Xem ra kẻ đứng đằng sau bọn chúng và đám Tiên tộc kia có mưu đồ rất lớn.
Suy nghĩ hồi lâu, Thanh Ngọc hỏi:
- Chân lão, muốn vãn bối làm giao dịch với người cũng được, nhưng xin cho vãn bối biết hai vấn đề!
Chân Bá Thiên cười khà khà nói:
- Thứ nhất, Vạn Hồn Chiến Trường không thu lấy một phần Hồn lực của ngươi, là do trên người ngươi có tín vật của Tạo Hóa Điện. Thứ hai, con rắn đó không độc chết được ngươi, bởi vì ngươi đã uống Tị Độc Thánh Thủy, vạn độc bất xâm. Sao, rõ ràng chưa?
Thanh Ngọc nghe đến đây mà cũng là hãi hùng không thôi. Hắn còn chưa hỏi gì mà Chân Bá Thiên đã biết tỏng hết cả rồi, xem ra làm được Đấng Tạo Hóa cũng không phải là chuyện chơi.
- Hôm nay gần hết thời gian rồi, chưa thể làm sự tình gì được. Ngày mai khi tiến vào đây, ta sẽ đưa ngươi và Phi Nhi đến một nơi, ngươi chỉ cần đứng canh chỗ đó cho tốt, không để một tên Quỷ Ảnh Tộc nào lọt qua là coi như giao dịch của chúng ta hoàn thành. À, còn cái nhẫn vừa rồi ngươi lấy được, nó vốn là được để lại cho ngươi đấy. Trong dòng dung nham đó còn một thứ nữa, nhưng hiện giờ ngươi quá yếu, chưa đụng tới được, sau này khi nào hài tử ngươi mạnh hơn ta sẽ đưa ngươi quay lại.
…
Nguyễn gia.
Đế Quân Uyển.
Thanh Ngọc ngồi lắc lư trên ghế nứa, suy nghĩ về giao dịch với Chân Bá Thiên.
Xem ra tất cả các vị diện ngoài kia cũng đều không được an ổn chút nào. Không biết ngoài Tiên tộc và Quỷ Ảnh tộc ra, còn có bao nhiêu kẻ bị biến thành tay sai nữa?
Chân Bá Thiên nói bản thân hắn không thể bình thường mà tấn thăng lên Hóa Thần trung kỳ như tu sĩ khác được, đó lại là có chuyện gì?
Chẳng lẽ ngoài tu luyện chân khí ra, Thanh Ngọc còn phải thỏa mãn thêm một điều kiện gì đó sao?
Pháp tắc ư?
Chắc là không phải rồi.
Ngẫm nghĩ hồi lâu mà chưa tìm được câu trả lời, xem ra là ngày mai vẫn phải đánh một trận, sau đó từ từ tìm hiểu kỹ càng. Lượng thông tin mà Thanh Ngọc nhận được quá ít, chưa thể suy đoán ra được điều gì cả.
Lúc này, Kim An lại chạy vào báo tin:
- Thiếu gia, bốn đại gia tộc Tần Tề Triệu Hán thông báo cũng mở một Phú Quý Thương Hội, nghe nói bảy ngày sau sẽ khai trương, lão gia tử mời thiếu gia tới bàn bạc gấp!
Thanh Ngọc nghe vậy, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Trong đại chính điện Nguyễn gia lúc này, Nguyễn Nhạc lão gia tử, Nguyễn Thành gia chủ cùng năm vị Đại Thừa trưởng lão đều đang có mặt ở đây. Thanh Ngọc vừa đến, lão gia tử đã nói:
- Ngọc Nhi đến rồi, con ngồi đi!
Thanh Ngọc cũng hành lễ chào hỏi mọi người, rồi an tọa ngồi xuống. Hắn hỏi:
- Gia gia, nghe nói mấy lão già kia mở thương hội?
Lão gia tử gật đầu:
- Đúng vậy, bọn chúng cũng mở thương hội lớn. Nghe nói Hán gia mạnh tay chi ra cả Trần gia thủ phủ, kiến tạo một Phú Quý Thương Hội, quy mô rất lớn. Từ khu giao dịch, đấu thú tràng, võ đài, tửu lâu, kỹ viện…cái gì cũng có cả. Ta nghe phong thanh nói cả mấy ẩn môn kia cũng có tham dự vào một ít.
