Chương 2: Tiểu tử bại hoại

Ngọn núi Bác Cách Đạt ở trong là Thiên Sơn tuyết phong, tuyết đọng quanh năm không thay đổi, mọi người gọi nó là tuyết hải. Tại trên sườn núi Bác Cách Đạt, có một hồ nước có tên là Thiên Trì, nước bên trong Thiên Trì đều do Băng Tuyết hòa tan mà tạo thành, trong suốt như một mặt gương lớn, trắng nõn tuyết như phong, xanh biếc như vân sam, như ảnh ngược trong hồ, tạo thành một bức tranh xinh đẹp, làm người ta xem mà mê mẫn, quả thật là một khoản trời riêng của thế giới.

Chung quanh Thiên Trì trên sườn núi dài cao ngất là các loại hoa Vân Sam, Bạch Hoa, Cây Dương và Cây Liễu, phía tây bờ hồ là một hàng dài những tòa lầu các tinh xảo, im lặng nằm bên cạnh hồ nằm ngược lại với núi Tuyết Phong, cảnh tượng thật kiều diễm, giống như là tiên cảnh, liếc nhìn lại thì có cảm giác u tĩnh không nói nên lời, xinh đẹp siêu nhiên, xuất trần như vậy.

Mà bên trên Thiên Trì, bên cạnh một khối đất trống, đang đứng sừng sững một vị thiếu niên áo đen, thiếu niên tuổi chừng mười tám, chỉ thấy hắn hướng về phía hư không, bốn phía thôi động đôi bàn tay, không khí chung quanh tán động bởi hắn, trong không khí, khí lưu trong suốt lại biến thành màu vàng, tiếp theo thiếu niên lại đem đoàn khí lưu vung lên, khí lưu màu vàng như vạn con bò mộng hướng về bốn phía tản mát. Trong nháy mắt, màu vàng khí lưu trong tay thiếu niên dẫn động dần dần biến mất trong không khí.

Lúc này, nơi xa xa truyền tới thanh âm một cô gái cười duyên:- Chúc mừng sư đệ, công lực lại cao thêm một tầng, ai ui.

Thiếu niên áo đen nhìn tới phương hướng thanh âm truyền tới, đi tới là một thiếu nữ, cả người đang mặc một bộ áo lam, thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như trứng ngõng, lông mày lá liễu xinh đẹp, mắt to trong veo như hồ nước mùa thu, mũi thì tinh xảo xinh xắn trắng ngần, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ mím lại mỉm cười, hai gò má như quả lê đang ẩn hiện, thật là một tuyệt sắc giai nhân, sắc nước hương trời, mặc một bộ quần dài cung sa màu xanh da trời, nội y màu vàng nhạt ẩn hiện mơ hồ, thân thể thon dài, vùng tam giác thần bí như ẩn như hiên, phía trên hai điểm hạt châu nho lên thật lên, bầu ngực như cái bánh bao đang phấn khởi phập phòng trong thật xinh đẹp vô cùng.

Thiếu niên áo đen hướng về thiếu nữ áo lam mà đi, trong miệng phát ra một tiếng cười lãng:- Sư tỷ, mau đến xem, võ công sư đệ tiếng bộ thật sao?.

Vừa dứt lời, thiếu nữ áo lam liền cười một tiếng duyên dáng nói:- Há chỉ là có tiến bộ? Mẹ ta cũng không gì hơn cái này.

Hai người này chính là Dương Tiểu Thiên cùng sư tỷ của hắn Liễu Như Tiên, lúc này, Liễu Như Tiên quyến rũ cười, tại lúc mặt trời chiều chiếu xuống, nụ cười của nàng càng lộ ra sự xinh đẹp của nó, như ngàn hoa đua nở. Thấy vậy, Dương Tiểu Thiên trong lòng rung động, lợi dụng tốc độ cực nhanh của mình, áp trên miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của nàng một nụ hôn.

- Ai... A...

Liễu Như Tiên đột nhiên bị hôn, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo là vui vẻ, lại nhìn người trong lòng trốn ở một bên cạnh cười trộm, trong lòng một xấu hổ, trên mặt vừa xầu hổ vừa giận giữ yêu kiều quát:- Ngươi thật là xấu, xem ta không đánh ngươi không được.

Nói xong liền vung nắm tay lên đánh hắn.

Dương Tiểu Thiên thân hình lóe lên, liền nhanh chân trốn qua một bên, hắn lúc này sớm đã không phải là tiểu tử xấu xa ba năm trước đây, vừa mới lên núi không biết võ công, hắn trong lúc vô tình nhân họa đắc phúc, chẳng những nhận được một đời công lực trên trăm năm của dâm ma phách phong, càng khéo léo gặp được 《 Vô Tự Thiên Thư 》 cũng cơ duyên xảo hợp mà đạt được, sau đó đem bí mật《 Vô Tự Thiên Thư 》 phá giải, đạt được hai trăm năm công lực.

Liễu Như Tiên vội vàng đuổi theo, cứ như vậy hai người một đuổi theo một người chạy, chỉ thấy hai người bọn họ vui đùa vui vẻ, trong không khí truyền ra tiếng cười của hai người, vốn bầu trời đã xinh đẹp, bây giờ lại thêm khung cảnh thế này hợp lại, tạo thành cảnh xuân xanh vô hạn.