Chương 1: Diệt tộc

Thiên Vũ đại lục, Thanh Triều Cửu Châu, Dương châu, Mạn Sương thành, Hoa gia phủ đệ.

Hoa gia là một trong bốn tứ đại gia tộc của Mạn Sương thành, xưa nay nổi danh với kiếm pháp siêu tuyệt, mặc dù chỉ mới đứng lên làm cự bá của Mạn Sương thành không tới năm năm. Nhưng với Hoa gia kiếm pháp có thể lực áp quần hùng, không một gia tộc hay thế lực nào dám lay động vị thế của Hoa gia lúc này.

Phải nói Hoa gia ở Mạn Sương thành đang fnóng như mặt trời giữa ban trưa.

Chính điện Hoa gia, dù đã nửa đêm, ở giữa chính điện đặc biệt đông đúc người.

Ngồi trên ghế chủ vị là gia chủ Hoa gia - Hoa Thiên Chiếu, hàng ghế trái là chư vị trưởng lão trong tộc, còn hàng ghế phải là hàng tam đại trưởng lão nhà họ Giang, cũng là một trong tứ đại tộc.

Hai bên nguyên lão đang đối với một thiếu niên nơm nớp lo sợ quỳ giữa chính điện nhìn chằm chằm.

Không khí trong điện ngưng trọng nghẹt thở.

- Hoa gia chủ, ngươi dạy con rất tốt, chẳng những khi nhỏ ham mê tửu sắc, bây giờ trưởng thành còn tiền dâm hậu sát với dân nữ trong thành. Cái danh thông gia này mà trèo lên, chỉ sợ Giang Thanh Tuyết tiểu thư nhà ta cũng mang nhục thay!

Đại trưởng lão Giang gia Giang Thuỵ hừ lạnh.

Còn tốt, lấy lý do này từ hôn, danh chính ngôn thuận, Hoa Thiên Chiếu cũng không còn cách nào bênh vực thằng con ngu ngốc của hắn.

Nghe Giang Thuỵ khởi xướng, hai vị trưởng lão phía sau liền phụ họa:

- Giang Thanh Tuyết bây giờ tại Ngọc Vân Tông một đường đi lên, trở thành thiên tài nội môn của Ngọc Vân Tông, được rất nhiều công tử có gia thế khác chú ý. Ta thiết nghĩ, mối quan hệ thông gia từ bé này nên chấm dứt, tốt cho cả gia tộc.

- Ngọc Vân Tông là Cửu tinh thế lực, Hoa gia chủ chắc biết rõ Cửu tinh thế lực có địa vị lớn thế nào ở Dương Châu này chứ? Thanh Tuyết nhà ta còn được đại sư huynh Ngọc Vân Tông là Cơ Vĩnh theo đuổi, nếu biết nàng với phế vật Hoa Thiên Phú này có dính líu, chỉ sợ không có nói chuyện nhẹ nhàng như chúng ta đâu.

Giang Thuỵ gật đầu vừa lòng, chốt hạ:

- Thiên Chiếu, bằng hữu lâu năm nên ta không muốn nặng lời, ngươi tự hiểu mà xé giấy hôn ước đi.

Đối với bọn họ thao thao bất tuyệt, thiếu niên Hoa Thiên Phú quỳ giữa điện oan ức quát:

- Cha, họ vu khống ta! Ta không có làm chuyện đó!

Hoa Thiên Chiếu thở dài. Hắn thừa biết con trai mình hư đốn, cũng tại vì hắn từ nhỏ nuông chiều nó. Các vị trưởng lão của Hoa gia bên cạnh thì chán ghét Hoa Thiên Phú không thôi, hừ lạnh liên tục. Chỉ có vị mỹ phụ ngồi ở phía sau Hoa Thiên Chiếu là nước mắt lưng tròng.

Nàng là Doãn Liên Chân, mẫu thân của Hoa Thiên Phú, một trong tứ đại mỹ nhân của Mạn Sương thành một thời, cho dù bây giờ đã tứ tuần, nhưng vẫn giữ được nhan sắc phong hoa tuyệt đại, bây giờ càng tăng thêm nét phong vận thành thục cùng thân thể ngày càng nở nang quyến rũ của nàng, Doãn Liên Chân ngồi đó hấp dẫn toàn bộ ánh mắt đám trưởng lão thỉnh thoảng dòm ngó.