Thanh Ngọc đứng dậy, vẻ mặt lo lắng mà đăm chiêu suy nghĩ. Mọi người thấy vậy cũng không lên tiếng, chờ xem hắn có chủ kiến gì hay không.
- Gia gia, nếu bọn chúng chỉ muốn buôn bán bình thường thì không hề có gì đáng sợ. Cái con quan tâm là liệu chúng có đi một nước cờ tự phân thiên hạ hay không mà thôi?
Lão gia tử và tất cả mọi người biến sắc. Nguyễn Thành hỏi:
- Thế nào là tự phân thiên hạ?
Thanh Ngọc chậm rãi đáp:
- Phụ thân nghĩ thử xem, nếu bây giờ chúng quây hết địa bàn về một mối, sau đó ngăn cách Trung Đô ra làm đôi, đẩy Nguyễn gia ta ra ngoài, vậy không phải chúng ta là vua mà không có dân sao?
Hắn đi đi lại lại, rồi nói tiếp:
- Sau khi đạt được mục đích đó rồi, bọn chúng lại hô hào tự kiến thiết thành trì, vậy chẳng phải thế cục đã định ư? Tứ đại gia tộc một bên, Nguyễn gia một bên, song quyền nan địch tứ thủ, nghĩ qua thôi cũng đã biết kết quả thế nào.
Lão gia tử cũng đã bắt đầu nhận thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề. Điều đáng lo lắng nhất đã xảy ra, hiện giờ tứ đại gia tộc đã liên kết lại với nhau, muốn chèn ép Nguyễn gia.
Ai cũng mang trong mình vẻ mặt hoang mang lo lắng, chưa biết làm thế nào cho tốt. Lúc này, Thanh Ngọc lại nói:
- Chưa có gì phải vội vàng cả. Không phải là không có cách để cứu vãn. Mọi người nghĩ thử xem, nếu tứ đại gia tộc bắt tay với nhau, thì ai lên nắm quyền?
Lão gia tử và mọi người lại nhìn nhau, mắt lóe lên vài điều suy nghĩ. Thanh Ngọc nói tiếp:
- Dĩ nhiên là nội bộ bên đó sẽ không được khăng khít. Theo con dự đoán, có lẽ gia tộc nào được ba ẩn môn kia ủng hộ nhiều hơn thì chắc chắn sẽ mạnh dạn mà đứng ra cầm quyền. Nhưng lúc này chúng ta chưa thể vội vã được, gia gia, quỹ đất còn dư của Nguyễn gia ta còn nhiều không?
Phong Chu Hải trưởng lão nói:
- Đất trống vẫn còn nhiều lắm, nhưng tạm thời chưa có ai sử dụng cả.
Thanh Ngọc quyết định ngay:
- Vậy thì Phong trưởng lão tức tốc cho xây dựng nhà ở, sau đó truyền ra thông tin Nguyễn gia ta tạo phúc cho bá tánh, xây dựng phường thị, mở bán đất đai trong Nguyễn gia thủ phủ với giá rẻ, tất cả mọi người từ tu sĩ cho tới phàm nhân, lý lịch trong sáng không có vấn đề, đều được phép mua. Việc này phải nhanh, chúng ta cũng phải tự đua tranh với bọn chúng, xem ai là vua có nhiều dân hơn.
Lão gia tử nghe xong tức tốc tán thành:
- Ngọc Nhi nói đúng, Phong trưởng lão mau chóng thi hành, kể cả có tự kiến thiết lên một phường thị mới cũng được. Thả thông tin ra ngoài, những ai dọn vào sinh sống trong thủ phủ đều được cam đoan về sự an toàn, có Nguyễn gia ta bảo hộ.
Thanh Ngọc tiếp tục nói:
- Kể cả những người dân nghèo ở xung quanh Trung Đô nữa, Phong trưởng lão cho người đi dò xét một hồi. Những ai biết lao động, buôn bán đều đưa cả gia đình họ về Nguyễn gia ta, sắp xếp ổn định cho họ về sinh ý cũng như cuộc sống. Đối với tầng lớp trung lưu muốn dọn vào thủ phủ, nếu chưa đủ tiền, thì ký kết giấy vay nợ, có thể ở trước rồi từ từ trả sau cũng được.
