Chương 199: Giết thiên kiêu

Cho tới hôm nay, tu vi Hồn cảnh của Thanh Ngọc đã là Địa Ma chi kỳ rồi, còn Thần cảnh đã là Hoàng Cung Cảnh. Khi lại thi triển thần kỹ Trảm Hồn Đao này, thì chẳng những kích thước tử đao bằng tinh thần lực đại biến, hơn nữa uy lực là không thể nào đo đếm được.

Một con quỷ long mà thôi, có thể đối kháng với Ma Đạo Chân Thân chuyên khắc chế quỷ vật của Thanh Ngọc ư?

Nếu có lời khuyên dành cho Tề Khiếu Vân lúc này, hẳn Thanh Ngọc sẽ bảo hắn về nhà đi ngủ đi.

Nằm mơ cái gì chẳng có!

Chờ tới lúc Tề Khiếu Vân ý thức được quỷ long mà bản thân tự tin bấy lâu không còn gì sót lại, hắn lập tức lâm vào sợ hãi, nhanh chóng liên tiếp lấy ra mấy chục tấm Hoàng phù, luống cuống tay chân ném về phía Thanh Ngọc, ý định đào thoát.

Thanh Ngọc làm sao để cho Tề Khiếu Vân được như ý, tức tốc đạp Thập Lý Bộ né tránh khỏi đám Hoàng phù kia. Vô số băng trùy, hỏa cầu, phong nhận…bay tá lả trong không trung, nhưng không hề trúng được Thanh Ngọc cái nào cả.

Tề Khiếu Vân quay mình bỏ chạy, hắn phát hiện ra mười lăm tên đệ tử Tần gia canh gác đại trận kia đang nhanh chóng phi hành lại bên này.

Hắn bình tĩnh trở lại, khóe miệng nhếch lên, lập tức xé ra một đạo Tiểu Na Di Phù, tức tốc biến mất trong không trung, không thấy đâu nữa.

Nhưng mà để cho Tề Khiếu Vân sợ hãi hốt hoảng, là bởi vì khi hắn vừa mới xuất hiện bên cạnh mười lăm tên đệ tử Tần gia kia, thì đã thấy thân mình chỉ còn nửa trên, không thấy dưới chân đâu nữa.

Lúc Tề Khiếu Vân ngoảnh mặt lại đằng sau, thì đã thấy Thanh Ngọc xuất hiện ở đó, nở một nụ cười như ác ma giáng thế, trên hai thanh kiếm sắc bén của hắn vẫn còn vương vài giọt máu tươi.

Kể cũng tội cho đệ nhị Thiên Kiêu Bảng Tề Khiếu Vân, ở bên kia lúc hắn vừa mới kích phát Tiểu Na Di Phù, thì bị Thanh Ngọc vung kiếm cách không tung ra một Cửu Hoang Trảm, chém đứt đôi người.

Thế là Tề Khiếu Vân đã truyền tống thành công, nhưng mà lại xảy ra tình trạng “nửa trên đi, nửa dưới ở lại”.

Chưa dừng ở đó, Thanh Ngọc còn kích phát khả năng truyền tống của Kiên Niên Trạc trên tay hắn. Nên Tề Khiếu Vân vừa mới xuất hiện ở đây trước mặt mười lăm tên đệ tử Tần gia, thì Thanh Ngọc đã xuất hiện sau lưng hắn rồi.

- Không! Tề công tử ử ử…

Đám đệ tử Tần gia gào thét lên, nhưng tất cả đã không còn kịp nữa, bởi vì Thanh Ngọc đã hai tay nắm kiếm tung ra Kinh Tuyết Trảm, chém Tề Khiếu Vân thành một làn mưa máu, nguyên anh vừa bay ra cũng không thoát khỏi số phận bị kiếm quang xoắn nát.

Thấy nửa trên thân thể Tề Khiếu Vân đã biến mất không thấy đâu nữa, thi cốt vô tồn, làm đám đệ tử Tần gia kia vô cùng sợ hãi.

Một đời đệ nhị Thiên Kiêu Bảng Trung Đô cứ như vậy vẫn lạc, chết đến không thể chết hơn được nữa.

Kết quả như vậy, cũng quyết không phải là điều mà Tề Khiếu Vân muốn. Hắn mới gần năm trăm tuổi, còn có tiền đồ rộng lớn, tương lai tươi sáng, quyết không muốn ở nơi Chu Tước Vực xa xôi hẻo lánh này mà tan tành thân xác.

Có trách cũng là trách hắn quá tự tin vào bản thân rồi.