Hoa Thiên Chiếu chấp tay hướng Giang Thuỵ tam đại trưởng lão Giang gia nói:

- Các vị, nếu đã nhọc lòng đến Hoa gia bàn chuyện từ hôn. Chiếu mổ cũng thành toàn cho các vị, là Phú nhi tính tình bốc đồng, thiên phú tu chân không có, đã làm nhục thanh danh Giang gia các vị. Ta sẽ giam lỏng nó ba năm để chuộc lỗi.

Nghe Hoa Thiên Chiếu đồng ý, Giang Thuỵ cười lạnh đáp:

- Hoa gia chủ quá lời, dù sao cũng là bọn ta trước phá bỏ hôn ước, một vạn hạ phẩm linh thạch này là bồi lễ.

- Cha, ta thật sự bị vu oan!!

Hoa Thiên Phú thét gào.

- Nghiệt súc câm miệng! Còn chưa đủ nhục nhã hay sao?!

Hoa Thiên Chiếu nóng giận quát. Có xung động muốn cách không vỗ chết Hoa Thiên Phú.

Doãn Liên Chân phía sau càng thêm đau lòng không dám nhìn.

Đúng vào lúc đó, một khí tức áp bức hùng hồn tựa như từ thuở hỗn mang bỗng nhiên xuất hiện, dù chỉ là thoáng qua một giây nhưng cũng đủ khiến toàn trường chấn động, nguyên khí loạn lạc mà đồng thời phun ngụm huyết tanh.

Nặng nề, đáng sợ, huyết tanh, tang thương! Đơn giản chỉ là khí tức nhỏ phát ra!

- Chuyện gì xảy ra??

Hoa Thiên Chiếu cùng Giang gia trưởng lão hoảng sợ đứng lên. Nhìn chằm chằm Hoa Thiên Phú đang gục mặt giữa chính điện.

- Phú nhi!

Doãn Liên Chân mặc kệ nội thương nhanh chóng chạy lại ôm hắn, nàng sớm đã nhịn không được đau lòng.

Đáp lại lời nàng, một thân ảnh ma đầu từ hư không xuất hiện, mang theo hơi thở đầy sát khí và tang thương. Đó là một nam tử cực độ tuấn lãng, hai mắt huyết hồng, mái đầu bạc trắng. Cho dù đã thu hết toàn bộ khí tức nhưng mỗi khi hắn thở ra đều mang đến một áp lực vô hình như muốn bóp nghẹt trái tim chúng nhân, linh lực nhất thời hỗn loạn.

- Đạp không? Là đại năng cảnh giới Động Hư!!!

Giang Thuỵ hoảng sợ thất sắc hô to.

- Không! Hắn ta chưa ngưng thực thân thể, chỉ có tàn hồn!

Hoa Thiên Chiếu dù kinh hãi vẫn minh mẫn nhận ra, hắn quát:

- Dù là tàn hồn hay Động Hư cảnh, kẻ này chắc chắn là đại ma đầu, sát khí trùng thiên, các vị, xã thân vì đại nghĩa!

- Được! Diệt trừ ma đầu!

Giang Thuỵ tam đại trưởng lão cùng Hoa gia các vị trưởng lão nội tâm kinh hoảng nhưng vẫn biết tình hình lúc này. Tất cả nhất thời bành trướng linh lực Kim Đan cảnh, tề xuất đại chiêu xông vào ma đầu bạch phát vừa xuất hiện.

- Định.

Đối diện với quần công ồ ạt tới, ma đầu đó chỉ đơn giản nói một câu, tất cả lập tức bất động lại trên không, đại đạo pháp tắc trong nháy mắt ngưng chuyển, bao nhiêu chiêu thức không cách nào tiến tới.

Doãn Liên Chân hoảng sợ nhìn ma đầu nọ, lắp bắp kinh hãi nói:

- Người là ai vậy?

- Bổn vương là Già La Thiên Phu, mỹ nhân, nàng rất có tư sắc.

Già La Thiên Phu tay nâng cằm Doãn Liên Chân lên chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng. Doãn Liên Chân kinh hoảng trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn thưởng thức.

Doãn Liên Chân biết rõ, kẻ trước mặt là một đại năng cảnh giới tiên nhân! Nếu nàng vọng động, nàng và con trai nàng sẽ tuyệt mạng.

