Hai chàng thiếu niên mang mộng cứu giúp chúng sinh năm ấy, nay một người thì hồn phi phách tán, một người thì cố chống đỡ qua từng ngày, chỉ trách sự đời trớ trêu, người tốt trên đời phần lớn đều chẳng thể có nổi một cái kết viên mãn.
Từng nắm đất một từng nắm đất một được hắn rải lên chiếc hộp gỗ, chôn vùi hai thanh bảo kiếm, chôn vùi hai chàng thiếu niên trẻ tuổi lòng mang mộng cứu giúp thiên hạ năm nào, chôn vùi một thứ tình cảm chẳng thể nói lên lời.
Bài vị bạch ngọc cũng đã được Lam Vong Cơ hắn chuẩn bị sẵn, đã được hắn dùng linh lực cùng máu của mình khắc sẵn trước khi bản thân nằm liệt dường, bên trên là hai chữ Vong Tiện được khắc vô cùng rõ ràng sắc nét.
Vong Tiện chính là ghép từ tên người cùng tên hắn mà ra.
"Hàm Quang Quân, người không sao chứ"
Cảnh Nghi cùng Tư Truy gặp nhau ở con đường mòn nhỏ dưới đồi, liền cùng nhau nhanh chóng đi lên, đập vào mắt hai đứa chính là Hàm Quang Quân của chúng đang ngồi bệt dưới đất lẳng lặng nhìn bài vị bạch ngọc trước mặt, bàn tay đã bị cái lạnh làm cho sưng sưng đỏ đỏ, đầu ngón tay mảnh khảnh kia còn bê bết máu thịt lại dính thêm bùn đất, áo choàng trắng cũng đã bị tuyết làm ướt phân nửa, trông có chút chật vật.
Nhìn tượng thần vĩ đại mà hai đứa trẻ luôn luôn ngưỡng mộ nay lại đi đến bức đường này, hai đứa trẻ không nhịn nổi mà hốc mắt cũng trở nên đỏ hoe, Tư Truy vội vàng đỡ người nọ đang ngồi bệt dưới đất kia vào trong Tĩnh Thất, dùng linh lực sưởi ấm cho người nọ, còn Cảnh Nghi nhanh chóng đem nước ấm ra cho người ngâm tay, lại dùng linh lực hong khô quần áo của người. Cổ họng cũng nghẹn ngào không nói lên lời.
"Hàm Quang Quân, người muốn làm gì thì bảo tụi con là được rồi"
"Cảnh Nghi, Tư Truy, không biết ta có thể nhìn hai đứa đến khi nào"
"Hàm Quang Quân, người đừng nói như vậy" Lam Tư Truy nhẹ nhàng dùng băng vải trắng, băng lại những đầu ngón tay đang rỉ máu kia của Lam Vong Cơ, nước mắt cũng chực chờ rơi xuống.