bên tai hắn, vô số giai nhân mỹ lệ đi qua người hắn, thậm chí còn ném cho Thanh Ngọc những ánh mắt khiêu khích. Hắn phát hiện ra bản thân mình đang ngồi trên một long kỷ uy nghiêm, biểu hiện cho ngai vàng chí tôn vô thượng, trên người chỉ còn mặc đúng một chiếc trường quần.

Đây là một đại điện vàng son lộng lẫy vô cùng rộng lớn, khắp nơi đều là mỹ thực mỹ tửu, hơn nữa xung quanh Thanh Ngọc toàn bộ đều là tuyệt sắc giai nhân, ăn mặc hở hang khêu gợi, vừa đi lại vừa làm ra những hành động câu hồn đoạt phách.

Có nàng thì đi lướt qua hắn, rồi mạnh bạo xé toạc lớp sa y mỏng dính trên bờ vai xuống, để lộ ra cặp ngực căng tròn mỹ diệu.

Có nàng thì lại quỳ xuống đất, nhìn Thanh Ngọc bằng mỵ nhãn mê người, sau đó đưa một ngón tay trỏ ra ngoắc ngoắc, ý nói đến đây với thiếp đi.

Ba bốn nàng khác thì lại cùng nhau vừa thoát y, vừa múa một điệu múa mê đảo nhân tâm.

Có một tiên tử Thanh Ngọc đánh giá là đẹp nhất, hoàn mỹ nhất thì lúc này lại tiến tới ngồi xuống bên cạnh long kỷ, sau đó thổi vào tai hắn thật nhẹ:

- Thánh Đế bệ hạ, muốn chúng thiếp đi! A…Để chúng thiếp hầu hạ người nhé!…

Nói xong, nàng liền mạnh bạo đưa tay vào trong trường quần của Thanh Ngọc, vuốt ve lấy nơi mệnh căn đã cứng rắn của nam nhân. Ánh mắt nàng nhìn hắn vô cùng mê ly mà âu yếm, khiến Thanh Ngọc có cảm giác mình đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhưng bỗng nhiên, Thanh Ngọc nâng cằm vị tiên tử này lên:

- Ta không có tâm ma!

Hắn căn bản cũng bỏ qua những cảnh sắc cao quý, thiên vạn giai nhân bên cạnh, trực tiếp nói lớn vào không gian.

Lập tức, Thanh Ngọc hoa mắt, hắn mơ hồ nhận thấy mình đang bị truyền tống đi nơi khác.

Một lát sau Thanh Ngọc lại lần nữa cảm giác một trận choáng váng, trong nháy mắt hắn đã biến mất khỏi nơi cung điện ngai vàng đầy rẫy giai nhân kia. Bây giờ xuất hiện trước mặt Thanh Ngọc là vô số thảo dược, các loại tài nguyên quý giá, thậm chí cả thiên tài địa bảo cũng có cả một núi lớn.

Hắn âm thầm bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh, không biết tòa lầu các ở dưới hồ nước kia có ý gì mà hình như đang khảo nghiệm bản thân mình.

Thanh Ngọc bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng.

- Nếu như Hệ thống đưa cho ta nhiệm vụ thăm dò cái cổ tích này, vậy chứng tỏ là phải vượt qua tất cả khảo nghiệm mới đạt được chỗ tốt chăng?

Hắn âm trầm suy tính, sau đó bắt đầu lại tập trung vào hoàn cảnh xung quanh.

Một giọng nói già nua từ phía xa vang lên bên tai Thanh Ngọc, giống như lời dạy bảo của ân sư vậy:

- Thuật đạo giả, đan, khí, phù, trận, thực, quẻ đều có bên cạnh ngươi… Nhất nghệ chi tài, ngàn đời kính ngưỡng, vạn chúng chú mục…

Tới đây, các loại thủ pháp luyện đan, luyện khí, chế phù…đều hóa thành một luồng ánh sáng thông tin khổng lồ, đang muốn cưỡng ép tiến vào trong đầu Thanh Ngọc.

Nơi này không ngờ lại khiến người ta lĩnh hội được đan đạo, khí đạo, phù đạo, trận đạo, thực đạo, chiêm tinh đạo.

Thanh Ngọc sững sờ, tất cả các đạo lý cao thâm của lục nghệ đều có thể tham vấn được tại nơi này. Hắn thậm chí đang nghĩ không biết nơi này có kiến giải lục nghệ trên Đế cấp hay không.

Nhưng những suy nghĩ đó trong nháy mắt bị Thanh Ngọc gác sang một bên, mặc dù hắn không hề có hứng thú với số kiến thức khổng lồ ở đây, nhưng chúng nữ thì lại rất cần.

Thanh Ngọc điên cuồng tiếp thu những tri thức quý giá này, sau đó sao lưu vào trong sáu cái ngọc giản, thậm chí quên đi việc bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào.

Một thời gian sau, hắn đột nhiên bừng tỉnh, không rõ mình ở nơi này bao lâu rồi, nhưng Thanh Ngọc biết không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Nếu như ở lại, hắn có thể sẽ lâm vào bước đường tiến nhập tiểu đạo khác, hậu hoạn vô cùng.

Đạo vô chỉ cảnh, cho dù là đan đạo hay tiểu đạo nào chăng nữa, cũng có thể khiến Thanh Ngọc lầm đường lạc lối, phai loãng đi Kiếm Đạo Thuần Tâm. Đối với hắn mà nói, chỉ cần hiểu một chút về đạo lý và kiến giải cơ bản là được rồi, còn kiến thức ở đây Thanh Ngọc sẽ đưa cho các đại nương tử của mình.

Nghĩ tới đây, hắn cũng không thèm để ý đến những âm thanh giảng giải quanh tai mình nữa, lại lần nữa cao giọng nói:

- Tiểu Đạo bản thân ta không tiến nhập, chỉ tham vấn mà thôi!

Nhưng lần này không gian xung quanh lại không có chút phản ứng nào, bên tai hắn vẫn vang lên các loại âm thanh giảng giải kiến thức của lục nghệ. Thanh Ngọc sắc mặt đại biến, làm sao lần này lại không tiến được tới khảo nghiệm tiếp theo?

Hắn cũng không còn tâm trạng đi học kiến giải lục nghệ nữa, một lúc lâu sau, Thanh Ngọc lại gào to:

- Bản tâm ta đã tấn nhập Kiếm Đạo, không thể tiến vào tiểu đạo nào khác!

Ầm…

Sau khi nói xong, cảm thấy trong đầu của mình ầm lên một tiếng, sau đó hắn phát giác ra được một màn sáng chói mắt truyền đến, trong nháy mắt thân thể Thanh Ngọc lại lần nữa bị truyền tống đi.