Một tuần trời liền Lam Hi Thần liền nhanh chóng đọc hết các loại cổ tịch ghi chép về chuyện hồn phách con người sau khi thất lạc, thực ra trước đây một vị gia chủ Lam Gia đã đi qua rất nhiều nơi, thu thập vô số sách cổ giá trị, cuối cùng Lam Hi Thần cũng tìm ra một quyển sách nói gần giống hiện trạng của Vong Cơ nhất. Lúc này y mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tắm rửa một chút, thay lại y phục mới, y liền nhanh chóng ngự kiếm đến Vân Mộng Giang Thị tìm Nguỵ Vô Tiện trao đổi. Rất nhanh đã đến được Vân Mộng.
"Nguỵ Công Tử, chuyện này e là ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây"
"Trạch Vu Quân, người đừng lo, ta sẽ tìm ra cách đem Lam Trạm quay về"
"Có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định hãy đến Lam Gia tìm ta"
Lam Hi Thần khẽ nhìn người đệ đệ duy nhất của mình đang nằm trên giường, gương mặt có chút gầy guộc tái nhợt, tuy y đã rời khỏi thế gian được một năm rưỡi tuy nhiên thân thể được Âm Hổ Phù bảo dưỡng vô cùng tốt, tuyệt không giống người đã chết một chút nào. Lam Hi Thần rất có niềm tin, Nguỵ công tử này nhất định sẽ đem đệ đệ y trở lại.
~~~
"Nguỵ Vô Tiện, ngươi là đang làm trái mệnh trời"
"Giang Trừng, hắn là vì ta mà chết, nếu không có hắn đỡ nhát kiếm ấy....."
Thì nhất định Nguỵ Vô Tiện hắn cũng sẽ không còn trên cõi đời này nữa.
Hắn muốn đợi người nọ tỉnh lại, hỏi người một câu vì sao.
Vì sao lại cứu hắn, hà cớ gì lại cứu một tên người ta luôn miệng gọi là ma đầu như hắn.
Để hắn chết đi không phải mọi người đều sẽ vui rồi sao.
Hắn chết đi rồi, sẽ không còn liên luỵ A Tỷ phải bảo hộ cho hắn, sẽ không còn khiến Giang Trừng phải đối đầu với toàn bộ tiên môn thế gia. Sẽ không khiến huynh trưởng Lam Hi Thần của Lam Trạm phải khó xử.
Đôi lúc, hắn cũng cảm thấy, mình nên đi theo Lam Trạm, chết cùng người nọ chắc chắn hắn sẽ không tẻ nhạt.
Nhưng hắn chết rồi, nhất định sư tỷ cùng Giang Trừng sẽ đau lòng lắm, cũng không còn ai có khả năng đem Lam Trạm hồi sinh, vậy nên hắn chưa thể chết lúc này.