Chương 51: Chương 51: Quyển 2: Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 26

Nguỵ Vô Tiện hắn cứ như vậy nằm co rúc dưới làn mưa lớn, chỉ lặng lẽ nằm đấy, không gào không khóc, tựa như một con thú hoang bị thương, tựa như một đứa trẻ nhỏ bị cha mẹ chúng vứt bỏ, quả thật vô cùng đáng thương. Có lẽ câu nói được hắn phát ra khỏi cổ họng nhiều nhất chính là:

"Lam Trạm, ta nhớ ngươi rồi"

Di Lăng Lão Tổ cao cao tại thượng, gϊếŧ người vô số, tội ác tày trời chính là những gì mà tiên môn thế gia đặt ra cho hắn, nhưng bọn họ nào hay nhớ đến, Di Lăng Lão Tổ cũng đã từng là một vị công tử xếp hạng thứ bốn trên bảng công tử thế gia, là một thiếu niên dương quan sán lạn, thông minh hoạt bát, tinh nghịch náo nhiệt?

Cũng chỉ tại sự đời trớ trêu, đám người Ôn Thị hoành hành, cậu thiếu niên Nguỵ Vô Tiện dương quan sán lạn, thông minh hoạt bát, tinh nghịch náo nhiệt ấy đã bị ba tháng thời gian dưới Loạn Tán Cương kia gϊếŧ chết, lúc trở lại, chỉ còn một Nguỵ Vô Tiện mang lòng báo thù, đa nghi với tất cả mọi sự trên đời, người người nể sợ.

Cơn mưa như trút trên Thành Bất Dạ Thiên cuối cùng cũng dừng lại, Nguỵ Vô Tiện mệt mỏi bước từng bước ra khỏi nơi đây, nơi đã cướp đi Lam Trạm của hắn, ở lại nơi này thêm một khắc hắn cũng sợ hãi, hắn sợ cái khoảnh khắc người nọ một kiếm xuyên tim, máu đỏ ướt đẫm cứ thế mà ngã xuống cứ lặp đi lặp lại trước mắt hắn.

~~~

Từ Thành Bất Dạ Thiên đến núi Di Lăng cũng không phải là quá xa, nhưng hắn cưỡi lừa đi đến mất năm ngày đường cuối cùng cũng đến trấn nhỏ dưới chân núi Di Lăng, đi thêm hai canh giờ nữa liền có thể đến Loạn Tán Cương rồi.

Trấn nhỏ này chính là nơi hắn gặp lại Lam Trạm sau những ngày tháng dài dằng dẵng tại Loạn Tán Cương, lúc ấy A Uyển còn ôm chân người nọ gọi người nọ là cha, nghĩ lại hắn cũng có chút buồn cười, người nọ hỏi hắn đứa trẻ là của ai, hắn liền cứ như vậy nói là mình sinh.

A Uyển gọi người nọ là cha, hắn lại nhận người là do hắn sinh, vậy chẳng phải ghép lại liền thành một gia đình sao.

Nguỵ Vô Tiện cũng có chút buồn cười với cái suy nghĩ này của mình.