Tử Nhược hôn lấy cơ ngực săn chắc, còn nháy mắt với Tố Mai một cái. Tố Mai ửng hồng cả khuôn mặt, rồi cũng dâng lên một nụ hôn ôn nhu tinh khiết. Hai bàn tay của các nàng thì du tẩu khắp nơi trên người hắn, cuối cùng dừng lại ở ngọn thương ngạo nghễ của nam nhân. Tố Mai sau khi hôn Thanh Ngọc, lại trườn xuống mà hầu hạ nó thêm một lần nữa. Tử Nhược nói nhỏ vào tai Thanh Ngọc:
- Làm Tố Mai cho thiếp xem.
Thanh Ngọc mỉm cười, ngồi dậy, rồi để Tố Mai nằm xuống, hắn kê hung khí của mình trước cửa khe hẹp tinh xảo kia mà dụi đi, lại dụi lại, làm nàng phải mở miệng cầu xin:
- Chủ nhân, a, xin người, muốn thiếp đi, aa…
Thanh Ngọc thúc một cái thật mạnh vào trong, phá tan đi lớp màng ngăn cách, làm Tố Mai rớt ra một giọt nước mắt hạnh phúc. Đã bao nhiêu năm rồi, nàng quyết định phải theo nam nhân này, cuối cùng đến hôm nay cũng là được vừa lòng thỏa ý.
Tử Nhược ở một bên, cũng bò sát tới người Thanh Ngọc, rồi hỏi:
- Tố Mai, muội có yêu chàng không?
Tố Mai chảy ra dòng nước mắt mà nói:
- Yêu, muội yêu.
Thanh Ngọc ôm eo Tử Nhược, hạ thân chuyển động dần dần, làm Tố Mai cũng bắt đầu uốn éo thân mình mà hưởng ứng theo từng nhịp đẩy vững vàng của hắn. Tử Nhược lại hỏi:
- Tố Mai, yêu tỷ không?
- Yêu, muội yêu tỷ.
Tử Nhược hôn lấy Thanh Ngọc một cái rồi lại nằm đè lên người Tố Mai, giơ ra cặp mông căng mịn về phía Thanh Ngọc. Hai nữ nhân tuyệt sắc ôm nhau, hôn nhau, rồi Tố Mai lại vồ lấy hai chú tiểu bạch thỏ non mềm trước mặt mà điên cuồng nhào nặn, mút mát liên hồi.
Âm huyệt của Tố Mai làm Thanh Ngọc kích thích vô cùng. Nó nhỏ, chặt, mà lại rất ấm áp. Hắn thúc mạnh dần, mạnh dần đến lúc mà cả Tố Mai và Tử Nhược cũng đều kêu lên những tiếng dâm mỵ:
- Chủ nhân, aa, tha cho em, a…
- Chủ nhân, đánh Nhược Nhi đi, xin chàng…
Thanh Ngọc điên cuồng, dâm tính bạo phát, lập tức hạ thân thúc thật mạnh mẽ, còn hai cái tay vỗ liên hồi vào mông Tử Nhược. Một hồi sau, Tố Mai run rẩy tiết thân, Thanh Ngọc lại ra lệnh:
- Mút nó đi.
Cả hai nàng tranh nhau đưa chiếc lưỡi bé xinh ra mà hầu hạ cây trường thương hùng dũng. Đầu tiên là Tử Nhược mút chặt, sau đó Tố Mai lại chui cả xuống bên dưới, ngửa mặt lên mà ngậm lấy hai viên tròn săn chắc kia, làm Thanh Ngọc đê mê vô hạn.
Lúc sau, Thanh Ngọc để Tử Nhược quỳ phía trước, rồi thúc liên tục vào hạ thân nàng. Hắn vòng tay qua ôm Tố Mai ở một bên, tay kia thì điên cuồng nhào nặn bầu vú nhỏ nhắn mềm mại. Đôi môi xinh đẹp của Tố Mai cũng bị hắn bá chiếm hoàn toàn.
Buông Tố Mai ra, Thanh Ngọc bắt nàng quỳ song song với Tử Nhược, rồi một bên thúc, một bên lại đưa hai ngón tay vào hành hạ.
Cả hai nữ nhân đều gào lên những tiếng kêu tràn đầy dục vọng:
- A…Mạnh lên, chủ nhân, làm chết Nhược Nhi đi…a…
- A…Chủ nhân, đừng, đừng…
Thanh Ngọc càng nghe càng điên cuồng, lúc sau, hắn nằm xuống nệm, để Tử Nhược tự mình nhún nhảy trên hung vật to lớn, rồi lại đưa tay xuống hạ thân của Tố Mai.
