Chương 1: Vị trí Giáo chủ Ma giáo

Dịch: Juliawaw

Đại bản doanh của Phong Vân Thần giáo.

Hôm nay là một ngày nhộn nhịp bởi cả hai sứ Tả - Hữu, Tứ đại hộ giáo Pháp vương và Tám đại trưởng lão đều có mặt đầy đủ.

Phong Vân Thần giáo là tự xưng, còn nhân sĩ giang hồ thì gọi chúng tôi là ma giáo!

Môn đồ trong môn phái chúng tôi cướp của giết người không chớp mắt và thuộc vanh vách cách tu luyện tà đạo. Về lâu về dài, đến chính các môn đồ nội môn cũng cảm thấy hai chữ ma giáo ngày càng thuận tai và hợp với chúng tôi hơn Thần giáo.

Hôm nay là ngày lễ mừng tân giáo chủ kế vị.

Lý do rất đơn giản là bởi giáo chủ bị thương nặng, vậy nên đã chủ động cho gọi các người hiền tài về để nhường chức. Mà không từ chức thì ắt sẽ bị chém chết thôi!

Trong một cái đại điện có một vị trí tối cao.

Có bạt ngàn các môn đồ đang ở trước đại điện, mặt họ đều lạnh lùng, nghiêm túc và trang trọng. Họ như vậy vì hình như rằng họ chỉ cười một cái thôi là sẽ nhục mạ khí chất lạnh lùng cao sang của người trong ma giáo ấy.

Bên cạnh vị trí tối cao dát vàng, có một người đàn ông mặc áo đen. Gã áo đen đứng sừng sững phía trước ghế vàng, nhưng lại không hề ngồi xuống.

"Hôm nay triệu tập chư vị đến đây, là để xác định người được chọn làm Giáo chủ Thần giáo nhiệm kỳ tiếp theo. Lão giáo chủ nhiệm kỳ cuối có hạ lệnh nhường chức cho tôi, mọi người có phục hay không?"

Gã áo đen này là Vương tả sứ - một trong hai Nhị sứ Phong Vân của Phong Vân Thần giáo. Ngoài giáo chủ thì Nhị sứ Phong Vân có vị trí cao nhất, chẳng lạ gì khi lại chọn giáo chủ từ một trong hai người họ!

Mọi người có phục hay không ư? Sau câu nói của Vương tả sứ, xung quanh yên ắng cực độ trong khoảng hơn mười giây.

Mùi máu tanh trong ma giáo còn kinh khủng những gì người ngoài tưởng nhiều! Giờ này mà kẻ nào dám đứng ra nói một câu không phục, chắc chắn Vương tả sứ sẽ chém kẻ đó.

Ở trong ma giáo mà ngươi dám không nể mặt ta, vậy thì tất nhiên là ta phải chém chết ngươi rồi.

Xung quanh đã im phăng phắc ba mươi mấy giây thì có một ông già hằm hằm cái mặt thẳng thắn đứng ra.

"Tao không phục! Tao không phục!!!" Đây là một tiếng hét đầy tức giận và vô cùng thảm thiết. Đó là Lưu Tam Tư, một trong Tám đại trưởng lão của Phong Vân Thần giáo.

"Cái tên khốn khiếp kia, mày vấy bẩn vợ con tao, giết mẹ già tao. Tao ẩn náu trong ma giáo nhiều năm như thế chính là để giết mày trả thù đó. Tao nhẫn nhịn bao nhiêu năm như thế, tao không nhẫn được nữa rồi. Không bao giờ có chuyện tao trơ mắt nhìn ngươi ngồi xuống vị trí giáo chủ đâu. Sao tao lại để cái loại thối tha như mày thăng quan tiến chức thuận lợi, bước lên đỉnh cao của cuộc đời được chứ? Dù hôm nay không giết được mày thì tao cũng phải kéo ngươi ngã ngựa, cho mọi người biết được bộ mặt thật của mày!"

Vai diễn này của Lưu Tam Tư có hơi thái quá, mọi người đều nhận ra cả rồi.

Vương tả sứ nhìn Lưu Tam Tư, xong cười khẩy và bảo: "Cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của tôi? Ha ha, vui thật đấy. Chưa bàn chuyện ông đang vu khống, đang hắt nước bẩn vào người tôi. Thì dù tôi có vấy bẩn vợ con ông thật, có giết mẹ ông thật thì đã làm sao? Nhìn lại cho rõ đi, chúng ta là ma giáo mà, đâu cần ra vẻ đạo mạo như danh môn chính phái! Chuyện ông đang nói còn có thể chứng mình tôi máu lạnh vô tình, sát phạt quyết đoán, càng hợp với vị trí giáo chủ ấy!"

Rất nhiều môn đồ trong đại điện đều xì xào bàn tán.

"Vương tả sứ nói đúng đấy, có lý lắm."

"Chúng ta là người trong ma giáo, đâu phải lũ danh môn chính giả nhân giả nghĩa, đâu cần quan tâm cái hư danh đó. Chỉ có thực lực mới là vua của đạo lý thôi."

"Cái trò hắt nước bẩn này không được tích sự gì đâu. Danh tiếng kém thì đã sao? Đâu có ai quan tâm nhỉ?"

"Tao thấy Vương tả sứ vô cùng thích hợp đảm nhiệm vị trí giáo chủ đấy!"

"Thôi cãi nhau đi, đừng chỉ mải nịnh Tả sứ mà đắc tội Hữu sứ!"

"Tao đâu có nịnh, tao nói ra suy nghĩ thật lòng mà. Mày thì biết cái gì chứ."