Đến đây, Thanh Ngọc đưa ra một cái nhẫn:
- Việc này sẽ tốn của Nguyễn gia ta rất nhiều tài nguyên, ở đây ta có hơn hai mươi ức vạn, Cung trưởng lão cầm lấy lo liệu mọi việc đi.
Cung trưởng lão nhìn qua lão gia tử, có vẻ khó khăn nói:
- Thiếu gia, tộc khố vẫn còn dư giả, hay là người…
Thanh Ngọc ngắt lời nàng:
- Không sao, ta bây giờ muốn tu luyện cũng không thể dùng được linh thạch nữa, chỉ giữ lại một ít tiền tiêu mà thôi. Cung trưởng lão cứ cầm đi, nếu ta thiếu tiền lại đến ăn vạ!
Lão gia tử và tất cả mọi người cười to. Nguyễn Nhật trưởng lão đột nhiên hỏi:
- Thiếu gia, người nếu không tu luyện bằng linh thạch thì tu luyện bằng gì?
Thanh Ngọc lấy ra một viên linh tinh cực phẩm:
- Bằng linh tinh!
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, Hóa Thần sơ kỳ mà tu luyện bằng linh tinh, đây là cái khái niệm gì? Nhưng thực ra không có ai biết Thanh Ngọc tu luyện đều bằng tinh mạch, nếu không chắc sẽ phải hô một câu phá gia chi tử.
May mà có Vĩnh Hằng Tâm Linh Mạch, nếu không chắc Thanh Ngọc đào hết số tinh mạch xung quanh Hằng Thiên tinh cũng không đủ!
…
Ngay tức tốc một canh giờ sau, từ Nguyễn gia thủ phủ truyền ra thông tin khiến toàn bộ Trung Đô sôi trào.
Nguyễn gia còn thừa một diện tích đất rất lớn, nay muốn tăng thêm dân cư. Nhà ở đã đang được Nguyễn gia xây dựng, chỉ cần ngươi có tiền thì có thể đến Nguyễn Thị Thương Hội mua một tòa đình viện, dọn vào trong bất cứ lúc nào.
Giá cả cũng không hề cao, chỉ cần ba trăm vạn cho một tòa đình viện nhỏ dư sức đủ cho năm người ở. Đình viện cỡ trung thì mắc hơn, năm trăm vạn cho hai mươi người, còn cỡ lớn là một ngàn vạn, cả tiểu gia tộc ở không vấn đề.
Đặc biệt hơn nữa, có cả siêu cấp đình viện, giá năm ngàn vạn, bên trong không khác gì một tòa hành cung cả, vô cùng xa hoa tôn quý.
Nhiều người nghe được thông tin này thì có vẻ rất quan tâm, không phải vì giá cả, mà là nếu dọn vào trong Nguyễn gia thủ phủ định cư, sẽ nhận được bảo hộ của Nguyễn gia, vô cùng an toàn.
Hơn nữa Nguyễn gia còn khuyến khích mọi người tự do buôn bán, khai lập phường thị mười năm đầu tiên chắc chắn không bị đánh một khoản thuế phí nào.
Những người dọn vào ai có tiềm năng, thông qua khảo nghiệm còn có thể trực tiếp đầu nhập vào Nguyễn gia, trở thành gia nhân hoặc đệ tử.
Trở thành người Nguyễn gia a!
Ở Trung Đô này ai mà chẳng muốn có ngày bám lên được vào cái bắp đùi vàng này!
Không chỉ dừng lại ở đó, Nguyễn gia còn cho người tới từng khu dân cư cho người nghèo một, chỉ cần trong nhà có người biết lao động, hay biết kinh doanh, nếu đồng ý sẽ ngay lập tức được đưa cả nhà về thủ phủ sinh sống. Nguyễn gia không thu người nghèo bất kỳ khoản tiền nào cả, mà hứa còn đưa thêm công việc và sinh ý cho họ nữa.