Đến khi Tử Nhược cũng trào ra quỳnh tương ngọc dịch, Thanh Ngọc mới buông tha, rồi đưa mệnh căn vào miệng Tố Mai để nàng hầu hạ.
Một đợt tinh hoa nồng ấm phun vào miệng nàng, Tố Mai nuốt sạch, sau đó lại cùng Tử Nhược thay nhau phun ra nuốt vào vật cương mãnh kia thêm một lúc.
Trước ngày hôm nay mà nói trong thâm tâm không hề có chút tình cảm nào dành cho Tố Mai cả, nhưng từ khoảng khắc Tố Mai nói yêu hắn, Thanh Ngọc cũng có chút rung động nhẹ nhàng.
Ba người xuống nước tắm rửa sạch sẽ, rồi mới lại vào phòng ngủ nằm xuống. Đêm nay Thanh Ngọc muốn ngủ một phen, vì bây giờ hắn phát hiện ra Cửu Thải Quang Long trong đan điền có thể tự động tu luyện không khắc nào ngơi nghỉ.
Đây là hiệu quả của Đạo Nguyên Kinh tiến vào tầng thứ hai, bây giờ việc Thanh Ngọc cần làm chỉ là suy diễn pháp tắc mà thôi, còn việc tu luyện chân khí đã được tự động vận hành, không lúc nào ngưng.
Nằm trên giường lớn mềm mại, hai mỹ nhân như hoa như ngọc trong ngực, Thanh Ngọc nhắm mắt dưỡng thần, nhưng vẫn còn đang suy diễn pháp tắc không gian trong đầu. Được một lúc, hắn ngủ lúc nào không hay.
Thời gian cứ thế bình lặng mà qua, sáng Thanh Ngọc cùng chúng nữ kinh doanh Vân Y Quan. Y Quan bây giờ cũng có chút sinh ý, khá hơn ngày xưa một chút, vì trong đó có rất nhiều tiên tử hạ phàm làm dược nữ. Người chữa bệnh tới xem mà cũng thấy trong lòng cảnh đẹp ý vui.
Nhưng không có ai dám làm càn cả, vì dược đồng ở đây là Nguyễn gia tiểu thái tử.
Náo loạn ở đây trừ khi ngươi không muốn cái mạng của mình.
Buổi chiều, tất cả lại cùng trở về Nguyễn gia học tập. Bây giờ lớp vô cùng đông đúc, có cả gia chủ Nguyễn Thành, phu nhân Trần Yên và ba vị trưởng lão Đại Thừa cũng cắp sách tới học. Lão thái thái cũng chẳng đuổi ai bao giờ, nên bọn họ cứ ngồi im mà nghe lời vàng ý ngọc của lão nhân gia, đúc kết thêm kiến thức cho mình.
Không ai dám ho he điều gì cả, cũng không ai dám hỏi câu nào, chỉ lặng im mà học thôi.
…
Một năm sau.
- Thôi, hôm nay dừng lại ở đây, ta đã dạy các con tất cả những gì có thể, ai thông thấu được đến đâu là do cơ duyên của mỗi người. Thời điểm này học thêm chưa phải là tốt, từ nay ta sẽ không dạy phù văn nữa, mà mấy tiểu nha đầu buổi chiều thì ở lại Y Quan, ta sẽ chỉ bảo mỗi đứa một chút. Còn Tiểu Ngọc, tự con phải đi đường của mình rồi. Đi ra Nội Hải đi, con cá mập của con đang độ kiếp đấy.
Thanh Ngọc nghe vậy, mau mau chóng chóng đạp kiếm mà đi.
Đi ra tới gần Nội Hải, Thanh Ngọc mới thấy một con cá voi khổng lồ có đôi cánh to lớn màu xanh dương đang độ kiếp Hợp Thể kỳ trên không trung. Lôi kiếp của nó kinh khủng vô cùng, không phải sấm sét màu đen như của Thanh Ngọc, mà là một màu trắng toát.
Thanh Ngọc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì Ly Ly đã nói:
- Chàng ngốc, Tiểu Bàn là thần thú Côn, tuy chưa được tính là Côn Bằng nhưng sẽ có ngày huyết mạch phản tổ, con cá voi kia chính là nó đấy, chẳng qua trước đây nó bị ai đó phong ấn lại bản thể hóa thành con cá mập ngốc nghếch kia thôi!