...

Lưu Tam Tư phừng phừng lửa giận, đằng đằng sát khí tháo cây búa to ở sau lưng xuống rồi nện một búa về phía Vương tả sứ.

"Tao đập chết mày!"

Vương tả sứ chẳng lo gì, hắn khinh thường cả người và búa, "Mọi rợ!" Dùng đao hay dùng búa đều là quê một cục!

"Keng." Kiếm bên hông hắn đã ra khỏi vỏ, kiếm lóe ánh sáng quắc.

Thanh kiếm găm vào vai Lưu Tam Tư, đã thế còn là vai phải cầm búa nữa chứ.

"Phịch." Cây búa tuột tay rơi phịch xuống đất.

Vương tả sứ cười khẩy, bảo: "Lưu trưởng lão, ông cũng biết..."

"Xoẹt!" Một nhát đao lóe sáng hệt như vệt sáng xuất hiện trong bóng đêm. Vương tả sứ còn chưa nói hết câu mà cái đầu đã rơi xuống trước rồi.

Không ai hay hắn định nói gì với Lưu Tam Tư, cũng chẳng ai muốn biết hắn định nói gì với Lưu Tam Tư. Cái mọi người muốn biết là ai ra tay cơ?

Ai mà lại ghê gớm như vậy? Một nhát đao mà chém rơi đầu Vương tả sứ rồi?

Dù là đánh lén, còn là thoáng cái đánh lén nhân lúc Vương tả sứ đâm trúng Lưu trưởng lão, nhưng thời cơ thì thâm độc thật."

Chết bởi một nhát đao, đủ để thấy vũ lực khủng khiếp nhường nào của hung thủ.

Trong đầu mọi người có một dự đoán mơ hồ. Và chẳng mấy chốc dự đoán ấy đã thành sự thật!

Lão giáo chủ từ chức để chữa thương, Tứ đại Pháp vương không phải đối thủ của Vương tả sứ, mà các vị trưởng lão lại càng không giết được Vương tả sứ.

Khắp cái ma giáo này chỉ có Nhị sứ Phong Vân mới giết được Nhị sứ Phong Vân thôi!

Đáp án chỉ có một.

Vương Hiểu Phong là Tả sứ Phong Vân.

Vương Động là Hữu sứ Phong Vân.

Hung thủ là Vương hữu sứ!

Lưu Tam Tư xúc động ra mặt, ông rút thanh kiếm trên vai ra nói với giọng đầy cảm kích: "Vương hữu sứ trả thù giúp tôi, giết chết cái gã Vương Hiểu Phong đểu cáng cầm thú này. Tôi tiến cử Vương hữu sứ lên làm giáo chủ!"

Phắc diu, cảnh này diễn còn thái quá hơn. Mọi người không dám xem kỹ năng diễn xuất này đâu!

"Vương hữu sứ nhân phẩm cao thượng lại võ công cái thế. Hắn mà không làm giáo chủ thì Quách Hữu Đức tôi là người đầu tiên không phục!!!"

Ồ, đúng là vai diễn quần chúng đây rồi.

Vương Động tỏ ra hài lòng với cái người tên Quách Hữu Đức. Trông cũng biết ý đấy!

Cái thằng này không phải người mình thuê để đề cử mình, mà phản ứng còn nhanh hơn cả người được thuê đề cử cơ.

Khá lắm, cái thằng này rất có triển vọng!

"Vương hữu sứ văn võ song toàn, hắn mà làm giáo chủ thì thống nhất giang hồ không còn là ảo tưởng nữa rồi!"

"Vương hữu sứ thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ!"

"Phải là Vương giáo chủ chứ. Vương giáo chủ thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ!"

...

Quách Hữu Đức mở lời hô trước, cuối cùng cái người được thuê kia mới phản ứng kịp và hô to theo. Giọng nói này to hơn giọng nói kia, như thể nếu ai hô to hơn thì sẽ có được nhiều chỗ dựa hơn ấy.

Vương Động hài lòng ra mặt, anh giơ tay lên cao rồi đập mạnh xuống. Mọi người im re ngay tức khắc.

"Vương Hiểu Phong không nề hà tình cảm đồng môn, đã quá nặng tay với đồng môn. Vậy nên tôi đã dạy cho hắn biết, hy vọng là sau khi hắn chết sẽ thay đổi."

Nói rồi Vương Động lại nhìn lướt qua mọi người và cười ha ha: "Hiện giờ Vương Hiểu Phong không thể làm giáo chủ được nữa rồi. Vương mỗ bất tài tự đề cử mình, có ai không phục không?"

Khổng Hư, một trong Tám đại trưởng lão buộc phải lên tiếng: "Vương Động, Vương tả sứ chỉ làm vai Lưu trưởng lão bị thương mà ngươi bảo hắn quá nặng tay ư?"

Vương Động ngẩng đầu lên, chỉ bảo: "Mọi người đều là đồng môn lại đổ cả máu mà còn không nặng à?"

Khổng Hư cả giận: "Anh lén giết Vương tả sứ chết tươi mà còn mặt dày bảo người khác nặng tay ư?"

Vương Động lặng thinh.

Ôi trời, ôi trời trời trời trời...

Anh đuối lý rồi, không phản bác được!

Vậy phải làm sao đây?

Vương Động rút "xoẹt" đao ra, ánh sáng lóe lên và hai mắt Khổng Hư chảy máu ròng ròng.

"Đã không có mắt nhìn thì còn giữ đôi mắt này làm gì?"

Vương Động thờ ơ nhìn Khổng Hư bịt hai mắt kêu rên đau đớn.