Bước chân của hắn nhẹ tênh dường như không phát ra tiếng động bước vào trong Tàng Thư Các, một bóng người nhỏ bé chăm chú đọc sách hiện lên trước mắt hắn, thì ra là Lam Nguyện, cậu bé mà Vong Cơ đem về từ Loạn Tán Cương, đứa trẻ này thật xiêng năng. Bên cạnh Lam Nguyện còn có một bóng dáng nhỏ bé khác nằm dài ra sàn, quyển sách gia huấn còn trùm lên mặt, hiển nhiên không cần thấy mặt, hắn cũng đoán được đứa trẻ kia là ai, chính là Tiểu Cảnh Nghi nghịch ngợm nhất Cô Tô đây mà.
"A Nguyện, sao con còn chưa về phòng, đã sắp đến giờ Hợi rồi"
Lam Nguyện sửng sốt ngẩng đầu lên, gương mặt vô cùng vui tươi mà gọi: "Trạch Vu Quân"
Lam Cảnh Nghi bị tiếng gọi của Lam Nguyện làm cho giật mình, vội vàng ngồi dậy chỉnh lại mạt ngạch nhưng cũng không quên lễ nghi liền nhanh miệng :"Trạch Vu Quân"
Nhớ lại lúc Lam Nguyện mới được đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thúc phụ là người phản đối đứa nhỏ kịch liệt nhất, nhất quyết không cho đứa nhỏ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng đứa trẻ này ngưng sốt, lúc tỉnh lại liền quên hết quá khứ năm xưa, quên mất bản thân là người Ôn Gia, thúc phụ cũng dần không ghét đứa nhỏ nữa.
Khi ấy Lam Hi Thần hắn còn phải xây dựng lại Lam Gia, rất ít có thời gian thay đệ đệ để ý đến đứa nhỏ liền thấy tiểu đồ đệ Lam Cảnh Nghi không tệ, lại còn là dòng chính Lam Gia, tính tình hoạt bát năng động rất giống với Nguỵ Công Tử năm ấy liền đem hai đứa nhỏ ở chung một chỗ, hai đứa nhỏ liền vô cùng thân thiết mà quấn quýt lấy nhau không rời. Lam Hi Thần liền xắp xếp cho Lam Cảnh Nghi đến ở chung phòng với Lam Nguyện, tiện cho hai đứa trẻ cùng nhau học tập.
"Trạch Vu Quân, nãy giờ con đã khuyên A Nguyện rất nhiều nhưng A Nguyện vẫn chưa chịu về cùng con"
"A Nguyện, con hãy về nghỉ ngơi ngày mai rồi lại đọc tiếp"
"Vâng, Trạch Vu Quân"
Bạn nhỏ Lam Nguyện liền gấp lại quyển sách đang còn dang dở trên tay để lên phía kệ sách, tay nhỏ liền hành lễ với Trạch Vu Quân rồi mới rời đi. Cảnh Nghi trước nay luôn thấy A Nguyện nghe lời Trạch Vu Quân, nên chuyện này cũng liền không có bất ngờ gì, liền hành lễ rồi đi cùng Lam Nguyện.