Lúc này, một tên đệ tử Tần gia hãi hùng kêu lên:

- Chạy mau! Nguyễn gia tiểu thái tử! Chạy!

Nói đến đây, cả mười lăm tên đó đều lấy ra phi kiếm nhanh chóng đạp lên. Nhưng còn chưa kịp phi hành đi thì bọn chúng bỗng nhiên cảm thấy trên cổ mình có một cái gì đó lành lạnh đưa qua.

Sau đó thì cũng chả có sau đó nữa rồi, vì toàn bộ đám đệ tử Tần gia này đã đầu một nơi, thân một nẻo. Nguyên anh của bọn chúng vừa bay ra đã bị Băng Liên Chưởng của Thanh Ngọc thiêu rụi sạch sẽ.

Một đám đệ tử Hóa Thần kỳ mà thôi, Thanh Ngọc còn chưa để vào mắt.

Hắn nhất định phải giải quyết đám người này, bởi vì hiện tại Nguyễn gia còn chưa muốn đối đầu trực diện với Tề gia và mấy đại gia tộc bên kia.

Nếu thông tin Thanh Ngọc giết chết Tề Khiếu Vân bị lộ ra, lúc đó bố cục Trung Đô mà hắn sắp xếp bao nhiêu lâu nay sẽ tan thành mây khói.

Sau khi thu thập một hồi, Thanh Ngọc xóa đi toàn bộ vết tích giao tranh, thậm chí còn trở lại nơi vừa chiến đấu với Tề Khiếu Vân, đốt cháy đi toàn bộ nửa thân dưới đầy máu me của hắn.

Một khi đã làm chuyện gì thì nhất định không được để lộ ra một sơ hở nào cho người khác nắm được.

Xong xuôi đâu đấy, Thanh Ngọc mới quay trở lại nơi sơn cốc có đại trận tự nhiên kia, bắt đầu thăm dò tình huống.

Đánh giá phía bên ngoài một chút, hắn cảm giác mờ nhạt có thứ gì đó sâu trong kia đang kêu gọi mình.

Thanh Ngọc quan sát đại trận tự nhiên, trong lòng có đôi điều suy nghĩ.

Nếu ở trong đại trận tự nhiên này có khí tức Hồn lực, vậy phải chăng khi tiến vào trong đó Thanh Ngọc có thể sử dụng Hồn kỹ?

Nghe nói tứ đại gia tộc kia có một tên trưởng lão Tề gia tu vi Đại Thừa ở Diễm Hương Môn, có phải hắn ở trong này hay không?

Trong điều kiện cả Tinh, Khí, Thần đều không thể sử dụng được, vậy há chẳng phải Thanh Ngọc với tu vi Địa Ma kỳ ở đây là bố người ta rồi hay sao?

Loay hoay một thời gian mà không tìm cách nào phá giải được đại trận tự nhiên này, hắn cũng chỉ đành từ từ bước tới sơn cốc. Trên tay Thanh Ngọc vẫn còn nắm sẵn hai thanh kiếm, vì hắn sợ tiến vào bên trong kia mà không lấy được vũ khí từ đan điền ra thì nhục mặt.

Khi vừa mới chạm qua cửa sơn cốc một bước, đột nhiên khung cảnh xung quanh Thanh Ngọc thay đổi bất ngờ.

Đây làm gì phải sơn cốc nào?

Rõ ràng là một bình nguyên xanh ngát rộng lớn, cây cối um tùm, trời trong nắng nhẹ, đem lại cảm giác bình yên vô hạn. Thanh Ngọc ngỡ ngàng, hóa ra bên trong sơn cốc này lại là một bí cảnh!

Nhanh chóng cầm Trảm Thiên tung thử ra một chiêu Vô Ngã Vô Kiếm lên trời, khóe miệng Thanh Ngọc lại nhếch lên.

Ở đây hắn có thể sử dụng Hồn kỹ, vậy thì bọn người tứ đại gia tộc kia cứ chờ đấy!

Tu vi Tinh, Khí, Thần đều đã bị pháp tắc bí cảnh áp chế biến mất hoàn toàn, nhưng Thanh Ngọc không hề lo sợ chút nào cả.

Cảm giác này đối với hắn không có chút nào lạ lẫm, bởi vì nó giống y hệt như trong Vạn Hồn Chiến Trường.

Triệu hồi Chân Thân, dùng Ma tỏa thần thức ra ngoài, Thanh Ngọc nhanh chóng bao quát được phạm vi toàn bộ cái bí cảnh này.

Nhưng đại sự không ổn!