- Đừng so sánh ta với lũ tiên rẻ mạt đấy. Mỹ nhân, theo ta, nàng sẽ hưởng vinh hoa mà kẻ khác ngàn đời thèm khát.

Già La Thiên Phu tựa như hiểu thấu lòng Liên Chân nói ra, hắn vừa dứt lời, xung quanh thân thể Già La Thiên Phu bỗng xuất hiện quang mang kim sắc thần tính, đem hắn bao phủ. Già La Thiên Phu khẽ nhướng mày thì thầm:

- Thiên đạo pháp tắc mới đó đã mò đến, xem ra Đại vũ trụ này rất có bản lĩnh.

Nói xong, Già La Thiên Phu đưa tay lên đỉnh đầu thiếu niên Hoa Thiên Phú, nắm lấy linh hồn gã ta sinh sinh kéo ra.

Linh hồn Hoa Thiên Phú trong nháy mắt hoảng sợ hô:

- Mẫu thân, cứu ta! Mẫu thân!

- Khôngg!

Doãn Liên Chân kinh hãi ôm lấy bắp chân Già La Thiên Phu, kiệt lực khóc lóc cầu xin:

- Đại nhân, xin người đừng tổn hại thằng Phú nhi, thiếp thân sẽ là của người, đừng hại Phú nhi!

Già La Thiên Phu nhếch mép cười nhạt, thong thả đáp:

- Nàng đương nhiên là của ta. Còn chuyện khác nàng không cần phải quan tâm, ngoan ngoãn một chút, ta sẽ cho nàng quyền lực tuyệt đối.

- Thiếp không cần quyền lực, xin người hãy tha cho Phú nhi!

Doãn Liên Chân khóc hết nước mắt cầu xin.

Chỉ tiếc là Già La Thiên Phu vừa lôi kéo linh hồn của Hoa Thiên Phú ra là liền trở tay bóp chặt, đem linh hồn Hoa Thiên Phú nháy mắt bóp nát.

- Không!

Doãn Liên Chân chứng kiến, bi khí công tâm, nhất thời ngất xỉu.

Già La Thiên Phu vừa đoạt hồn Hoa Thiên Phú, thân thể hắn liền hóa thành linh quang, lập tức dung nhập thân xác gã ta.

Quá trình dung hợp diễn ra chớp mắt, Già La Thiên Phu sau khi cướp lấy thân thể này, thiên đạo pháp tắc xung quanh người hắn cũng theo đó biến mất.

Thiên Phu mỉm cười vừa lòng, xem xét lại cơ thể, hắn lẩm bẩm:

- Ta mượn thân xác ngươi tồn tại để đi theo lộ tuyến diễn hóa chi đạo, không bị đại đạo bài xích, đó là đại hạnh. Thiếu niên, an nghỉ được rồi.

Già La Thiên Phu bế lmỹ nhân Doãn Liên Chân lên tay, thân thể thành thục cùng hương thơm chín mộng của thục nữ nhanh chóng sọc lên sóng mũi hắn. Thiên Phu lập tức hít sâu một hơi thưởng thức.

- Xuyên không tận ba trăm vạn năm, thèm chết bổn Vương rồi. Nàng phải là nữ nhân đầu tiên ở thế giới này a!

Già La Thiên Phu mỉm cười tà dị, xoay người ôm Doãn Liên Chân rời khỏi chính điện. Miệng chậm rãi hô:

- Kinh Lôi

Lời hắn vừa dứt, thiên không trên đầu Hoa gia bỗng cuồn cuộn mây đen, lôi đình to như thùng nước bên trong ẩn hiện. Ngay lập tức.

ĐÙNGGG!!!

Lôi đình như vũ bão oanh tạc xuống toàn bộ Hoa gia, kình lôi nghiền ép tan tát tất cả thành hư vô. Cả Hoa gia mấy trăm nhân thủ còn không kịp nhận ra chuyện gì đã bị lôi đình oanh sát, Kim Đan cảnh cường giả trong chính điện thay nhau hoá thành thịt vụn, bị mưa lôi đánh cho tan biến xương cốt không còn.

Hoa gia dưới lôi đình oanh tạc, chẳng đến nửa khắc, toàn bộ bị san thành bình địa. Một Hoa gia như mặt trời mới nổi, một đêm liền diệt tộc. Ánh sáng lôi đình sáng lóa cả thiên địa Mạn Sương thành, kinh động tất cả dân chúng. Báo hiệu cho một đại ma đầu xuất thế.