Thanh Ngọc hoảng hốt, hóa ra con cá mập của mình cũng là thần thú!
Trời ạ!
Lão gia tử và mấy vị trưởng lão Đại Thừa cũng lao theo sau, rồi kinh ngạc hét:
- Thần thú!
Thanh Ngọc nhìn thấy những tia sét trắng kia cứ tấp nập đánh lên người Tiểu Bàn, lòng cũng đang lo lắng. Hắn cũng rất quan tâm đến con cá mập ngốc nghếch này đấy. Thanh Ngọc mới lầm bầm:
- Bắc Minh có cá, cá tên là Côn…
Tiểu Bàn gầm lên một tiếng vang chấn động khắp cả thiên địa. Tiếng kêu ấy vừa mạnh mẽ uy dũng như tiếng gầm của long thần, lại có khi thanh tao thánh thót như tiếng phượng gáy đầu non.
Ly Ly nói:
- Nơi nào có bậc đức quân, muốn làm nên việc trọng đại phi thường, Côn Bằng sẽ tương tác, trợ duyên khiến người đó có ý chí mãnh liệt, sức mạnh dẻo dai mà đương đầu với thử thách. Không phải ai cũng có thể được ấu niên Côn Bằng đi theo như chàng đâu.
Thanh Ngọc nghe xong thì lại chăm chăm nhìn vào nơi Tiểu Bàn đang độ kiếp. Lôi kiếp cuối cùng đã kết thúc, ầm một tiếng cả con cá voi to lớn rơi xuống mặt biển.
Thanh Ngọc tức tốc phá không mà tới, thì thấy Tiểu Bàn đã biến thân lại thành một con cá mập ngốc nghếch. Hắn lập tức lấy ra Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả, nhét vào mồm nó, rồi từ từ kéo về gần bờ. Tiểu Long ở đằng xa thấy thế thì lập tức theo sau.
Một lúc sau, Tiểu Bàn đã tỉnh táo trở lại, húc húc cái đầu vào bụng Thanh Ngọc, ý nói nó độ kiếp thành công rồi. Thanh Ngọc cười mà vỗ đầu nó nói:
- Đồ ngốc! Ta biết ngay mà làm sao lại có con cá mập nào kêu khó nghe như vậy!
- Uồm uồm? Uồm?
Thanh Ngọc vỗ tay lên trán, sau đó đập bốp một phát vào đầu nó mắng:
- Biến đi chơi nhanh lên!
Tiểu Bàn lại kêu lên:
- Uồm uồm uồm uồm uồm uồm uồm, uồm uồm uồm uồm!
Tiểu Long phiên dịch thì hóa ra là chúng nó muốn đưa hắn tới một nơi, bên trong đó có nhiều thứ tốt. Thanh Ngọc cười quay lại nói:
- Gia gia, mọi người trở về đi, con đi ra ngoài một thời gian!
Lão gia tử thấy Thanh Ngọc có thần thú, hơn nữa không chỉ một con, thì cũng nói:
- Đi đi! Nhớ cẩn thận đấy!
Mấy vị trưởng lão đứng đằng sau trao đổi ánh mắt một chút, cũng rất vui mừng nhưng không hề nói gì cả. Cung Hà Âu thì trong lòng quyết tâm phải nhồi nhét được một vị mỹ nhân vào trong lòng Thanh Ngọc mới được. Bây giờ nàng cũng không mong lấy được cái ghế Chính cung nữa rồi, chỉ mong sao có một người Cung gia ở bên Thanh Ngọc, thì về sau cũng dễ sống hơn nhiều đấy.
Ở đằng xa, có mấy vị trưởng lão của các gia tộc khác thì không biết có ai độ kiếp, nhưng người này không đơn giản. Uy thế của thiên địa quá hung mãnh, nên họ phán đoán Nguyễn gia lại có thêm một Đại Thừa kỳ.
Mấy lão già trong các gia tộc lại họp nhau lại, không biết đang có âm mưu quỷ kế gì.
…
Năm ngày sau, dưới đáy biển.
Vị trí này rất gần với nơi mà Hằng Thiên tinh cung cấp vị trí động phủ cho Thanh Ngọc, chỉ còn cách hai ba ngày đường nữa thôi, nên hắn dự định thu hoạch ở đây xong thì sẽ tiến về phía động phủ đó luôn.